“Cô nói như vậy là muốn chứng minh rằng lúc đó mình không hề ở trong trang viên Lệ Thủy và không biết chuyện gì đã xảy ra với Nhã Tuyết phải không? Cô muốn mượn cái cớ này để rũ bỏ hoàn toàn trách nhiệm và chứng tỏ mọi chuyện đều không liên quan đến mình sao?”
Viên Vũ khóc không ngừng, trên mặt cũng không còn vẻ hòa nhã như lúc đầu.
“Tại sao tôi lại nuôi có thể nuôi lớn một đứa con‹gái lòng dạ nham hiểm như cô cơ chứ?”
Viên Vũ vỗ ngực đầy tức tưởi: “Vào cái ngày mà cô không có mặt ở đó, đứa con gái bé bỏng.
Nhã Tuyết của tôi bị người khác xâm hại, trên người mang đầy vết thương, vậy mà người làm chị như cô lại không biết gì sao?”
“Mẹ, chuyện của Nhã Tuyết có lẽ còn có uẩn khúc đẳng sau.”
“Phì!” Viên Vũ nhô nước bọt vào người cô: “Tôi không tin! Lê Nhật Linh, tôi cảnh cáo cô. Từ nay về sau tôi tuyệt đối sẽ không nhận cô là con gái tôi, cô cũng không cần nhìn mặt tôi nữa. Chỉ dựa vào những chuyện mà cô đã làm với em gái cô, tôi chỉ muốn giết chết cô ngay lập tức!”
Trước thái độ hư vậy của Viên Vũ, Lê Nhật Linh không thể cãi lại: “Con không hê muốn như vậy mà. Mẹ! Mẹ nghe con ) giải thích đã, em gái con tinh thần không được ổn định, nó..”
“Im miệng! Ý của cô là em gái cô tự nguyện đề bốn thằng đàn ông đó xâm hại nó sao?” Viên Vũ tức giận đến run người, bà hoàn toàn không tin lời giải thích này của Lê Nhật Linh.
Ngay cả là một người có vấn đề về thần kinh cũng biết cái gì gọi là nhạy cảm.
Trầm cảm không hoàn toàn là bệnh tâm thần, nó còn có ý thức, biết phân biệt đúng sai, làm sao nó có thể từ bỏ một Lâm Quân ưu tú như vậy để chấp nhận làm chuyện đó với bốn người đàn ông trung niên lạ mặt cơ chứ?
“Nhật Linh, nếu như cô đã không đồng ý chia sẻ Lâm Quân cho Nhã Tuyết thì sao không nói sớm cho tôi biết? Tại sao cô lại phải đợi đến sau khi nó đã đi tới đó rồi mới đổi xử với nó như vậy cơ chứ? Cô còn có lương tâm không?” Viên Vũ vô cùng đau lòng, bực tức nói với cô. Bà muốn làm gì đó để có thể trút được:cơn giận này nhưng lại không thể làm gì.
Lê Nhã Tuyết là con gái của bà, nhưng mà Nhật Linh cũng vậy.
Từ trước đến nay, bà vẫn luôn thật lòng coi cô là con gái ruột mà hết lòng yêu thương, chỉ cần không làm ảnh hưởng đến lợi ích của Nhã Tuyết thì việc gì bà cũng có thể vì cô mà giành lấy.
Nhưng còn cô thì sao?
Cô lại hủy hoại cuộc đời đứa của con gái ruột của bà để báo đáp lại cho bà sao?
“Có phải cô cho rằng Nhã Tuyết đã từng có con với Lâm Quân, còn từng vì nó mà sảy thai, cô sợ rằng Lâm Quân sẽ vì áy náy mà nảy sinh tình cảm với Nhã Tuyết; làm lung lạy vị trí của cô trong lòng nó sao?
“Mẹ! Tại sao mẹ luôn nghĩ mọi chuyện theo.
hướng như vậy chứ? Đứa bé không phải là con của Lâm Quân.”
Lê Nhật Linh thật sự không biết phải làm thế nào. Kể từ khi Lê Nhã Tuyết phải sảy thai, không chỉ tinh thần của Nhã Tuyết trở nên bất ổn, mà đến mẹ cô cũng gần như là phát điên.
“Không phải của nó thì còn có thể là của ai được cơ chứ?”
“Chuyện này thì con không biết, nhưng con có thể chắc chắn, đứa con mà Nhã Tuyết từng mang trong bụng không phải là của Lâm Quân”
Viên Vũ giơ tay lên giáng cho Lê Nhật Linh một cái tát, sau đó cầm cốc nước trên bàn ném mạnh vào người cô, "Lê Nhật Linh, tôi thật sự hối hận vì đã nuôi nâng cô trở nên xấu xa như vậy, vì lợi ích của bản thân mình mà cô lại có thể nói em gái mình có con với người đàn ông khác ở bên ngoài sao?”
Lê Nhật Linh đứng sững sờ tại chỗ. Chỉ cần Nhã Tuyết xảy ra chuyện thì cô có giải thích như thế nào cũng vô ích.
Lẽ nào cô không phải con gái của bà sao?
Tại sao đến cả cơ hội được lắng nghe cô cũng không có? Hai mắt của Lê Nhật Linh hơi đỏ lên: “Mẹ, lẽ nào con không phải con của mẹ sao?”
“không phải, cô không phải con tôi” Viên Vũ tức giận đến mức hai mắt đỏ au. Cốc nước ở trước mặt khi nãy đã bị ném đi, bên cạnh không còn đồ vật gì có thể giúp bà xả cơn tức này được nữa, chỉ có thể trừng mắt nhìn cô đầy hung dữ.
“Mẹ, mẹ đừng nói những lời như vậy.”
Những lời nói tàn nhắn như vậy khiến cho con người ta thật sự đau lòng, lúc này trái tim Lê Nhật Linh đau âm ỉ “Tôi nói đâu có sai, ngay từ đầu cô đã không phải là đứa con do tôi dứt ruột đẻ ra rồi. Năm đó sức khỏe tôi không tốt, bác sĩ nói cơ thể tôi khó thụ thai, đã kết hôn nhiều năm như vậy mà tôi vẫn chưa thể mang thai. Vì vậy nên tôi với bố cô đã đến trại trẻ mồ côi để nhận nuôi cô. Có trời mới biết sau đó một vài năm, tôi lại có thể may mắn mang thai Nhã Tuyết một cách thần kỳ đến thế nào.