Giang Diệu hơi bất ngờ, theo bản năng nhìn phản ứng của Lục Lưu, thấy khuôn mặt hắn nhàn nhạt, giống như không để ở trong lòng. Liền xoa mu bàn tay của hắn, dắt tay đi vào phòng ngủ.
Tống lão phu nhân tạ thế, Tống Yên thân là cháu gái tất nhiên phải giữ đạo hiếu. Nhưng Tống Yên đãđến tuổi thích hợp để gả, nếu giữ hiếu mấy năm, đừng nói người nhà họ Từ đã định thân cũng nhìn không được, ngay cả đôi cha mẹ Tống đại gia cùng La thị cũng không nỡ. Người hai nhà một phen cân nhắc, muốn đến khi lão phu nhân tạ thế được trăm ngày sẽ thành thân, như vậy cũng là một biện pháp giải quyết.
Tuy nói mâu thuẫn lớn nhất của Tuyên Vương phủ cùng Tống phủ là do Tống lão phu nhân gây ra, nay Tống lão phu nhân tạ thế,người hai nhà nên tiêu tan hiềm khích lúc trước mới tốt.
Nhưng trong tang lễ Tống lão thái phu nhân, Lục Lưu không tới, sau này Tống Yên xuất giá, Tuyên Vương phủ cũng không có chút phản ứng nào.
Tư thái này nói rõ —— dù Tống lão phu nhân đã tạ thế,người hai nhà cũng không qua lại.
nói thật, Giang Diệu cũng đồng ý với kết quả này. Dù sao người nhà họ Tống kia, tuy nói Tống lão phu nhân kia rất quá đáng, nhưng mặc kệ để cho Tống lão thái thái hung hăng càn quấy, đám người kia cũng không có gì tốt để mà kết giao. Lại từ lời nói lần trước của Tống Yên tiết lộ, nói việc của Tống nhị gia, có uan hệ với Lục Lưu.
Tính tình Tống gia nhị gia càn quấy, đều do Tống lão phu nhân nuông chiều mà ra, nay chỉ là tự làm tự chịu thôi, Lục Lưu không cần cố tình ngáng chân, chỉ thiết lập cạm bẫy thăm dò một chút, hắn khôngchút do dự tiến vào, cũng không trách được Lục Lưu. Việc này, Giang Diệu là đứng ở trên lập trường của.phu quân mình
Tống lão phu nhân không còn,ngày tháng Giang Diệu ở Dân Châu trôi qua cũng thoải mái hơn.
Đảo mắt đã đến tháng bốn.
Hôm nay Giang Diệu ngồi ở trên giường nhỏ bên cửa sổ, xem thư từ Vọng Thành gửi đến. Hứa ma ma nụ cười tràn trề bê hoa quả cắt thành từng miếng nhỏ đi vào, thấy Vương phi cười rất hài lòng, hỏi: "Ở Vọng Thành lại truyền tới tin tức tốt?"
Giang Diệu nhìn chữ trên thư, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào đẫy đà, gật đầu nói: "Đúng vậy,Tam tẩu của ta mang thai."
"... Đúng là một việc rất tốt." Hứa ma ma phụ họa nói.
Giang Diệu mỉm cười. không phải sao, Tam ca Tam tẩu kết hôn cũng đã một năm, nếu không phải ở trên có hai đôi ra sức,đại tẩu sinh ra một nam hài mập mạp, Nhị tẩu sinh ra một khuê nữ bảo bối, Tam tẩu kia có hơi chậm sinh con, cũng không cần vội vàng. Nhưng mang thai, tóm lại là chuyện vui.
Giang Diệu cầm giấy viết thư trong tay đặt sang một bên, nghiêng đầu nhìn cảnh xuân tươi đẹp ngoài cửa sổ, mặt trời chói chang, nghĩ mình với Lục Lưu kết hôn cũng gần một năm... Nàng cười sờ bụng của mình, tiểu tử nghịch ngợm bên trong đá mấy lần. Giang Diệu vui vẻ nói: "Hứa ma ma, nó lại đá ta."
Hứa ma ma nhìn tiểu Vương phi, mặc bộ quần áo rộng rãi màu hồng thêu cây lựu hoa bối tử, những chỗ khác cũng không mập, khuôn mặt nhỏ mượt mà chút, cái bụng phình, bộ dạng này, còn có chút trẻ con. Nhưng nữ nhân manh thai hài tử, cũng không giống nhau, ôn ôn hòa hòa, mỗi ngày mặt mày đều hớn hở.
Hứa ma ma nói: " Tiểu Thế tử nghịch ngợm, sinh ra chắc chắn sẽ hoạt bát khỏe mạnh."
Tiểu Thế tử a...
Giang Diệu nhíu mày. Nàng cũng hiểu, gia đình giàu có đại thể đều thích nam hài, hơn nữa Lục Lưu cũng cần một nhi tử, nhưng nàng xuất thân từ Trấn Quốc Công phủ, Trấn Quốc Công phủ có chút không giống những gia đình giàu có khác, nam tử quá nhiều, lại yêu thích nữ oa hiếm có. Từ nhỏ nàng đã được người nhà đặt ở lòng bàn tay sủng ái, nên cảm thấy, nếu là nữ oa, sẽ được nhiều sủng ái hơn, hơn nữa... Xem bộ dạng Lục Lưu dáng dấp, hình như cũng là thích nữ oa.
Do dự giữ nam hài với nữ oa,trong lòng Giang Diệu cảm thán: không trách được mọi người đều bảo long phượng thai là may mắn,cát tường.Nếu sinh một lần được cả nam và nữ,đúng là đỡ tốn công sức.
Giang Diệu nâng bụng lớn, nghĩ nếu như có thể sinh một nam một nữ,lúc ra cửa làm khách, Lục Lưu ôm một đứa, nàng ôm một đứa, sẽ rất là vui.
Bởi vậy, Giang Diệu đang ôm bụng hỏi Hứa ma ma: "Tên tiểu tử này nghịch ngợm, Hứa ma ma, bà cảm thấy... Liệu có hai đứa không?"
Hai đứa?
Hứa ma ma cười. Tuy bà cũng muốn tiểu Vương phi một lần sinh hai, nhưng việc này không phải tùy tiện là có thể sinh? Hứa ma ma nhìn cái bụng to của tiểu Vương phi, nói: "Năm đó,lúc Quốc Công phu nhân mamg thai ba vị công tử, cái bụng kia thật đáng sợ. Vương phi ngài... Lúc Quốc công phu nhân mang thai ngài cũng gần như..."
Đó là uyển chuyển nhắc nhở nàng,dưỡng thai cho tốt,trong bụng chỉ có một tiểu tử.
Giang Diệu bĩu môi. Mẫu thân này đúng là lợi hại, một lần sinh ba nhi tử, Vọng Thành có bao nhiêu phu nhân mơ ước. Nhưng nàng làm sao lợi hại như mẫu thân, là nữ nhi của bà, một lần sinh hai cũng có thể chứ? Bởi vậy, nàng càng mong thật sự có thể sinh ra được hai tiểu gia hỏa, trắng trẻo non nớt... đangnói, lại nghe Lục Lưu từ bên ngoài trở về, Giang Diệu chợt đứng dậy, đi ra bên ngoài.
Lục Lưu đi vào, liền thấy tiểu thê tử kiên trì mang cái bụng lớn đi tới phía hắn,thần sắc lập tức căng thẳng, tiến lên đỡ lấy nàng, ôn nhu trách cứ: "đi tới làm gì? Mau mau ngồi xuống."
Giang Diệu nở nụ cười tươi rói,không thèm để ý, nói: "Chàng yên tâm, sáng nay ta còn đi hai vòng trong viện tử đấy, Hứa ma ma cùng ta đi cũng không nhanh, cũng không xảy ra chuyện gì..." Thân thể nàng khỏe mạnh, mang thai hài tử, ăn uống lại thoả đáng, hiện nay gò má hồng hào,cũng đẫy đà hơn chút, không có chút cảm giác của phụ nữ có thai mập mạp bình thường.
Nhớ lần trước Nhị tẩu Kim Nguyệt ở trong thư khóc lóc tố cáo Nhị ca nàng nuôi thành người béo, sinh xong hài tử còn chưa gầy trở lại, sợ Nhị ca ghét bỏ hình dáng, liền cảm thấy buồn cười... Nàng cũng sợ mình quá béo, ngày sau không giảm được, liền không dám ăn uống thỏa thuê, cũng không dám ngồi nhiều, hơn nữa đại phu nói , thường xuyên đi ra ngoài vận động, cũng có lợi đối với hài tử trong bụng.
Nghĩ, lại nói với hắn việc gửi thư tới Dân Châu, đem ít việc nhỏ trong thư đều kể hết với hắn. Lục Lưu nghe rất chăm chú. Cuối cùng, Giang Diệu mới vuốt cái bụng giống quả dưa hấu lớn,nói với Lục Lưu liệu có hai hài tử hay không, lại nghe Lục Lưu chậm rãi nói: "Đoán mò gì thế."
Được rồi. Giang Diệu bĩu môi, không dám đoán mò,dựa vào Lục Lưu ở bên cạnh,ở trên người hắn ngửi một cái,trêu chọc nói: "Hôm nay Lê tướng quân không rut chàng uống rượu?"
Giang Diệu nói lầm bầm: "Ta cũng không dễ giận như vậy.Nếu Vương gia thích những ca cơ giỏi ca múa kia, liền cố gắng thưởng thức kỹ thuật nhảy, còn thiếp thân không giỏi việc này, sợ là không làm Vương gia hài lòng." Ngoài miệng nói không hẹp hòi nhưng vị chua này khắp phòng đều ngửi được.
Lục Lưu nở nụ cười ấm áp.
Lần trước Lê Tùng cao hứng, liền lôi kéo hắn đi uống rượu. Nam tử trong quân doanh, cao lớn thô kệch, ngày thường ở trên chiến trường chém giết, tháng ngày gian khổ, thật vất vả có một chút thời gian rảnh rỗi, sao có thể không hưởng thụ một chút? Lê Tùng kia cũng không phải là kẻ háo, nhưng hắn cũng đãhai mươi lăm, còn chưa cưới vợ, nhưng cũng muốn dính chút thức ăn mặn. hắn thưởng thức những tướng sĩ này, cũng coi trọng Lê Tùng... Lục Lưu ôm vai thê tử, nói: "đã nói rồi, lần trước ta chỉ uống chút rượu."
Nếu thế chăm chú xem làm gì?
Giang Diệu cảm thấy sau khi mình mang thai, có chút lo được lo mất. Chỉ là ——mẫu thân nàng mỗi tháng gởi thư, ngoại trừ quan tâm nàng, cũng vô tình hoặc cố ý hỏi qua, việc kia của Lục Lưu. nói thật, nàng hiểu rõ làm thê tử, không nên để hắn oan ức như thế, nhưng nàng thực sự không có cách nào chia hắn cho nữ nhân khác, một đầu ngón tay cũng không chịu. Hơn nữa,lúc trước hắn cũng đã bảo đảm, sẽ không có những nữ nhân khác.
Giang Diệu cười hì hì không nói chuyện này, chỉ sờ cái bụng, nói với Lục Lưu:"Vừa nãy hài tử lại đá ta."
Mặt Lục Lưu ôn hòa, bàn tay lại cẩn thận xoa cái bụng căng tròn của thê tử,nghĩ bên trong sắp muốn sinh ra một tiểu tử, trong lòng liền trở nên mềm mại. hắn nói: "Khi nào sinh ra, ta giúp nàng cẩn thận dạy dỗ hắn."
Giang Diệu mỉm cười nói được. Nhưng hài tử này đều là bảo bối của hai người, ít ngày nữa sinh ra, thương yêu còn không hết, làm sao nhẫn tâm dạy dỗ đây.
Nhớ ra điều gì, Giang Diệu "Nha" một tiếng, mở to hai mắt nói: "Đúng rồi, mới rồi có thư hoàng thượng gửi cho chàng, cùng gửi đến..." nói xong liền để Hứa ma ma cầm tới. Nàng đưa thư cho Lục Lưu, nói, "Chàng xem trước đi, ta hơi khát, trước tiên đi uống nước."
Lục Lưu "Ân" một tiếng, nhìn thê tử được Hứa ma ma đỡ đi qua ngồi xuống uống nước, tự mình mở phong thư ra, xem kỹ một chút. Sau khi xem xong, lông mày Lục Lưu cau lại, nhìn thẳng đôi mắt ân cần của thê tử, nhếch miệng lên, nói: "Yên tâm, mọi việc ở Vọng Thành đều tốt."
hắn nói tốt, chính là tốt.
Chỉ là ——
Động tác nâng chén trà của Giang Diệu sững sờ, trong lòng hơi nhớ mẫu thân của nàng. Có điều... Lúc này nàng mang thai hài tử, sau sinh xong hài tử, hài tử còn ít tháng, không chịu nổi đi đường vất vả, sợ là trong thời gian ngắn không thể về lại Vọng Thành. Còn Cảnh Huệ đế kia, vốn mọi chuyện đều dựa vào Lục Lưu, hồi đó vừa tới Dân Châu, cũng hay gởi thư. Bây giờ, cũng dần ít đi...
Chỉ mong Cảnh Huệ đế không phải là người hồ đồ, có thể làm một hoàng đế tốt, đối xử tử tế với Tuyền tỷ tỷ cùng tiểu Hoàng Tử.