Cưng Chiều Nữ Bác Sĩ

Chương 20: 21



Chẳng qua tuy nói khẩn trương, nhưng Kiều Hồng Diệp có lẽ vẫn còn một chút may mắn.

Mấy tên lưu manh kia quen biết cô ta mấy năm, trước kia cảm tình cũng không tệ, sau này cũng giúp cô ta không ít, nhất định là sẽ không khai cô ta ra đâu. . .

Nghĩ như vậy, Kiều Hồng Diệp nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Cảnh Vân Chiêu tiến vào văn phòng, nói với mọi người: "Các vị lão sư, bởi vì chuyện của em mà mọi người phải chịu ủy khuất, Vân Chiêu thật sự cảm thấy thật có lỗi, chẳng qua Vân Chiêu vẫn có chuyện phải nhờ mọi người cùng trường học giúp đỡ, chuyện ủy khuất này, em thật sự không muốn tiếp tục chịu đựng nữa!"

"Cảnh Vân Chiêu mày ủy khuất cái gì! Tao thấy mày ba ngày không bị đánh là muốn leo lên nóc nhà lật ngói rồi hả!"

Kiều Úy Dân động thủ đã thành thói quen, khi thốt ra lời này, không tự chủ được giơ tay lên, chẳng qua lúc này cánh tay cũng không có đánh vào trên mặt Cảnh Vân Chiêu trên mặt, mà là bị cô cản lại.

Một tuần trước, mỗi ngày cô đều tranh thủ một chút thời gian đi vào không gian, khoảng thời gian đó đa số cô đều vừa hấp thu y thuật bên trong nạp linh ngọc , vừa luyện võ công, bởi vì thời gian ngắn nên không có bao nhiêu thành quả, nhưng khí lực trên tay so với trước kia lại lớn hơn nhiều.

"Tao thấy mày được lắm rồi đó! Còn biết trốn, tao không đánh chết đứa con hoang không biết liêm sủ như mày là không được mà. . ."Hành động của Cảnh Vân Chiêu lập tức chọc giận Kiều Úy Dân, lập tức muốn lao đến.

Cũng may xung quanh cũng có mấy người nam lão sư phản ứng kịp thời, trong nháy mắt mấy người kiềm chế ông ta lại, chẳng qua trong lòng cũng đều phát lạnh.

Có người cha như vậy, chỉ sợ còn không bằng làm một đứa cô nhi còn tốt hơn!

"Kiều Úy Dân, bây giờ nói tôi là con hoang, chính ông thừa nhận tôi không phải là con gái của ông rồi! ? Đã như vậy, ông có tư cách gì ra lệnh bắt buộc tôi nghỉ học! Huống chi, có một số việc tôi không nói cũng không có nghĩa là tôi không biết!" Cảnh Vân Chiêu mắt lạnh nhìn ông ta, tiếp tục nói: "Các vị lão sư, mọi người biết rõ em là con gái chồng trước của Diệp Cầm , nhưng không biết là kỳ thật Diệp Cầm cũng không phải là mẹ ruột của em!"

"Năm đó trong lúc Diệp Cầm mang thai, nhặt được em còn trong tả lót, vốn định vứt bỏ, nhưng có một thầy bói nói em có thể ngăn cản hung ác cho hai đứa con của bà, liền chịu đựng mà đưa em về nhà, khi đó em không biết sự thật, như thường ngày gặp ba mẹ lạnh nhạt với em như vậy còn có chút ủy khuất khó hiểu, nhưng sau này trùng hợp em đã biết chân tướng, giờ mới hiểu được nguyên nhân trong đó!"

"Bất kể như thế nào, Diệp Cầm nuôi em hơn mười năm, em kính trọng cảm kích, bà ấy vừa mới qua đời, em vì bà ấy đốt giấy để tang không hề có một câu oán hận, chỉ có điều, Diệp Cầm cs ân với em, nhưng Kiều Úy Dân không có! Những năm gần đây ông ta không đánh thì mắng em, tình nguyện tin tưởng lời đồn đãi bên ngoài cũng không tin lời nói của em! Hôm nay lại buộc em nghỉ học, cũng không phải bởi vì em phạm sai lầm, mà là vì trong nhà thiếu hụt một người giặt quần áo nấu cơm mà thôi!"

Hai mắt Cảnh Vân Chiêu đỏ bừng, làm cho người ta hoảng sợ.

Mà những lời nói của cô, khiến tất cả mọi người chấn kinh rồi .

Ngay cả Kiều Úy Dân cùng Kiều Hồng Diệp cũng vậy, căn bản không nghĩ tới, Cảnh Vân Chiêu đã biết thân thế của mình!

"Cảnh Vân Chiêu. . . Nói như vậy, em cùng Kiều Hồng Diệp, Kiều Tử Châu cũng không có bất kỳ quan hệ máu mủ gì hết?" Kim lão sư ngược lại hít một hơi khí lạnh, hỏi.

Nếu như Cảnh Vân Chiêu là Diệp Cầm sinh, vậy bọn họ có lẽ còn có thể kỳ vọng Kiều Úy Dân cố kỵ vợ đã chết đối xử tốt với Cảnh Vân Chiêu một chút. . .

Nhưng bây giờ, Cảnh Vân Chiêu không có bất kỳ quan hệ máu mủ gì với Kiều gia, mà ngay cả Kiều Úy Dân cũng nói cô là con hoang, đối với "Con hoang", Kiều Úy Dân đừng nói là tận tâm, chỉ sợ ngay cả đối xử tử tế cũng không thể rồi a!

Lập tức, vẻ mặt mấy lão sư cũng đều nghiêm túc hẳn lên.

Trước đó cố kỵ Kiều Úy Dân dù sao cũng là trưởng bối của Cảnh Vân Chiêu, mới khách khí như thế, nhưng mà hiện tại. . .

Chương 21:

Chẳng qua tuy nói khẩn trương, nhưng Kiều Hồng Diệp có lẽ vẫn còn một chút may mắn.


Mấy tên lưu manh kia quen biết cô ta mấy năm, trước kia cảm tình cũng không tệ, sau này cũng giúp cô ta không ít, nhất định là sẽ không khai  cô ta ra đâu. . .


Nghĩ như vậy, Kiều Hồng Diệp nhẹ nhàng thở ra một hơi.


Cảnh Vân Chiêu tiến vào văn phòng, nói với mọi người: "Các vị lão sư, bởi vì chuyện của em mà mọi người phải chịu ủy khuất, Vân Chiêu thật sự cảm thấy thật có lỗi, chẳng qua Vân Chiêu vẫn có chuyện phải nhờ mọi người cùng trường học giúp đỡ,  chuyện ủy khuất này, em thật sự không muốn tiếp tục chịu đựng  nữa!"


 



"Cảnh Vân Chiêu mày ủy khuất cái gì! Tao thấy mày ba ngày không bị đánh là muốn leo lên nóc nhà lật ngói rồi hả!"


Kiều Úy Dân động thủ đã thành thói quen, khi thốt ra lời này, không tự chủ được giơ tay lên, chẳng qua lúc này cánh tay cũng không có đánh vào trên mặt Cảnh Vân Chiêu trên mặt, mà là bị cô cản lại.


Một tuần trước, mỗi ngày cô đều tranh thủ một  chút thời gian đi vào không gian, khoảng thời gian  đó  đa số cô đều vừa hấp thu y thuật bên trong nạp linh ngọc , vừa luyện võ công, bởi vì thời gian ngắn nên không có bao nhiêu thành quả, nhưng khí lực trên tay so với trước kia lại lớn hơn nhiều.


"Tao thấy mày được lắm rồi đó! Còn biết trốn, tao không đánh chết đứa con hoang không biết liêm sủ như mày là không được mà. . ."Hành động của Cảnh Vân Chiêu lập tức chọc giận Kiều Úy Dân, lập tức muốn lao đến.


Cũng may xung quanh cũng có mấy người nam lão sư phản ứng kịp thời, trong nháy mắt mấy người kiềm chế ông ta lại, chẳng qua trong lòng cũng đều phát lạnh.


Có  người cha như vậy, chỉ sợ còn không bằng làm một đứa cô nhi còn tốt hơn!



"Kiều Úy Dân, bây giờ nói tôi là con hoang, chính ông thừa nhận tôi không phải là con gái của ông rồi! ? Đã như vậy, ông có tư cách gì  ra lệnh bắt buộc tôi nghỉ học! Huống chi, có một số việc tôi không nói cũng không có nghĩa là tôi không biết!" Cảnh Vân Chiêu mắt lạnh nhìn ông ta, tiếp tục nói: "Các vị lão sư, mọi người biết rõ em là con gái chồng trước của Diệp Cầm , nhưng không biết là kỳ thật Diệp Cầm cũng không phải là mẹ ruột của em!"


"Năm đó trong lúc Diệp Cầm mang thai, nhặt được em còn trong tả lót, vốn định vứt bỏ, nhưng có một thầy bói nói em có thể ngăn cản hung ác cho hai đứa con của bà, liền chịu đựng mà đưa em về nhà,  khi đó em không biết sự thật, như thường ngày gặp ba mẹ lạnh nhạt với em như vậy còn có chút ủy khuất khó hiểu, nhưng sau này trùng hợp em đã biết chân tướng, giờ mới hiểu được nguyên nhân trong đó!"


"Bất kể như thế nào, Diệp Cầm nuôi em hơn mười năm, em kính trọng cảm kích, bà ấy vừa mới qua đời, em vì bà ấy đốt giấy để tang không hề có một câu oán hận, chỉ có điều, Diệp Cầm cs ân với em, nhưng Kiều Úy Dân không có! Những năm gần đây ông ta không đánh thì mắng em, tình nguyện tin tưởng lời đồn đãi bên ngoài cũng không tin lời nói của em! Hôm nay lại buộc em nghỉ học, cũng không phải bởi vì em phạm sai lầm, mà là vì trong nhà thiếu hụt một  người giặt quần áo nấu cơm mà thôi!"


Hai mắt Cảnh Vân Chiêu đỏ bừng, làm cho người ta hoảng sợ.


Mà những lời nói của cô, khiến tất cả mọi người chấn kinh rồi .


Ngay cả Kiều Úy Dân cùng Kiều Hồng Diệp cũng vậy, căn bản không nghĩ tới, Cảnh Vân Chiêu đã biết  thân thế của mình!


 



"Cảnh Vân Chiêu. . . Nói như vậy, em cùng Kiều Hồng Diệp, Kiều Tử Châu cũng không có bất kỳ quan hệ máu mủ gì hết?" Kim lão sư ngược lại hít một hơi khí lạnh, hỏi.


Nếu như Cảnh Vân Chiêu là Diệp Cầm sinh, vậy bọn họ có lẽ còn có thể kỳ vọng Kiều Úy Dân cố kỵ vợ đã chết đối xử tốt với Cảnh Vân Chiêu một chút. . .


Nhưng bây giờ, Cảnh Vân Chiêu không có bất kỳ quan hệ máu mủ gì với Kiều gia, mà ngay cả Kiều Úy Dân  cũng nói cô là con hoang, đối với "Con hoang", Kiều Úy Dân đừng nói là tận tâm, chỉ sợ ngay cả đối xử tử tế cũng không thể rồi a!


Lập tức, vẻ mặt mấy lão sư cũng đều nghiêm túc hẳn lên.


Trước đó cố kỵ Kiều Úy Dân dù sao cũng là  trưởng bối của Cảnh Vân Chiêu, mới khách khí như thế, nhưng mà hiện tại. . .