Cưng Chiều Mỗi Em

Chương 491





Chương 491: Là con của con
‘Sau khi Lâm Quân đi vào cũng không hề đóng cửa mà để ra một khoảng trống, thuận tiện quan sát tình hình bên ngoài Anh chậm rãi đi tới trước mặt Hoàng Ánh: “Mẹ, lần này mẹ đột nhiên tới đây rốt cuộc là có chuyện gì?”
Hoàng Ánh đặt lại cuốn sách trên tay về lại chỗ cũ: “Có lẽ là do phúc khí của đứa con trong bụng Nhật Linh mang tới, việc cấy ghép của Niệm Sơ cũng xem như đã thành công rồi, tạm thời không có bất cứ phản ứng bài xích nào cả, như trong vòng nửa năm không có vấn đề gì vậy thì vấn đề đó có lẽ không còn lớn nữa.

Hoàng Ánh đang thăm dò thái độ của Lâm Quân, mà thái độ của Lâm Quân vẫn như cũ: “Chuyện này mẹ tự xử lý là được rồi, nhưng chuyện mà mẹ đã đồng ý với con, con mong mẹ cũng đừng quên.



Hoàng Ánh thở dài: Niệm Sơ đi sao?”
“Con thật sự định đưa “Đúng vậy”
“Nếu như con đã đế ý Lê Nhật Linh như vậy, tại sao không thể đối xử nhân từ với Niệm Sơ một chút chứ, Niệm Sơ nó cũng là con của con mài”
Lâm Quân im lặng một lát, mới chậm rãi hỏi lại: “Mẹ, nếu như bây giờ cha đột nhiên có một đứa con riêng, mẹ sẽ đối xử nhân từ với đứa trẻ đó được hay không?”
Hoàng Ánh bị nghẹn lại, vấn đề này nếu như đổi lại là bà ấy, bà ấy cũng không có cách nào đưa ra lựa chọn được, chỉ có thể nói: “Mẹ và cha con đã ở cùng nhau nửa đời người rồi, còn con và Lê Nhật Linh mới ở bên cạnh nhau được bao lâu chứ?”
Lâm Quân bĩnh tĩnh nói: “Mẹ xem đi, mẹ cũng không thể làm được như vậy, vậy thì cũng không thể nào yêu cầu con làm như thế được.


Hoàng Ánh nói không lại đứa con trai này, chỉ có thể chuyển sang chủ đề khác: “Lần trước không phải con lại đưa Niệm Sơ đi xét nghiệm lại DNA sao? Kết quả giám định sao rồi?”

“Con vứt ở công ty rồi”
“Ngày mai đến lấy đi để mẹ xem xem, xem kết quả mà con nhất quyết đi làm giám định máu với kết quả mẹ đi xét nghiệm tóc có khác gì nhau”
“Không cần nữa” Đáy mắt anh xẹt qua tia khác thường: “Không có gì khác biệt cả.


“Mẹ đã nói Niệm Sơ là con của con làm sao sai sót được, mẹ đã làm đối chiếu rồi mà con vẫn còn không tin!” Hoàng Ánh càng nói càng tức giận.

Lâm Quân nhíu mày, khóe môi mím chặt lộ rõ tâm trạng vừa muốn đấu tranh vừa cố nhãn nhịn của anh Lê Nhật Linh không có chút thiện cảm với đứa trẻ Lâm Niệm Sơ này, cũng không muốn quan tâm đến cậu bé, cô tự rót cho mình một cốc nước, cố gắng tránh đứa trẻ này, kết quả quay lại vắn thấy cậu bé đứng nguyên tại chỗ, giống như một con rối gỗ nhỏ không hề động đậy.

Cậu bé nhìn chäm chẵm vào hoa quả trên bàn, không biết là muốn ăn hay là bởi vì không biết nhìn vào đâu.


Cô do dự một lúc sau đó vẫn đi tới đưa quả táo đến trước mặt cậu bé, Lâm Niệm Sơ nhìn chăm chú quả táo trước mặt, sau đó mới ngước lên nhìn Lê Nhật Linh: “Có phải mỗi ngày cô đều được ăn rất nhiều món ăn ngon, mãi mãi ở trong căn phòng xinh đẹp như thế này không?”
Lê Nhật Linh không biết phải trả lời câu hỏi của cậu bé như thế nào, cũng cảm thấy không cần thiết phải trả lời, liền đặt quả táo ở góc bàn trước mặt sau đó chuẩn bị quay người rời đi.

Lâm Niệm Sơ đột nhiên tức giận vung tay hất quả táo trước mặt, Quả táo đỏ lập tức lăn xuống dưới đất lăn hai vòng, rơi xuống bên mu bàn chân của Lê Nhật Linh sau đó lăn thêm mấy vòng nữa mới dừng lại Lâm Niệm Sơ lạch bạch chạy đến trước mặt của cô, ngăn không cho cô đi.

Lê Nhật Linh dừng bước chân, vần giữ khoảng cách an toàn với cậu bé, bình tĩnh nhìn.

Ánh mắt của Lâm Niệm Sơ lại trở nên âm u, cậu bé mới năm tuổi, nhưng sự tàn bạo trong mắt lại giống hệt với Lâm Quân khi anh tức giận Lâm Niệm Sơ hung dữ nhìn chảm chẩm vào mặt cô: “Mẹ nói rồi, phẫu thuật đã thành công, tôi sẽ không chết nữa”