Cưng Chiều Mỗi Em

Chương 274: Lập tức tới đón tôi





Đóng vali lại, Lâm Quân không nói lời từ biệt mà ngay lập tức đi ra sân bay cùng với trợ lý Lưu.

Trợ lý Lưu cũng không hiểu tại sao sáng sớm tổng giám đốc Lâm vẫn rạng rỡ như ánh mặt trời, bất thình lình đã mây đen giăng kín Ai nói phụ nữ yêu đương rồi thì tâm tình sẽ biến đổi thất thường nhỉ?

Rõ ràng đàn ông cũng vậy thôi.

Chỉ có người đàn ông vô tình mới có thể hờ hững, còn người đã động lòng thì dù nam hay nữ, ai lại chỉ có thể lo cho mình?

Đến sân bay, trợ lý Lưu đẩy vali đi theo Lâm Quân qua cửa kiểm tra an ninh, phía sau là một nhóm tỉnh anh do Lâm Quân lựa chọn.


Lâm Quân bổng nhìn trợ lý Lưu một chút: “Đúng rồi, chuyện lần trước bảo cậu điều tra sao rồi?”

Trợ lý Lưu bị ánh mắt lạnh lùng kia làm cho hoảng sợ: “Đã điều tra được, hai người đàn ông kia cũng đã khai rồi.”

Anh gật đầu, không hỏi nhiều nữa.

Lúc đi tới cửa máy bay, Lâm Quân lại dừng bước: “Cho người để ý bà chủ, nếu cô ấy thiếu một sợi tóc nào, tôi sẽ tính sổ với cậu”

Trợ lý Lưu xoa đầu đầy mồ hôi, gật đầu chắc nịch: “Vâng, tôi sẽ dặn dò ngay.”

Trong lòng Hà Dĩ Phong phỉ nhổ không thôi.

Một lát sau, mấy câu chửi tục cũng biến mất, rốt cuộc anh ta mới bình tĩnh lại.

Chửi thì chửi nhưng chuyện nên làm vẫn phải làm, mấy người nhà họ Lê đó thế nào anh cũng từng nghe thấy.

Lâm Quân nói không sai, đúng là không biết xấu hổ.

Lâm Quân cứ đi như vậy.

Cả căn nhà trở nên vắng hoe như là thiếu mất điều gì đó.


Lê Nhật Linh ôm đầu gối của mình vùi trên ghế salon, cúi mặt vào đầu gối, cô mệt mỏi mà cũng bàng hoàng.

Bên cạnh cô chính là chiếc điện thoại đã bị Lâm Quân ném đến biến dạng kia.

Cô muốn để mình tỉnh táo một lúc, nhưng mà tiếng điện thoại nhà riêng lại vang lên, cũng không biết là ai gọi tới.

Bây giờ lòng cô rất loạn nên không muốn nhận máy.

Nhưng người bên kia đầu dây lại kiên trì bền bỉ, gọi hết lần này đến lần khác.

Lê Nhật Linh bị chuông reo đau đầu, cô mới đi tới nhận điện thoại.

“Chị ở nhà à? Tôi còn tưởng chị không ở đây đấy. Ở nhà thì làm gì mà cả buổi trời mới nghe điện thoại?” Lê Nhã Tuyết hung hăng nói, có vẻ vô cùng bất mãn, ngay cả tiếng chị cũng không thèm gọi.

Lê Nhật Linh hờ hững mở miệng: “Chuyện gì?”

“Mẹ nói chị đồng ý rồi”

Cô trầm mặc, không lên tiếng.

Lê Nhã Tuyết tự nói, sai bảo cô: “Tôi sẽ tới ngay, nhưng mà tôi không vào trang viên Lệ Thủy được. Chị xuống lầu, đứng trước cửa đón tôi.”


Lê Nhật Linh nắm chặt điện thoại, ánh mắt vô hồn.

Cô không muốn…

Không thấy cô đáp lại, Lê Nhã Tuyết vô cùng bất mãn: “Không phải là chị đổi ý chứ?”

Nghĩ đến ánh mắt thất vọng của Lâm Quân, Lê Nhật Linh trầm giọng đáp: “Ừ”“

Lê Nhã Tuyết ngẩn ra vai giây, sau đó cô ta khóc lóc um sùm như náo loạn: “Được, vậy đêm nay tôi sẽ thắt cổ tay ở nhà, trước khi chết tôi sẽ nói với mẹ, là chị ép chết tôi, tôi muốn mẹ tự trách cả đời! Với tính của mẹ chị cũng biết rồi đấy, nói không chừng bà không chịu nổi áp lực mà tự sát theo tôi đó.”

“Nhã Tuyết…”

“Đừng gọi tên tôi, chị không xứng làm chị của tôi: Lê Nhật Linh hít sâu một hơi, cô quyết định nhượng bộ: “Chị xuống dưới lầu đợi em”a