Cưng Chiều Mỗi Em

Chương 303: Không thì cùng nhau chết đi





Người nhà họ Lê vùng vẫy sắp chết, đã tìm vô số cách nhưng vẫn đi vào đường cùng.

Lâm Quân có chút lo lắng, sợ Lê Nhật Linh trách bản thân anh làm việc quá nhẫn tâm.

Nhưng trên thực tế, sự lo lắng của anh hoàn toàn là dư thừa.

Lê Nhật Linh ngoại trừ có chút khó chịu, thì cũng không hề có phản ứng gì quá lớn.

Người nhà họ Lê chỉ cõi cô là công cụ có thể lợi dụng. Mấy năm nay, những tính toán của bọn họ đối với cô, cũng đã đủ để bù vào những ân tình này rồi.


Càng huống hồ là việc làm của Lâm Quân thật sự không phải cắt đứt hoàn toàn đường sống của bọn họ.

Anh chỉ rút vốn đầu tư của chính-ảnh mà thôi, ngoài ra, còn để lại căn nhà ở trang viên Lệ Thủy.

cho bọn họ.

Cho dù Tập đoàn Lâm Thị chịu trách nhiệm về việc vỡ nợ, thì bọn họ cũng sẽ không đến nỗi không có nơi ở cố định, chí ít còn có trang viên Lệ Thủy.

Người quá đáng thật sự là nhà họ Lê.

Lê Hải Thiên không cam lòng rời bỏ cuộc sống.của xã hội thượng lưu, mỗi ngày đều suy nghĩ trăm phương nghìn kế để kêu gọi vốn đầu tư, cuối cùng vẫn không thể thay đổi được tình hình.

Ông ta cố gắng chống đỡ, không chịu để Công ty Lê Gia cứ như vậy mà phá sản, bước đến đường cùng lại có suy nghĩ cá chết lưới rách.

Những người của nhà họ Lê khác lại phát ngôn bừa bãi, phao tin đồn khắp nơi, nói rằng Lê Nhã Tuyết từng mang thai đứa con của Lâm Quân, còn vì bảo vệ danh tiếng của anh mà đi phá thai, cuối cùng còn mất đi tử cung. Lâm Quân chính là vì sợ những chuyện này lộ ra nên mới trắng trợn “Đàn áp” Công ty Lê Gia, ép bọn họ im miệng mãi mãi Loại tin đồn không có căn cứ mà logic cũng có vấn đề này, có người tin, cũng có người không tin.

Nhưng cuối cùng vẫn phải xem tâm tư của bản thân nghiêng về bên nào.

Bất kể chuyện này có ồn ào đến mức nào, thì chắc chắn cũng không có ai dám chạy đến trước mặt Lâm Quân nói ra chuyện này. Nhưng Lê Nhật Linh thì hiển nhiên là dễ bắt nạt hơn Lâm Quân nhiều.


Mỗi lần Lê Nhật Linh đi xuống một mình thì luôn có phóng viên không biết từ đâu chui ra chạy đến trước mặt cô truy hỏi không ngừng; giống như là có thể lấy được một vài tin tức của nhà quyền thế từ trong miệng cô vậy.

Vì vậy sau này, Lê Nhật Linh không dám một mình đi lại lung tung nữa, dứt khoát ở trong phòng làm việc của Tổng giám đốc cùng với Lâm Quân.

Lâm Quân làm việc, cô nghỉ ngơi ở khu vực nghỉ ngơi mà anh đã chuẩn bị sẵn.

Vốn dĩ cô cho rắng qua mấy ngày thì chuyện này sẽ cứ vậy mà trôi quá;nhưng người nhà họ Lê lại mang theo tâm thế “Không làm ầm chuyện đến mức cá chết lưới rách thì không ngừng lại”.

Lê Hải Thiên không chịu để công ty phá sản, chính là vì không nỡ bỏ cuộc sống xa xỉ hiện tại, mà Viên Vũ cùng Lê Nhã Tuyết, từ nhỏ đã được nuông chiều thành quen, cũng giống như vậy, làm sao có thể chấp nhận sự thay đổi này?

Bọn họ đều tưởng rằng Lâm Quân chỉ thích Lê Nhật Linh mà thôi, lại không ngờ Lâm Quân có thể vì Lê Nhật Linh mà làm đến mức này.

Không biết là đối thủ cạnh tranh nào ghen tức với Tập đoàn Lâm Thị, thật sự tin vào tin đồn mà nhà họ Lê lan truyền, tin răng Lê Nhã Tuyết thật sự có loại quan hệ xấu hổ đó với Lâm Quân, lại nhúng tay vào giúp nhà họ Lê thật, đồng thời cũng khiến tin đồn càng ngày càng lớn.

Lâm Quân chăm chú nhìn tin đồn trên mạng, trong đáy mắt lóe lên sự sắc bén.

Lê Nhật Linh ló đầu ra từ sau người Lâm Quân, cũng nhìn lướt qua tin đồn anh đang đọc, sau đó hỏi anh: “Bây giờ phải làm sao? Hình như: chuyện càng ngày càng lớn rồi.”

Lâm Quân vươn cánh tay dài, ôm lấy cô vào.


lòng, đặt lên đùi anh: “Nóira sự thật, em sợ không?”

Lê Nhật Linh ngạc nhiên: “Lẽ nào anh biết đứa bé ở trong bụng Lê Nhã Tuyết là của ai?”

Lâm Quân tựa cằm vào vai cô, nhẹ nhàng cọ qua lại mấy lần: “Dù sao cũng không phải của anh”

“Nếu như thật là của anh, vậy hiện giờ người ngồi vào vị trí này có lẽ không phải là em rồi” Lê Nhật Linh cong môi, thản nhiên cười với anh, nhưng lại vẫn có chút lo lắng; “Nhưng mà chuyện này sẽ không truyền đi mãi như vậy chứ?”

“Nói ra chân tướng sự việc, em có để ý không?” Anh vẫn như cũ, hỏi lại câu nói đó.

Lê Nhật Linh đã nhận được thông tin gì đó từ trong câu hỏi của anh, cô do dự: “Không để ý”