Đôi môi mỏng lướt qua tóc mái của cô, động tác mạnh khiến tóc mái trên trán vốn lộn xộn của của cô đột nhiên lệch sang một bên, lộ ra vết sẹo hồng nhạt trên trán.
“Cái trán bị làm sao vậy?”
“Bị dập đầu thôi” Cô hời hợt giải thích.
“Để anh xem xem.” Anh ôm gương mặt của cô, muốn vén tóc mái của cô lên nhìn cho kỹ, nhưng cô lại né tránh.
“Đã lành rồi, chăm sóc đầy đủ thì sẽ không để lại sẹo, không có sao đâu.” Lê Nhật Linh không muốn để anh nhìn thấy vết sẹo xấu xí của mình.
Lâm Quân ghì chặt đầu cô, một tay nâng cằm cô lên, để cô gần sát bản thân, tay kia vén tóc mái dày lên.
Khi trông thấy miệng vết thương, ánh mắt anh đột nhiên lạnh đi: “Sao lại thế này?”
Đúng là bị đập thật, nhưng nếu chỉ không cẩn thận đập đầu vào đâu đó thì nhất định sẽ không để lại vết sẹo sâu như thế này. Lê Nhật Linh không phải đứa bé mới lên ba, cô không thể khiến bản thân té thành thế này được.
Cô cũng không muốn giấu diếm: “Hôm anh đi ấy, em xảy ra tranh chấp với Nhã Tuyết.”
Lâm Quân cười lạnh: “Quả nhiên là cô ta”
‘Vốn là còn muốn giữ Lê Nhã Tuyết lại thêm chút nữa, biến cô ta thành quân cờ buộc Lê Nhật Linh buông bỏ nhà họ Lê, nhưng xem ra bây giờ không thể giữ Lê Nhã Tuyết lại được nữa.
Lâm Quân đau lòng dùng đầu ngón tay vuốt ve quanh miệng vết thương của cô, anh muốn thay cô chịu cơn đau này.
Nhưng Lê Nhật Linh né ra như bị anh dọa sợ.
Đôi mắt anh tối sầm: “Sao không để anh đụng vào?”
Ngón tay Lê Nhật Linh lau khóe môi anh, đầu ngón tay dính một vết đỏ.
Đó là vết son môi Lê Nhã Tuyết để lại.
Lâm Quân giật mình, hiểu ra gì đó, đột nhiên anh ôm cô vào lòng, dùng bên mặt không có vết son cọ vào gương mặt cô: “Em cũng biết để ý đến nó à, anh còn tưởng trái tim em làm bằng sắt đấy, xem anh như đồ vật, muốn bỏ thì bỏ, muốn cho ai thì cho.”
“Em để ý chứ, vô cùng để ý…” Cô vừa nói vừa giấy dụa, nghĩ đến việc vừa rồi có lẽ anh và em gái cô đã xảy ra chuyện gì đó thì cô đã cảm thấy cực kỳ buồn nôn.
“Anh và Lê Nhã Tuyết không có xảy ra chuyện gì cả” Anh ôm lấy cô thật chặt.
Nhưng cô không tin: “Anh ôm em ấy, hôn em ấy, vừa rồi hai người còn…”
Lâm Quân kiên nhãn giải thích: “Anh ôm cô ta là vì muốn chọc giận em thôi, bọn anh không có làm gì cả, là thật đó.” Anh giơ bàn tay lên, đặt ở bên cạnh lỗ tai, bày ra tư thế thề thốt: “Anh bảo.
đảm, anh thề, giữa anh và cô ta không có chuyện gì hết”
Lê Nhật Linh giật mình, lặng người một lúc, thấy ánh mắt anh chân thành tha thiết, trong lòng.
cô rung động.
€ô khit mũi một cái, thì thào hỏi: “Vậy hai đấu hôn ở ngay ngực Nhã Tuyết là ở đâu ra?”
Đúng là dấu hôn ở ngực Nhã Tuyết được tạo ra mới đây thôi.
Nếu không phải Lâm Quân, vậy thì là ai?
Lâm Quân mở điện thoại lên, sau khi mở bộ sưu tập trên máy thì nhét di động vào tay Lê Nhật Linh: “Em tự xem đi”
May là có chứng cứ, nếu không thì không thể chứng minh sự trong sạch của anh rồi.
Trên hình là cảnh hai bảo vệ đang đồng thời chôn mặt vào ngực Lê Nhã Tuyết, cô mở to hai mắt nhìn, đôi mắt ngập nước khiếp sợ vô cùng: “Là mấy tên bảo vệ kia…”
“Sao có thể chứ, Hà Dĩ Phong đã bảo bọn họ trông chừng Nhã Tuyết mà, sao Nhã Tuyết lại làm mấy chuyện này với họ được?”