Bọn họ thật sự nhìn thấy Lục nam thần đưa theo nam thần nhỏ tới này!
Phúc lợi của nhân viên dưới quyền giám đốc Nhan thật là tốt!
Nhưng sau khi một số người quan sát kĩ thì nhìn thấy đoàn phim Bố đã về phía sau hai ba con, họ liền muốn lấy gương ra để chỉnh trang lại vẻ ngoài của mình. Song, hai chân như bị đóng đinh xuống đất, đành cố gắng kìm lại hành động này.
Dù sao thì họ cũng là đằng gái của vợ nam thần, sao lại có thể khiến cô được chứ?
Sau khi Lục Phỉ bình tĩnh chào hỏi với mọi người liền đi thẳng tới văn phòng của Nhan Hạ.
Lúc này, Nhan Hạ đang nghiêm túc ngồi vẽ thì bỗng nhiên nghe được một tiếng “Mẹ ơi” lanh lảnh.
Cô sửng sốt, còn tưởng mình nghe lầm, nhưng vừa ngẩng lên thì đã thấy Lục Phỉ đang ôm con ở trước cửa văn phòng.
Lục Hạo vừa được ba thả xuống, liền chạy tới chỗ mẹ.
Thân hình chỉ cao ngang cái bàn của bé đi đến bên cạnh Nhan Hạ, đang định gọi mẹ thì chợt thấy ô mai và kẹo trên bàn, ánh mắt liền dính chặt vào chúng nó.
Bé nuốt nước miếng, nhoài người lên bàn, nhỏ giọng nói: “Mẹ ơi, con hơi đói bụng.”
Nghe con nói vậy, Nhan Hạ cười cong cả mắt, mở hộp ô mai trên bàn ra, dùng tăm xiên một viên rồi đưa tới miệng Lục Hạo.
Lục Hạo ngậm lấy, miệng bắt đầu nhồm nhoàm, vẻ mặt trông vô cùng thỏa mãn.
Sau khi ăn xong, Lục Hạo phun hạt ra rồi nhìn Nhan Hạ với ánh mắt mong đợi.
Nhưng lần này Nhan Hạ lại chuyển đề tài: “Nếu đã đói bụng rồi thì bây giờ chúng ta về nhà nhé?”
“Được ạ.” Lục Hạo đáp, lưu luyến nhìn thoáng qua đống đồ ăn vặt trên bàn.
Nhan Hạ chỉ nhìn dáng vẻ này của Lục Hạo, chứ không nói gì, ngẩng đầu nhìn về phía Lục Phỉ.
Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, trong mắt liền hiện lên sự ăn ý khó tả thành lời.
Đám người quay phim phía sau không khỏi xúc động trước hạnh phúc của hai người.
Đây chắc chắn là tình yêu đích thực!
Cảnh ba người cùng xuất hiện trước ống kính đẹp quá đi mất.
Chỉ có điều… Nam thần nhỏ có thể ngừng dán mắt vào đống đồ ăn vặt trên bàn được không?
Ngay sau đó, Lục Phỉ đi tới, xoay mặt đứa con trai tham ăn của mình về phía mình.Thiệt tình, trông con trai “mất mặt” quá.
Lục Hạo ngơ ngác nhìn ba khi bỗng nhiên bị xoay đầu, vô thức quay đầu muốn nhìn lên bàn thì lại bị ba ôm lên, rồi dúi đầu vào vai của ba.
Lục Hạo giãy giụa vài cái, sau khi biết mình không thoát được thì gục lên vai Lục Phỉ, rồi nhìn mấy người quay phim với vẻ đáng thương.
Thấy vậy, nhóm quay phim liền đầu hàngtrước biểu cảm này của Lục Hạo.
Tham ăn thì đã làm sao? Họ sẵn lòng bỏ tiền mua đồ ăn cho bé, để bé cứ ăn rồi lại ăn đấy nhé.
Vì Nhan Hạ đã quá quen với cảnh này nên chỉ cười khi thấy hành động của hai ba con. Sau đó, cô lập tức thu dọn đồ dùng của mình.
Khi thấy nửa hộp ô mai kia, cô nhìn thoáng qua bóng lưng Lục Hạo, trong đầu đột nhiên hiện lên ánh mắt khát vọng của bé, liền cầm lấy nó rồi đi tới bên cạnh Lục Phỉ, nói: “Đi thôi!”
Lúc nghe được giọng Nhan Hạ, Lục Hạo xoay đầu lại. Hai mắt bé sáng rực khi nhìn thấy hộp ô mai trong tay mẹ, trong ánh mắt tràn đầy vẻ kích động.
Mẹ chuẩn bị cho bé ăn ô mai nữa ư?
Lúc Lục Hạo đang nghĩ vậy thì Nhan Hạ đã dúi hộp ô mai vào tay bé: “Trước khi ăn cơm thì con chỉ được ăn năm viên thôi đấy nhé.”
“Dạ.” Lục Hạo lập tức đưa tay nhận lấy, ôm vào lòng như bảo bối.
Nhìn động tác của Lục Hạo, Nhan Hạ chỉ cười chứ không nói gì.
Không lâu sau, ba người họ đã về tới nhà.
Lục Phỉ và Nhan Hạ ở trong bếp chuẩn bị bữa tối. Trong phòng khách, Lục Hạo tìm một cái chén nhỏ, rồi chậm rãi đổ ô mai từ trong hộp ra đó.
Sau khi đổ xong, bé phát hiện trong chén thừa ra một viên ô mai.
Thấy số ô mai này, Lục Hạo nhìn về phía phòng bếp, rồi thu hồi ánh mắt, miệng bắt đầu đếm: “Một, hai, ba, bốn, năm… Năm.”
Nhìn dáng vẻ giãy giụa của Lục Hạo, ngay cả người quay phim đang đứng một bên cũng có thể cảm nhận được sự lo lắng của bé khi đổ thừa ra một viên ô mai.
Lúc người quay phim cho rằng Lục Hạo sẽ tận dụng cơ hội hiếm có này thì bé lại bỏ viên ô mai bị thừa vào hộp.
Sau khi đậy kín nắp hộp, Lục Hạo mở TV, ôm chén nhỏ ngồi trên sô pha, rồi vừa ăn vừa xem TV.
***
Quay lại với phòng bếp thôi nào.
Vì họ đã đồng ý với yêu cầu của Lục Phỉ, nên bây giờ không có ai quay phim trong phòng bếp, thiết bị ghi âm trên người anh cũng đã tắt.
Nhan Hạ đang xào thức ăn, còn Lục Phỉ đã chuẩn bị xong xuôi thì lại ung dung đứng chờ bên cạnh.
Sau khi Nhan Hạ xào xong một món, Lục Phỉ liền ngăn không cho cô làm món thứ hai.
“Không phải, anh muốn nhân lúc này để hỏi em một số chuyện thôi.”
“Chuyện gì vậy anh?” Nhan Hạ nhìn chằm chằm Lục Phỉ với ánh mắt mờ mịt, khiến anh bỗng nhớ tới ánh mắt vô tội của Hạo Hạo khi nhìn mình lúc làm sai. Thỉnh thoảng, hai mẹ con họ hành xử giống nhau y như đúc vậy.
“Hôm nay sau khi con xem anh đóng phim đã nói anh rất ngầu, anh liền hỏi con là ai dạy con từ này, sau đó con trả lời anh rằng, lần trước mẹ xem TV nhìn thấy chú đẹp trai kia đã nói như vậy. Anh rất muốn biết chú đẹp trai mà con nói là ai. Nhan Hạ, em có thể nói cho anh biết không?” Lúc nói đến câu sau, âm cuối của Lục Phỉ cao vút lên, nghe vô cùng gợi cảm.
Vốn dĩ kiểu nói này sẽ khiến Nhan Hạ cảm thấy tai như nhũn ra, nhưng bây giờ cô chỉ cảm thấy buồn cười.
Cô thích xem một số phim truyền hình bây giờ vì trên màn ảnh xuất hiện không ít nghệ sĩ mới, mà ngoại hình của ai cũng xuất sắc cả.
Đây là thời đại đánh giá mọi thứ bằng vẻ ngoài.
Lúc Lục Phỉ mới debut, tuy ngoại hình rất quan trọng, nhưng với nhiều nghệ sĩ vào thời đại đó thì diễn xuất mới là điểm quan trọng nhất.
Nhưng chỉ vỏn vẹn vài năm sau, xã hội đã phát triển thành thời đại đánh giá mọi thứ bằng vẻ ngoài, các tiểu thịt tươi* có ngoại hình xuất sắc cũng xuất hiện ào ào như măng mọc sau mưa vậy.
*Tiểu thịt tươi là từ dùng để chỉ các nam thần có vẻ đẹp xuất chúng hoặc là đáng yêu đến mức khiến người hâm mộ say mê, còn trẻ và đang rất hot.
Nói đi cũng phải nói lại, thiên đường hội tụ rất nhiều trai xinh gái đẹp chính là mấy bộ phim thần tượng, chỉ nhìn thôi cũng đã được bổ mắt rồi.
Chỉ có điều, vì lý do nghề nghiệp mà cô luôn vô thức quan sát quần áo của diễn viên mỗi khi xem phim truyền hình.
Lần trước nhìn thấy một bộ quần áo, câu “Rất ngầu, rất đẹp trai” mà cô vô tình thốt ra đã bị Lục Hạo nhớ sao?
Trí nhớ của con trai cô tốt thật.
Tuy trong lòng cô cảm thấy rất ngọt ngào khi thấy dáng vẻ ghen tuông của Lục Phỉ, nhưng cô không muốn để anh tiếp tục ghen. Nhan Hạ mỉm cười, chậm rãi nói: “Ý em không phải là diễn viên kia đẹp trai, mà là bộ quần áo trên người anh ta đẹp ấy.”
Nghe Nhan Hạ giải thích, lại nhìn ánh mắt chế nhạo của cô, Lục Phỉ khẽ mím môi, cuộn tay lại đặt bên môi khẽ ho, rồi nhìn món ăn đặt ở bên kia, nói: “Em làm tiếp đi, anh ra ngoài xem Hạo Hạo cái.”
Nói xong, Lục Phỉ lập tức xoay người đi ra ngoài, ánh mắt anh loé lên vẻ nguy hiểm, thằng nhóc Lục Hạo thích lừa ba này!
Nhìn Lục Phỉ rời đi, Nhan Hạ che miệng cười.
Nếu so về độ ngầu và đẹp trai thật, thì còn có ai có thể thắng được Lục Phỉ chứ?
Lúc này, Lục Phỉ vừa đi ra từ trong phòng bếp, mới nhìn sơ qua thì đã thấy con trai vừa vui vẻ ăn ô mai vừa xem TV.
Lục Phỉ tiến lên, ngồi bên cạnh bé, nhìn thấy trong chén của Lục Hạo còn một viên ô mai, thẳng tay bỏ vào miệng mình.
Lục Hạo đang chuẩn bị ăn viên ô mai cuối cùng, nhưng sờ mãi không thấy, liền quay đầu nhìn ba đang nói chuyện, đôi mắt lập tức long lanh, “Sao ba lại ăn của con? Ô mai của con hết rồi đó.”
“Không phải bên kia vẫn còn sao?” Lục Phỉ chỉ hộp ô mai, rồi nói.
“Nhưng mẹ nói con chỉ được ăn năm viên. Bây giờ bị ba ăn mất một viên rồi, thì con cũng chỉ được ăn bốn viên thôi.” Lục Hạo nói rõ ràng mạch lạc. Từ trước đến nay, bé chưa bao giờ qua loa về chuyện ăn cả.
“Năm viên?” Lục Phỉ nhướng mày, nhìn tờ giấy Lục Hạo bỏ hạt vào thì thấy chỉ có đúng bốn hạt.
Con trai anh ngoan quá.
Ngoan đến mức anh không đành lòng “ức hiếp” bé chút nào!
Quên đi!
Nghĩ vậy, Lục Phỉ lấy một viên từ trong hộp ô mai trên bàn rồi đưa cho Lục Hạo: “Viên thứ năm của con đây.”
“Cảm ơn ba” Lục Hạo nhanh chóng nhận lấy, bỏ vào miệng mình, lại nhìn hộp ô mai còn rất nhiều rất nhiều, lập tức nói với Lục Phỉ: “Ba ơi, con có thể ăn viên thứ sáu không?”
“Không được.” Nói xong, Lục Phỉ lấy một viên ô mai bỏ vào miệng mình, nhai hai ba cái rồi nhổ hạt ra, rồi lại ăn thêm viên nữa.
Trong lòng Lục Hạo vô cùng nôn nóng khi thấy hộp ô mai vơi dần.
Cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt của con trai, trong mắt Lục Phỉtràn đầy vẻ đùa dai.
Ăn hết thứ con trai thích chính là sự “Trừng phạt” lớn nhất với bé rồi.
Thấy hộp ô mai bị ba ăn hết, Lục Hạo lập tức mím chặt môi, phẫn nộ nhìn Lục Phỉ, vẻ mặt bất mãn.
“Ba thật đáng ghét.” Bỏ lại mấy lời này, Lục Hạo nhảy xuống sô pha, chạy vào phòng bếp, hốc mắt hơi phiếm hồng.
Nhìn cái hộp trống không, rồi nhìn bóng dáng nhỏ kia, Lục Phỉ nghĩ thầm: Có phải anh đã đùa quá trớn rồi không?
***
Lục Hạo vào trong bếp, sau khi gọi một tiếng mẹ liền nhào vào về phía Nhan Hạ, ôm đùi mẹ, không nói tiếng nào.
“Sao vậy con?” Cảm nhận được tâm trạng của con trai đang trùng xuống, Nhan Hạ bèn hỏi.
“Ba cố ý ăn hết ô mai trước mặt con.” Lục Hạo uất ức nói: “Con chỉ bảo ba cho con ăn thêm một viên, vậy mà ba cũng không chịu.”
Nghe con nói thế, Nhan Hạ ngồi xổm xuống, rồi nhìn thẳng vào bé: “Nhưng trước đó con đã hứa với mẹ chỉ ăn năm viên, dù là lý do gì thì cũng không thể đòi thêm một viên cả.”
“…” Nghe mẹ nói vậy, ánh mắt Lục Hạo hiện lên nét suy tư.
Thấy thế, Nhan Hạ tiếp tục nói: “ Hạo Hạo có sai, ba cũng thế.”
Nghe mẹ nói ba sai, Lục Hạo lập tức hào hứng hơn hẳn.
“Ba cố tình ăn hết ô mai ở trước mặt con để chọc con là sai.” Nhan Hạ cũng nhận xét hành vi của Lục Phỉ.
“Vậy có thể phạt ba không ạ?” Lục Hạo lập tức kích động nói: “Làm sai thì phải bị phạt.”
====
Nhan Hạ chỉ cảm thấy da đầu tê dại khi nhìn vào mắt Lục Hạo. Qua một lúc lâu, cô mới chậm rãi nói: “Vậy con ra nói với ba đi.”
“Vâng ạ.” Lục Hạo gật đầu thật mạnh, sau đó dùng tay áo lau nước mắt trên mặt mình, quay đầu chạy ra ngoài.
Nhan Hạ đứng tại chỗ dõi theo bóng dáng nhỏ của bé, trong lòng cũng toát cả mồ hôi.
Kết quả của việc có đứa con trai quá nghiêm túc đã được định sẵn là bi kịch rồi.
Tới lúc Nhan Hạ ra ngoài thì thấy hai ba con đang đứng úp mặt vào tường. Sau đó, cô vừa đặt đồ ăn lên bàn vừa cười rộ lên.
Đúng lúc này, Lục Phỉ đột nhiên quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt Nhan Hạ.
Nhan Hạ cong môi cười, nhìn Lục Phỉ với vẻ “em không cứu anh được đâu”, rồi nháy mắt, lấy điện thoại ra chụp hai ba con.
“Tách” một cái, rồi lại chạy ùa vào phòng bếp.
Lục Phỉ nhìn dáng vẻ chạy trối chết của Nhan Hạ, sau đó cúi đầu nhìn đỉnh đầu đen như mực của con trai đang đứng bên cạnh chỉ cao tới đùi mình, trong lòng anh chỉ có một suy nghĩ: Vì sao sự trừng phạt dành cho con trai lại biến thành sự trừng phạt của cả anh rồi?
Ngay lúc này, Lục Hạo giống như cảm nhận được ánh mắt của Lục Phỉ, bé chậm rãi ngẩng đầu nhìn ba, rồi nở một nụ cười xán lạn.
Thấy vậy, Lục Phỉ duỗi tay nhéo mặt bé rồi nói: “Hạo Hạo, phạt xong chưa? Mẹ con nấu cơm xong rồi kìa.”
Nói rồi, anh chỉ vào những món ăn nóng hổi trên bàn.
Nhìn theo hướng Lục Phỉ chỉ, Lục Hạo đã không tài nào dời mắt được, bé nói thẳng: “Vậy hình phạt của Hạo Hạo kết thúc trước đây. Ba là người lớn, phải bị phạt lâu hơn Hạo Hạo, vậy thì năm phút đi! Hạo Hạo sẽ để ý thời gian.”
Nói xong, Lục Hạo đã rời đi, sau khi nhìn thời gian trên đồng hồ, liền chạy tới bàn ăn.
Khi Nhan Hạ đi ra, thì đã thấy con trai đang ngồi nghiêm chỉnh ở chỗ của mình.
“Hạo Hạo, ba đâu rồi?”
“Ba là người lớn, phải bị phạt lâu hơn Hạo Hạo năm phút. Mẹ ơi, mình ăn cơm được chưa ạ?” Lục Hạo sốt ruột hỏi. Bé cũng muốn để ba đứng một bên nhìn bé ăn cơm luôn.
“Ừm.” Nhìn thấu ý đồ của Lục Hạo, Nhan Hạ gật đầu, xoay người vào phòng bếp. Lúc cô trở ra, ở chỗ của mỗi người đã đặt một cái chén và đôi đũa, sau đó thì thấy Lục Hạo vội vàng cầm muỗng xúc cơm của mình.
Nhìn Lục Hạo như vậy, trong lòng Nhan Hạ chỉ có một suy nghĩ: Quả nhiên con trai cô lắm mưu nhiều kế thật đấy.
Sau khi ăn được kha khá, Lục Hạo mới cố ý nhìn thời gian, rồi nói với Lục Phỉ: “Ba ơi, hết thời gian phạt rồi.”
“Ừ.” Lục Phỉ gật đầu, sau đó bước tới bàn ăn. Lúc ngồi xuống, ánh mắt của anh còn lướt qua Nhan Hạ và Lục Hạo.
Lục Hạo không cảm thấy gì, tiếp tục cắm mặt ăn, nhưng Nhan Hạ lại cảm thấy mình như đứng trong đống lửa, ngồi trong đống than vì thâm ý trong đôi mắt của anh?
“Khi nào có cơ hội thì cả nhà chúng ta đứng cùng nhau nhé?” Ưu nhã ăn một miếng cơm, Lục Phỉ lơ đãng hỏi.
“Mẹ sẽ không làm sai.” Nghe ba nói vậy Lục Hạo đột nhiên lên tiếng bảo vệ mẹ.
“Hạo Hạo nói rất đúng.” Lục Hạo xen lời đã hóa giải sự mất tự nhiên của Nhan Hạ, cô vừa cười vừa gắp cải trắng cho bé.
Thấy thế, Lục Hạo liền vui vẻ ăn.
Trong lòng bé, địa vị của mẹ cao hơn ba một chút, bởi vì mẹ chưa bao giờ bắt nạt bé cả!
Nhìn hai mẹ con cùng chung chiến tuyến, Lục Phỉ nhướng mày, hoá ra chỉ có một mình anh một đội ở trong nhà thôi sao?
Nhưng khi Lục Phỉ nhìn đôi mẹ con đang thân mật thì thầm to nhỏ, trong lòng lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Nếu trong gia đình phải có một người “thua” thì anh chịu thiệt chút cũng không sao.
Sau khi ăn tối, dọn dẹp bàn ăn xong, cả nhà lại cùng ngồi xem Ba đã về mùa số hai.
Ngoài xem chương trình chiếu trên TV ra, Nhan Hạ còn lấy máy tính ra để chuẩn bị xem phản ứng của cư dân mạng.
Trên đời này, bình luận chính là sự đánh giá trực quan nhất.
Dưới sự đón chờ của mọi người, rốt cuộc đài Blueberry cũng phát sóng chương trình Ba đã về.
Đêm nay càng khiến nhiều fan mong chờ hơn mùa đầu tiên nhiều lắm.
Khi Nhan Hạ nhìn thấy số lượng người xem trực tuyến ở trang web của đài Blueberry, cô liền cảm thấy áp lực tăng gấp bội.
Chắc những người này sẽ không mắng chửi ngay từ đầu chương trình khi nhìn thấy cô đâu nhỉ?
Trong khi tâm trí của Nhan Hạ rối bời, chương trình đã bắt đầu rồi.
Cảnh mở đầu không phải là sự xuất hiện gia đình của Lục Phỉ, mà lại là tiếng Lục Hạo gọi “Mẹ ơi” đã xuất hiện trong phần giới thiệu. Tuy tất cả mọi người đều biết ai là vợ nam thần, nhưng vì chương trình này được quay trước khi họ chính thức công khai, nên ai nấy cũng tò mò về lối ứng xử của Nhan Hạ trong chương trình.
Ngoại trừ cư dân mạng, các fan của Lục Phỉ cũng cống hiến không ít ratings.
Tuy họ vẫn hơi không cam tâm tình nguyện, nhưng lòng hiếu kỳ mãnh liệt lại khiến họ phải xem cách Lục Phỉ và vợ ở chung khi ở nhà thì mới chịu được.
Rất nhiều người đã kìm lại tính tình nóng nảy của bản thân chỉ để xem chương trình này đấy.
Cuộc sống thú vị hàng ngày của các cô cậu bé đáng yêu cùng các đại minh tinh dần được hé lộ, vô thức khiến cuốn hút tất cả mọi người.
Lúc này Nhan Hạ đang xem các bình luận liên tục hiện ra trên màn hình máy tính.
“A a a, đáng yêu quá!”
“À hú, tim tui bị mấy đứa trẻ đáng yêu này làm cho tan chảy rồi, lần nào xem cũng vậy hết.”
“Thích nhất là mấy chương trình có trẻ con, đúng là con nít nên ngây thơ quá đi mất.”
“Chương trình này đã khiến tâm trạng của tôi sảng khoái hơn.”
“Đều rất đáng yêu.”
“Tôi muốn xem gia đình của Lục nam thần lắm rồi! Tuy mấy gia đình kia cũng rất đáng yêu, nhưng tôi là fan của nhà Lục nam thần cơ!”
“Tôi cũng là fan cp Nhan Lục, Lục nam thần và nhà thiết kế Nhan xứng đôi quá trời quá đất luôn.”
“Tôi tới để xem vợ nam thần bị vả mặt như thế nào thôi.”
“…”
Thấy các bình luận như này của cư dân mạng, Nhan Hạ lại càng xem say sưa.
Các fan ủng hộ cô thật đáng yêu, mà những ai không ủng hộ, chỉ muốn giữ Lục Phỉ cho riêng mình cũng hơi đáng yêu.
Dù cô không hiểu vì sao lại có người hâm mộ thần tượng ảo trên màn ảnh cuồng nhiệt đến vậy, nhưng cô đã tận mắt chứng kiến fan của Lục Phỉ càng lúc càng đông, đồng thời cũng thay đổi theo thời gian.
Lúc Lục Phỉ còn chưa nổi, họ đã không màng đến gió rét hay nóng bức để ủng hộ Lục Phỉ mọi lúc mọi nơi, để anh không phải cô đơn lẻ loi.
Cho dù sau này fanclub dần lớn mạnh, một số fan bắt đầu phản ứng thái quá thì cũng vẫn có rất nhiều fan đã làm bạn với Lục Phỉ trong bảy năm qua như cô vậy.
Cũng chính vì như thế, mà cô mới hy vọng mình sẽ được fan ủng hộ.
Cô không muốn Lục Phỉ phải khó xử về việc chọn cô hay fan của anh.
Cô chỉ mong mình và fan của Lục Phỉ có thể hoà bình ở chung với nhau, chứ không dám mong fan Lục Phỉ sẽ bỏ qua những khúc mắc để chấp nhận cô.
Mong ước này rất đơn giản, mà cô cũng hy vọng có thể nhanh chóng thực hiện được điều này.
Trong lúc Nhan Hạ đang suy tư, chương trình Bố đã về đã chiếu tới cảnh gia đình của Lục Phỉ.
Khi bóng dáng của Nhan Hạ xuất hiện, trên màn hình liền bắt đầu có bình luận.
“Thật ra, cho dù không lên tiếng ở Tuần lễ thời trang New York thì nam thần cũng định công khai sự tồn tại của vợ mình bằng cách khác thôi mà.”
“Phải công nhận rằng tôi đã hơi bị hớp hồn khi thấy cô ấy trên TV đấy.”
“Tôi vừa tìm vài bức ảnh để xem, chợt phát hiện ra rằng, dù nhà thiết kế Nhan để mặt mộc hay có trang điểm thì cũng đều đẹp đến mức không chê vào đâu được!”
“Tôi thấy mấy ngôi sao nữ chụp ảnh cùng với Nhan Hạ không so được với cô ấy đâu.”
“Lầu trên không phải là thuỷ quân ai đó thuê tới đấy chứ? Sao lại khen nức nở luôn vậy.”
“Tuy không muốn thừa nhận, nhưng đúng là Nhan Hạ có khí chất cao quý, dáng chuẩn, ngoại hình xinh đẹp, lại có tài, quả thực khiến người khác không thể coi thường mà!”
“Chỉ có mình tôi cảm thấy Hạo Hạo rất đáng yêu thôi sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy, Hạo Hạo thật đáng yêu.”
“Lúc hai mẹ con họ đứng cạnh nhau nhìn giống y hệt nhau luôn đó.”
“…”
Lời mắng chửi và khen ngợi lập tức phủ kín toàn bộ màn hình, khiến người khác không cách nào xem được chương trình cả.
Tuy Nhan Hạ đã biết hết mấy cảnh ở nhà cô nhưng cô vẫn hào hứng xem lại những cảnh đó trên laptop của mình.
Sau đó, Lục Phỉ xuất hiện, cả nhà ba người cùng đứng chung một khung hình đã làm không ít cư dân mạng và fan hâm mộ phải xuýt xoa.
“A a a, cả nhà họ đứng chung với nhau đẹp quá đi mất, lại còn hạnh phúc như vậy nữa, tôi chỉ nhìn thôi mà cũng thấy hạnh phúc theo nè!”
“Ánh mắt Lục nam thần thật dịu dàng, khác hẳn vẻ lạnh lùng khi ở ngoài đấy.”
“Tôi đã được tận mắt chứng kiến cảnh trong phim thần tượng xuất hiện ngay trước mặt mình rồi.”
“…”
“Lại còn hôn tạm biệt nữa chứ. Mợ nó, Hạo Hạo đã bị nhiễm thói xấu này từ nam thần và nữ thần rồi.”
“Nhìn ánh mắt ghen tuông của Lục nam thần kìa.”
Nhà họ vui vẻ quá đi.”
“Cố ý khoe khoang đúng không.”
“Vì được công chúng chấp nhận mà tốn nhiều công sức thật đấy.”
“Lầu trên muốn nói móc thì cút xa một chút đi, gia đình người ta hạnh phúc như vậy, cần gì phải diễn chứ?”
“…”
“Lúc trước còn hơi phản cảm Nhan Hạ, bây giờ lại không muốn bài xích nữa. Nam thần đang sống rất tốt, cuộc sống hiện tại cũng thích hợp với anh ấy. Tuy tôi sẽ không chấp nhận Nhan Hạ, nhưng cũng không từ chối cho cô ấy trở thành vợ của nam thần. Nghĩ lại thì, so với các ngôi sao nữ khác, sự tồn tại của Nhan Hạ với tư cách nhà thiết kế cũng khiến mọi người dễ chịu hơn. Với cả, khi nghĩ tới số bộ phim mà Lục nam thần đã quay trong mấy năm nay thì cắc ai cũng biết anh ấy thường xuyên không ở trong nước. Vậy nên, từ đó có thể thấy được đều là Nhan Hạ dành hết thời gian để vun đắp cho gia đình này. Về điểm này, tôi còn phải cảm ơn cô vì đã chăm lo cho gia đình tốt đến vậy.”
“…”
“Nhìn cả nhà họ đứng chung một chỗ, tôi chỉ nghĩ đến bốn chữ: Năm tháng tĩnh lặng! Nhìn thấy họ hạnh phúc như thế, tôi liền chân thành ủng hộ!”
“……”
Mấy lời ủng hộ trên mạng càng ngày càng nhiều, khiến Nhan Hạ cũng hơi xúc động.
Thật ra thì một số fan cũng không ngoan cố như vậy nhỉ?
Đa số họ đều hy vọng Lục Phỉ sẽ hạnh phúc như cô vậy.
Nhan Hạ thở hắt ra, không xem bình luận nữa, khép máy tính lại, rồi lại nhìn biểu cảm giống nhau của Lục Phỉ và Lục Hạo. Cô mỉm cười, cũng chậm rãi nhìn lên TV.
Cô cũng muốn biết lúc hai ba con họ ở chung sẽ như thế nào đấy!
Dù sao thì mùa đầu tiên của chương trình cũng đã đem đến cho cô một bất ngờ rất lớn mà.