Mở hộp ra xem thì bên trong chất đầy hai túi quần áo lớn và đồ dùng tẩy rửa.
Đồ đạc cũng đã chia ra rõ ràng, một túi là của Lê Nhật Linh, một túi là của Lê Minh Nguyệt.
Lê Minh Nguyệt cầm quần áo lên nhìn, đúng là kích cỡ của cô ấy rồi.
Tầng cuối cùng là đồ lót, cô ấy lại lấy ra xem thử, cũng đúng kích cỡ của cô ấy luôn.
Cô ấy cầm quần áo lên, bỗng nhiên nhìn Lê Nhật Linh: “Mấy bộ đồ này đều là kích cỡ của chị mặc sao?”
Lê Nhật Linh gật đầu: “Đúng vậy đó”
Lê Minh Nguyệt tỏ vẻ rất kinh dị: “Sao tên Hà Dĩ Phong đó lại biết rõ kích cỡ quần áo của tụi mình mặc vậy?”
Nếu không phải Lê Minh Nguyệt hỏi như vậy thì cô thật sự không nghĩ đến vấn đề này.
Lê Minh Nguyệt vừa hỏi như vậy thì cô cũng ngẩn ngơ cả người.
Lê Minh Nguyệt quảng quần áo xuống đất, tức giận nói: “Cái đệt! Uổng công ban nãy em còn thấy anh ta là người tốt! Lưu manh đáng chết! Em nhìn lầm anh ta rồi!”
Cô ấy lấy điện thoại di động ra, gọi cho Hà Dĩ Phong.
Hà Dĩ Phong mới nhìn thấy số điện thoại của Lê Minh Nguyệt còn tưởng đâu là Lê Nhật Linh xảy ra chuyện gì rồi, có hơi căng thẳng: “Bị sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi, tôi lập tức chạy qua đó ngay”
“Qua cái con khi, tôi cấm anh qua đây đó! Sao anh biết size của tôi và chị Nhật Linh, ngay cả đồ trong cũng biết cỡ luôn? Cái thăng cha cuồng rình trộm này!”
Hà Dĩ Phong nhẹ nhàng thở ra: “Thì ra là chuyện này à, tôi còn tưởng là chuyện gì nữa”
“Tôi đệt, đây là chuyện quan trọng đó, thằng cha cuồng rình trộm này, ai biết anh có làm cái trò gì trong phòng này không chứ, tôi không dám để chị Nhật Linh ở lại chỗ này của anh đâu, tôi muốn dẫn chị Nhật Linh đi!”
“Lê Minh Nguyệt, đầu óc cô có bị gì không?”
Lê Minh Nguyệt: “Cô cùng họ với Nhật Linh mà sao đầu óc còn kém xa hơn vậy?”
Lê Minh Nguyệt: “… Anh làm chuyện xấu xa mà còn nói chuyện chày cối nữa à?”
“Tôi có làm chuyện xấu với ai thì cũng không làm với cô đâu, cúi đầu, tự nhìn ngực mình đi”
“Nhìn rồi”
“Nhìn thấy cái gì?”
“Không nhìn thấy gì cả”
“Vậy thì đúng rồi, không nhìn thấy gì cả, kích thước rõ ràng như vậy cô nghĩ tôi mù mới nhìn không ra á?”
Lê Minh Nguyệt: “…!I!”
“Chăm sóc Nhật Linh cho đàng hoàng đi, nếu cô dám dẫn Nhật Linh chạy lung tung, lỡ xảy ra chuyện gì tôi lột da cô đó!” Nói xong cũng không cho Lê Minh Nguyệt bất kỳ cơ hội phản bác nào đã thẳng tay cúp điện thoại.
Lê Minh Nguyệt rống lên: “Hà Dĩ Phong chết tiệt”
Lê Minh Nguyệt thật sự nghiêm túc chăm sóc cho Lê Nhật Linh giống như trong công việc, cô šy còn cố tình lên mạng tìm rất nhiều tư liệu, làm một vài món ăn bổ dưỡng thích hợp cho Lê Nhật Linh ăn.
Lê Minh Nguyệt thật sự giống như một mặt trời nho nhỏ, sẽ toả sáng ấm áp, ở bên cạnh cô ấy làm bản thân cảm thấy rất nhẹ nhõm tự do.
Ở bên cạnh Lê Minh Nguyệt, vết thương của cô đã dần lành lại.
Hà Dĩ Phong biết Lê Nhật Linh tránh né nghi ky, anh ta cũng rất biết điều, ngoài việc thỉnh thoảng đến ăn chực một bữa cơm thì cũng không cố tình ở lại chỗ này.
Nhưng mà mỗi lần Lê Nhật Linh đi bệnh viện kiểm tra, Hà Dĩ Phong đều tới đón rất đúng giờ.
Hôm nay Lê Nhật Linh đến bệnh viện tháo băng, Hà Dĩ Phong lại ất sớm, còn sẵn tiện ăn chùa một bữa cơm.
Lê Minh Nguyệt luôn hờn giận anh ta, nói anh ta có tiền quá trời mà còn keo kiệt, có một bữa cơm mà cũng ăn chùa.