Cưng Chiều Mỗi Em

Chương 461





Chương 461: Giám định lại một lần nữa
Lâm Quân buông điện thoại, ngồi xuống bên cạnh cô.
“Anh biết em đang để tâm đến điều gì.

Cho anh thêm một chút thời gian, chuyện của Lâm Niệm Sơ, anh sẽ cho em kết quả xác đáng.

Trước lúc đó, xin em cũng đừng nói ra hai chữ “ly hôn” dễ dàng như vậy, được không?” Giọng anh nặng nề: “Các con nghe thấy cũng sẽ rất bưồn.


Con cần một mái ấm hoàn chỉnh.


“Không, nếu mấy đứa biết rằng cha chúng đã từng muốn chúng được sinh ra sớm để làm mẫu ghép tủy phù hợp với anh trai chúng, thậm chí nếu không tương thích thì sẽ không để chúng đến với thế giới này nữa, em tin rằng đứa bé cũng sẽ ủng hộ sự lựa chọn của tôi.


“Em biết mà, anh là bất đắc dĩ mới đưa ra quyết định như vậy” Lâm Quân nắm chặt cô, không hiểu Lê Nhật Linh từ khi nào lại trở nên vô lý như thế.
Đế đứa bé ghép tủy cho Lâm Niệm Sơ là xác nhận tính mạng không còn an toàn nữa.
Mà để cô phá thai sẽ không còn liên quan gì đến chuyện tủy có tương thích hay không, anh là chỉ không muốn cô mạo hiểm.
Cô biết tất cả những điều này, nhưng cô cố ý bể cong sự thật.
Lâm Quân có chút buồn bực.
Nhưng Lê Nhật Linh lại không nhượng bộ, cô nhìn thẳng vào mất anh: “Anh đã từng nói với em một câu, không có gì đáng giá hay không đáng giá, chỉ có muốn hay không muốn.

Đưa ra quyết định như vậy, mọi thứ ở hai đầu cán cân đều không có gì khác, bất kể nghiêng về bên nào cũng được, chỉ cần anh muốn, nhưng anh không bằng lòng thì mọi lời bào chữa đều trở thành lý do cả”

Lâm Quân hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén cơn tức giận.
Nhưng anh không làm được, chỉ có thể bỏ mặc cô ở lại rồi đi ra ngoài một mình bình tĩnh lại.
Anh không muốn tranh luận với cô, cũng không dám tranh luận với cô, sợ tổn thương đên cô và đứa trẻ.
‘Vẻ mặt của Lê Nhật Linh rất bình tĩnh, cô nhìn xuống cái bụng đã to, muốn cười với đứa bé, nhưng lại không cười nổi Trưa ngày hôm sau, Lâm Quân đến bệnh viện đúng giờ.
Hoàng Ánh sợ Lâm Thùy Ngọc sẽ lại gây chuyện nên đã sớm đuối cô về.

Khi Lâm Quân đến phòng bệnh, chỉ có Hoàng Ánh đang cùng Lâm Niệm Sơ chơi máy bay điều khiển từ xa.
Lâm Niệm Sơ có chút sợ Lâm Quân, thấy anh đến, đồ chơi trên tay cũng khiến cậu bé mỉm cười được Hoàng Ánh dỗ dành, Lâm Niệm Sơ ngoan ngoãn gọi 1 tiếng cha.
Lâm Quân “ừm” một tiếng xem như đáp lại “Khi nào thì đưa nó đi kiểm tra?”
Hoàng Ánh trả lời: “Lúc nào cũng được”
Lâm Quân bước đến bên giường, đôi mắt sâu thắm rơi xuống trên người Lâm Niệm Sơ: “Vậy để con đưa thẳng bé đi”
Đánh giá ánh mắt của Lâm Quân trên người Lâm Niệm Sơ, Hoàng Ánh nghĩ vì đứa bé trong bụng Lê Nhật Linh, mà Lâm Quân có tình yêu của người cha rồi thì đột nhiên nghĩ thông, muốn bồi dưỡng tình cảm với Lâm Niệm Sơ thì tất nhiên là sẽ không từ chối “Con đưa nó đi là đúng, con nhàn rỗi thế mà, mẹ ở đây đợi con”
Lâm Quân gật đầu, ôm Lâm Niệm Sơ rời đi.
Lâm Niệm Sơ lần đầu tiên được Lâm Quân ôm trong tay, cái ôm rộng rấi mà mạnh mẽ an toàn, có thể khiến người khác thả lỏng.

Cậu bé rụt rè nhìn Lâm Quân, thầm nghĩ, đây là cảm giác có cha sao?
Lâm Quân đưa Lâm Niệm Sơ đến một nơi trước khi đưa cậu đi kiểm tra.
Lâm Niệm Sơ không biết Lâm Quân muốn câu làm gì, thấy bác sĩ chọc kim vào mạch máu mình, cậu không nhịn được nhắm tịt mắt, cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Bác sĩ nói: “Lấy máu xong rồi, chậm nhất hai ngày sau sẽ có kết quả”
Lâm Quân trầm giọng: “Tôi không chỉ cần hiệu quả mà còn phải có chất lượng.

Chuyện này không được phép để người khác biết, càng không được để xảy ra bất kỳ sai sót nào.

Xảy ra bất cứ sai sót nào, tất cả những người xử lý phụ trách sẽ phải chịu trách nhiệm liên đới.”
“Ngài yên tâm”
“Tôi muốn một kết quả chính xác không chút Sai sót”