Đào Hữu thấy mình nói xong mà Lục Phỉ vẫn nhìn mình chằm chằm với vẻ lạnh lùng, bèn nhìn về phía Nhan Hạ đang ôm con, “Cô Nhan, cô còn nhớ tôi không? Vừa nãy chúng ta đã gặp đấy.”
Nghe anh ta nói vậy, Nhan Hạ mới nhớ ra, bất ngờ nhìn chằm chằm vào Đào Hữu.
“Trong show biểu diễn thời trang ban nãy, tôi thấy con trai của Ảnh đế Lục rất giống cô. Vả lại, vì ba người còn nhìn nhau nên tôi đã đoán được.” Đào Hữu tiếp tục thẳng thắn.
Anh ta vừa dứt lời, cô chợt nhìn chồng mình đang đứng bên cạnh.
“Đi vào rồi nói.” Lục Phỉ nhìn lướt qua Đào Hữu, lạnh nhạt đáp.
Sau khi quay sang vợ con thì ánh mắt anh dịu xuống, “Đi thôi!”
Nói xong, anh liền vào phòng cùng vợ và con trai.
Đào Hữu ở phía sau vô thức sờ mũi, Ảnh đế Lục phân biệt đối xử quá đi.
Nhưng vậy mới đúng với tính cách lạnh lùng củaẢnh đế Lục chứ!
Nghĩ vậy, Đào Hữu cũng đi vào phòng.
Khi anh ta đi vào, mắt Lục Hạo mở to, nhìn chằm chằm vào vị khách xa lạ với vẻ tò mò.
“Hạo Hạo à, con vào phòng xem TV trước nhé?” Nhan Hạ nhìn bé rồi dặn dò.
“Dạ!” Bé nhìn thoáng qua Đào Hữu, ngoan ngoãn gật đầu, sau đó chỉ nói đúng một câu: “Vậy con vào đây ạ.”
Nói xong, bé liền tung tăng đi về phòng, không thèm để ý đến ba.
Lục Phỉ lập tức nhướn mày khi thấy hành động ngầm này của bé, con trai bảo bối nhà anh thù dai thật đấy!
Ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong chớp mắt, khi anh quay lại nhìn về phía Đào Hữu thì sắc mặt đã bình tĩnh: “Anh muốn gì thì nói thẳng ra đi!”
Đào Hữu thấy Lục Phỉ nói thẳng ra như vậy, liền bật máy ảnh trong tay lên, rồi đưa cho hai người xem: “Đây là ảnh tôi chụp được ở show thời trang.”
Thấy thế, Lục Phỉ nhận lấy, liếc mắt liền thấy được ảnh chụp của cả nhà họ.
Nhan Hạ ngồi bên cạnh anh cũng thấy được.
Cô không ngờ Đào Hữu lại nhạy bén như vậy. Anh ta chỉ dựa vào việc gặp cô một lần mà đã chú ý đến sự tồn tại của Lục Hạo.
Xem ra, có đôi khi họ không thể xem nhẹ sự nhạy cảm của phóng viên giải trí dành cho tin tức.
Đào Hữu mỉm cười khi thấy hai người khựng lại vì tấm ảnh anh chụp được, sau đó nói tiếp: “Nếu bây giờ tôi đăng ảnh này lên, có lẽ rất nhanh thôi, nhanh đến mức hai người không cần chuẩn bị gì nhiều thì tin này cũng đủ tạo nên một cơn chấn động lớn rồi. Tuy sự kiện nhà thiết kế thời trang tân tiến Nhan Hạ và Ảnh đế ASK bí mật kết hôn sẽ càng gây chấn động hơn việc công khai chân dung nhà thiết kế Nhan Hạ nhưng tôi không định tung tin này lên.”
“Vì sao?” Lục Phỉ nhìn thẳng vào mắt Đào Hữu, như muốn dựa qua đó mà nhìn ra chút gì đó.
“Vì tôi cảm thấy rằng, hợp tác với hai người không chỉ khiến tôi công thành danh toại, mà còn có thể giữ được một đôi vợ chồng hạnh phúc. Chuyện này tốt hơn việc phá hoại gia đình của người khác để được thăng tiến trong công việc. Dù sao thì tôi cũng là một phóng viên giải trí có đạo đức.” Đào Hữu nói thẳng.
Tuy vạch trần bí mật của các ngôi sao là nhiệm vụ của paparazzi như bọn họ nhưng anh ta có giới hạn của riêng mình.
Có một số ngôi sao, nhìn bên ngoài thì vẻ vang, cứ ra vẻ mình là người chồng và người ba tốt, nhưng thực ra luôn đi quá giới hạn. Đối với những ngôi sao suy đồi đạo đức như vậy, anh ta sẽ thẳng tay vạch trần.
Nhưng Lục Phỉ lại không như vậy.
Ở giới giải trí, Lục Phỉ là một trong những số ít sao nam mà anh ta khâm phục.
Không chỉ mình anh ta mà tất cả phóng viên trong giới phóng viên giải trí đều khâm phục Lục Phỉ.
Bởi vì, có một vị phóng viên lợi hại nhất trong giới của họ đã từng theo dõi Lục Phỉ suốt mấy tháng, nhưng vẫn không thể tìm được bí mật không thể bật mí nào của Lục Phỉ.
Sao nam như vậy, không phải quá giỏi mưu tính thì là không có gì để giấu cả.
Cuối cùng, mấy phóng viên liên tục làm theo.
Từng người từng người một tiến lên nhưng kết quả vẫn như cũ.
Họ phải thừa nhận rằng Lục Phỉ thật sự là một sao nam khiến người ta không thể nào xoi mói được.
Cũng vì vậy mà anh ta mới nhớ kỹ Lục Phỉ.
Trong giới giải trí này,có quá ít người có thể giữ vững bản tính ban đầu của mình. Vậy nên, anh ta sẵn lòng thành công chung với đối phương.
Lời Đào Hữu nói khiến Lục Phỉ im lặng. Tuy anh không quen đưa món đồ quý giá của mình cho người khác, nhưng nếu có được sự trợ giúp từ phóng viên giải trí giàu kinh nghiệm như Đào Hữu thì chắc kế hoạch của anh sẽ suôn sẻ hơn. Lần đầu tiên trong đời, người luôn bình tĩnh như Lục Phỉ lại không thể quyết đoán được.
Ngay sau đó, anh nhìn về phía Nhan Hạ ở bên cạnh: “Nhan Hạ, em nghĩ sao?”
Trong lòng Nhan Hạ buồn cười khi thấy anh dò hỏi ý kiến của mình. Từ khoảnh khắc anh hỏi ý cô thì kết quả đã được quyết định.
“Được.” Một chữ đơn giản thốt ra từ miệng cô.
Đào Hữu nở nụ cười hưng phấn khi nghe thấy chữ này.
Sau khi tiễn anh ta, Lục Phỉ nhìn về phía Nhan Hạ: “Em tin anh ta không?”
“Lúc trước em đã gặp, cảm thấy anh ta cũng không tệ.” Cô đáp, mắt vẫn chăm chú nhìn anh. Cô biết tính chồng mình, đôi khi anh rất kiêu ngạo, thích khống chế mọi chuyện. Vậy nên, cô rất vui khi thấy anh nhượng bộ mình nhiều lần như vậy.
“Vậy cứ như vậy đi.” Lông mày anh nhíu lại.
Nhìn biểu cảm anh thay đổi, trong mắt cô hiện lên ý cười. Ngay sau đó, cô giơ ngón tay lên, chậm rãi vuốt phẳng lông mày đang nhíu lại của anh.
Vì động tác của vợ nên anh nhanh chóng hoàn hồn, cúi đầu nhìn sắc mặt dịu dàng của cô, lòng mềm mại xuống. Anh cúi đầu hôn lên trán cô, rồi dần dần dời xuống, chuẩn bị xuống dưới nữa.
Ngay lúc anh sắp hôn được lên đôi môi đỏ kia thì cửa phòng mở ra.
Cô lập tức đẩy Lục Phỉ ra.
Đúng lúc này, một cái đầu nhỏ lặng lẽ thò vào.
Tròng mắt của Lục Hạo khẽ đảo khi thấy ánh mắt của ba đang nheo lại với vẻ nguy hiểm, chạy đến bên cạnh mẹ, ngửa đầu nói: “Mẹ ơi, con buồn ngủ.”
Nghe vậy, Nhan Hạ nhìn con, thấy đôi mắt kia đang mở to hết cỡ thì cảm thấy hơi bất đắc dĩ. Con nói buồn ngủ mà sao trông con sung sức vậy.
“Mẹ ơi, ôm con đi ngủ đi!” Bé vươn hai cánh tay nhỏ về phía mẹ.
Cũng giống như mọi khi, một bàn tay to liền ôm bé lên từ phía sau.
“Không ngủ với mẹ được, chúng ta còn phải về phòng nữa.” Giọng Lục Phỉ trầm thấp vang lên.
“Nhưng hôm nay con muốn ngủ với mẹ cơ!” Bé vội vàng giãy giụa để thoát khỏi người ba.
Dù vậy, bé vẫn bị ba ôm chặt vào lòng.
“Con đừng quên là chúng ta còn đang quay chương trình đó, mà chúng ta cũng ra ngoài đủ lâu rồi.” Anh nói. Sau khi hôn trộm lên mặt vợ, anh liền ôm con trai đi mất.
“Ba ơi, con muốn ngủ với mẹ…”
Bên tai Nhan Hạ vẫn còn quanh quẩn tiếng bé làm nũng.
Thấy con nằm trên lưng chồng, tay còn không ngừng duỗi về phía mình, cô vẫy tay lại với bé, sau đó mới đóng cửa phòng.
Khi nhìn lại căn phòng trống vắng của mình, lòng cô vẫn cảm thấy vô cùng ấm áp.
Ngày hôm sau, chương trình Bố đã về tiếp tục quay cuộc sống của năm gia đình tại New York.
Sau khi năm gia đình ăn liên hoan, chương trình cũng kết thúc.
Lúc ekip chương trình bắt đầu thu dọn đồ đạc, cả năm gia đình vẫn còn ngồi trên bàn.
Lần đầu tiên trong đời Lục Hạo không cắm mặt ăn những món ngon đầy mê hoặc, mà ân cần đi qua đi lại trước mặt ba bé gái An An, Tâm Tâm và Noãn Noãn.
“Em An An, ăn chút bánh kem đi.”
“Em Tâm Tâm, em cũng ăn đi.”
“Em Noãn Noãn, còn em thì sao?”
“…”
Thấy dáng vẻ bận rộn của Lục Hạo, rồi lại nhìn Lục Phỉ đang bình tĩnh ngồi với vẻ tao nhã, mấy người lớn thật sự cảm thấy khó mà tin được người như Lục Phỉ sẽ sinh ra đứa con trai như Lục Hạo.
Họ lại nghĩ đến mẹ Hạo Hạo ngày hôm qua, chắc tính của bé di truyền từ cô ấy chăng?
Nhưng khi nghĩ tới Nhan Hạ, đáy mắt mấy người lớn đều xuất hiện vẻ bất ngờ.
Những người khác không biết, nhưng vì hôm qua họ đã thấy Lục Phỉ và Nhan Hạ thân mật với nhau, nên đã biết nhà thiết kế tân tiến – Nhan Hạ đang nổi tiếng trong nước là cô vợ trong truyền thuyết của Lục Phỉ.
Họ đã có thể tưởng tượng ra vẻ mặt “đặc sắc” của cánh nhà báo và công chúng lúc biết được tin này rồi.
Khi họ biết thân phận của Nhan Hạ cũng đã bị sốc vài giây.
Dù sao thì sự phối hợp như vậy cũng khó lòng khiến người khác tin được.
Nhưng nếu nghĩ kỹ thì sẽ phát hiện hai người họ rất xứng đôi.
Lúc này, lại nhìn dáng vẻ rộng lượng của Lục Hạo, họ cũng không cảm thấy bất ngờ như vậy nữa.
Trong số họ, Dương Tấn năng động thuận miệng trêu Lục Phỉ: “ Ảnh đế Lục, Hạo Hạo nhà anh ân cần với An An nhà tôi như vậy. Anh xem, chúng ta có cơ hội trở thành sui gia không?”
Nghe vậy, Lục Phỉ nhìn thoáng qua Dương Tấn, nhíu mày, lại nhìn lướt qua con trai đang cho An An ăn bánh kem, rồi cười đầy ẩn ý với Dương Tấn: “Có lẽ Hạo Hạo nhà chúng tôi ân cần với An An nhà anh như vậy là vì chuẩn bị cho việc chăm sóc em gái đấy.”
Lục Phỉ vừa dứt lời, mọi người liền nhìn anh chằm chằm với vẻ khó tin.
Đây là lời mà nam thần lạnh lùng như Lục Phỉ sẽ nói sao?