Cưng Chiều Vô Hạn - An Thiên Nhất Thế

Chương 7: Đếm ngược tới thời điểm tham gia chương trình (1)



Editor: Tiểu Bánh bao

Beta-er: Sil & Nhạc Dao

Còn ở bên kia, trong Giải trí Chí Tôn.

Giải trí Chí Tôn là công ty lớn nhất toàn showbiz, từ cái tên thôi cũng đã đủ thấy được địa vị bá chủ của nó trong giới.

Công ty này có thể leo được đến vị trí này thì không thể không đề cập về sức ảnh hưởng của tập đoàn Chí Tôn sau lưng nó.

Tập đoàn Chí Tôn là tập đoàn tài chính lớn nhất Trung Quốc, hoạt động trong nhiều lĩnh vực, dưới nó còn có tám công ty đã được niêm yết. Nhờ hậu thuẫn kinh tế khổng lồ này mà ngay từ ban đầu, giải trí Chí Tôn đã là một “gã khổng lồ”, năng lực đào tạo nghệ sĩ rất cao.

Trong giới tương truyền rằng, bạn đã vào được cửa lớn của giải trí Chí Tôn thì trong tương lai sẽ là ngôi sao sáng của làng giải trí.

Mà Lục Phỉ chính là ngôi sao sáng nhất mà giải trí Chí Tôn đã bồi dưỡng được.

Lúc này, Tổng giám đốc giải trí Chí Tôn – Mục Kỳ đang mỉm cười nhìn Lục Phỉ: “Lục Phỉ, vì lần này cậu đạt được giải Oscar nên ý của công ty là muốn tăng thêm 1% cổ phần cho cậu.”

“Ừm.” Lục Phỉ đáp, thái độ vô cùng bình tĩnh, giống như 1% cổ phần này chẳng là gì trong mắt anh cả.

Thái độ như vậy có thể coi là rất vô lý.

Nhưng Mục Kỳ lại không để tâm, vì anh ta hiểu rất rõ tính cách của Lục Phỉ.

Từ những ngày đầu cậu ấy gia nhập công ty đến nay cũng đã được mười năm, Lục Phỉ chưa bao giờ tỏ ra giả tạo với anh.

Lúc đầu, anh ta còn cố ý chèn ép Lục Phỉ, nhưng cái người nhìn thì lạnh lùng, kiêu ngạo lại rất vô hại trước mắt này đã dùng thành tích của mình khiến anh phải nhận một bạt tai vang dội bằng cách nổi tiếng ngay từ vai phụ, tạo nên một kỳ tích.

Kỳ tích này đã khiến anh ta thay đổi hẳn thái độ của mình và sự thật đã chứng minh rằng anh ta không hề sai giờ Lục Phỉ đã trở thành con át chủ bài của giải trí Chí Tôn. Ngoài ra, còn giúp anh ta đem lại nhiều lợi nhuận hơn cho tập đoàn, khiến địa vị của anh ta trong công ty cũng được tăng lên, người muốn nịnh nọt anh ngày càng nhiều. Có lẽ là do anh đã già nên mới rất thích những người có tính cách như Lục Phỉ.

“Hình Ảnh đã truyền đạt ý của cậu lại cho tôi rồi, công ty thảo luận suốt đêm, đã đưa ra được một số kế hoạch, cậu xem thử xem thế nào?”

Nói xong, Mục Kỳ đưa văn kiện đang để ở một bên tới trước mặt Lục Phỉ.

Lục Phỉ tiếp nhận, mở ra xem.

Bố đã về?” Lục Phỉ kinh ngạc nhìn thoáng qua Mục Kỳ khi thấy tên chương trình.

Bây giờ Bố ơi mình đi đâu thế đang rất nổi, đồng thời cũng là một lựa chọn không tồi, nhưng nếu mùa hai cậu mới ghi hình thì chắc phải đợi đến năm sau mới phát sóng, nên chúng tôi đem mục tiêu đặt ở chương trình Bố đã về do đài Blueberry tiến cử. Ghi hình chủ yếu là hai cha con ở nhà một mình trong hai ngày, cũng có một vài cảnh quay ngoại cảnh, quan trọng nhất là chương trình này đồng ý phối hợp với cậu theo cách vừa quay vừa phát sóng. Cậu cũng biết đấy, dựa vào danh tiếng của cậu, không cần tuyên truyền thì vẫn có thể thu hút được một lượng fans lớn.” Mục Kỳ chậm rãi phân tích cho Lục Phỉ.

Lục Phỉ xem xét lời cùa Mục Kỳ, rồi mới chậm rãi xem bản kế hoạch. Anh phải công nhận rằng bản kế hoạch này rất chu toàn, thậm chí còn suy xét đến việc công khai Nhan Hạ.

Bố đã về chủ yếu ghi hình ở nhà, theo kế hoạch thì mấy tập đầu sẽ cho fans thấy sự tương tác giữa cha con Lục Phỉ và hoàn cảnh gia đình họ để các fans từ từ quen với sự tồn tại của đứa bé, cuối cùng mới công khai Nhan Hạ.

Sau khi công khai thì còn có chương trình giải trí vợ chồng, chương trình giải trí gia đình…

Một lúc sau, Lục Phỉ nhìn Mục Kỳ, gật đầu: “Cứ thực hiện theo kế hoạch mà công ty đã đề ra đi, nhưng đôi lúc cũng cần phải điều chỉnh theo tình huống thực tế, giống như bây giờ, chuyện Úc Tử Phàm bí mật kết hôn chính là một ví dụ điển hình, người trước trồng cây người sau gặt quả, chỉ cần Úc Tử Phàm có thể bình yên vượt qua, đối với việc công khai của tôi cũng sẽ có lợi đúng không?”

Tuy Lục Phỉ đang thương lượng, nhưng giọng điệu lại có sự kiên trì, mặt mày lạnh lùng, ánh mắt thâm thúy, cho dù biểu cảm trên mặt rất bình tĩnh thì cũng có thể khiến người khác kính nể.

Mục Kỳ vốn rất thích dáng vẻ có chủ kiến này của Lục Phỉ, nếu anh ta đã thích thì sao có thể từ chối được, lập tức đập bàn đồng ý luôn!

Nếu Lục Phỉ đã có lợi thì thể nào công ty cũng phải có lợi! Tuy đã trở thành công ty giải trí hàng đầu hiện nay nhưng có không ít công ty bên dưới đang nhìn chằm chằm họ như hổ đói rình mồi! Dù sao cũng phải để người ta thấy được rằng, Chí Tôn là “Gừng càng già càng cay”.

Anh ta ho nhẹ một tiếng, chậm rãi nói: “Thế lực của các công ty giải trí khác cũng đang lớn dần, không ít người mới có tư chất đã bị đoạt đi. Cậu là tiền bối trong công ty, đến lúc lên chương trình thì đừng quên đến công ty đi dạo để tuyên truyền cho công ty nhiều hơn nhé.

Nghe vậy, Lục Phỉ cười như không cười liếc Mục Kỳ một cái, sau đó nói: “Tổng giám đốc, tôi hiểu đạo lý uống nước nhớ nguồn này! ”

“Như vậy thì, hợp tác vui vẻ?” Mục Kỳ như lão ngoan đồng vươn tay ra với Lục Phỉ.

“Hợp tác vui vẻ! ” Lục Phỉ cũng chìa tay ra.

***

Lúc này, Nhan Hạ và Mạnh Luật đang ăn trưa ở một nhà hàng cạnh văn phòng.

Ngay sau đó, tiếng chuông điện thoại của Nhan Hạ đột nhiên vang lên.

Nhan Hạ cầm điện thoại lên, nhìn thấy hai chữ “Ông xã” đang hiển thị trên màn hình, khoé môi lập tức cong lên, ngón tay thon dài ấn vào phím nghe.

“Em đang ở văn phòng à? Công việc bên anh đã giải quyết xong rồi.” Điện thoại vừa kết nối thì giọng nói trầm thấp của Lục Phỉ đã truyền tới.

“Em đang ăn cơm với Mạnh Luật ở nhà hàng ngay cạnh văn phòng! Anh muốn qua đây không?” Nhan Hạ cười đáp.

Mạnh Luật? Ở đầu dây bên kia, Lục Phỉ vừa nghe thấy cái tên này thì ánh mắt dần trở nên u ám, hình như người đàn ông đó là tình địch ngầm của anh thì phải? Anh có thể thờ ơ khi vợ ăn cơm với tình địch sao? Tất nhiên là không rồi.

“Đúng lúc anh cũng đang đói bụng, chỗ đó ở đâu vậy?”

Nghe thấy Lục Phỉ đồng ý, Nhan Hạ lập tức báo địa chỉ.

Sau khi cúp máy, Mạnh Luật nhìn gương mặt vui vẻ của Nhan Hạ, ôn hoà hỏi: “Lục Phỉ muốn tới đây à? ”

“Ừ, anh không ngại chứ?” Nhan Hạ hỏi ngược lại.

“Không ngại.” Mạnh Luật nhẹ nhàng đáp, nhưng trong lòng có chút chua xót. Sao có thể không để ý cơ chứ? Chỉ là anh không có tư cách để ý.

Lát sau, Lục Phỉ đeo kính râm được nhân viên phục vụ dẫn vào phòng bao. Anh vừa vào cửa thì lập tức ngồi xuống cạnh Nhan Hạ, bình thản tháo kính ra, gật đầu chào hỏi với Mạnh Luật: “Tổng giám đốc Mạnh! ”

”Cứ gọi tôi là Mạnh Luật là được rồi.” Mạnh Luật cười ôn hòa.

Thấy vậy, ánh mắt Lục Phỉ khẽ động, thờ ơ nói: “Ừ.”

Thấy thái độ lạnh nhạt của Lục Phỉ, Mạnh Luật không nói thêm gì nữa, sau đó bắt đầu chiêu đãi anh.

Khóe môi anh cong lên lạnh lẽo khi thấy Mạnh Luật từ đầu đến cuối không có biểu hiện khác thường nào.

Vị tình địch ngầm này chính là một quân tử ôn hoà.

Anh không ghét loại người này, nhưng cũng tuyệt đối không thích, huống chi là người này còn có tình cảm mập mờ với vợ anh.

Trong lúc ăn cơm, tuy trên mặt Mạnh Luật không biểu lộ gì khác thường, nhưng ánh mắt anh ta ảm đạm đi không ít so với lúc mới đến khi nhìn Lục Phỉ luôn lạnh lùng với người khác lại chăm sóc Nhan Hạ rất chu đáo và tỉ mỉ.

Ăn trưa xong, Mạnh Luật đứng ở cửa nhà hàng tiễn Lục Phỉ và Nhan Hạ.

Anh ta nhìn xe đi xa cho đến tận lúc không thấy bóng xe ở đằng trước nữa, mới xoay người đi vào tòa nhà. Trước kia, anh ta luôn tự thôi miên mình để xem nhẹ sự tồn tại của Lục Phỉ, nhưng bây giờ thì không thể làm vậy được nữa. Trong tương lai không xa, bọn họ sẽ là cặp vợ chồng được người người ca ngợi của giới giải trí.

Một lúc sau, Mạnh Luật trở về văn phòng một mình. Cả văn phòng lập tức yên ắng khi thấy Mạnh Luật ảm đạm trở về, giám đốc Nhan đâu rồi? Sao vừa mới ăn một bữa cơm mà đã không thấy đâu vậy?

Có người nhiều chuyện liền hỏi một câu.

Mạnh Luật đặt thức ăn trong tay lên bàn làm việc, tươi cười ôn hòa nói: “Giám đốc Nhan của mọi người đi cùng chồng rồi, mọi người đừng nhớ thương nữa. Ăn ngon miệng để buổi chiều còn có sức mà làm việc tiếp nữa. ”

Anh không quan tâm bản thân đã ném một quả bom ngay giữa phòng, vừa nói xong, liền xoay người trở về phòng làm việc của mình.

Cho đến tận lúc nghe được tiếng đóng cửa, mọi người mới kịp phản ứng.

Vừa nãy bọn họ không nghe nhầm chứ, giám đốc Nhan đã có chồng rồi á? Rốt cuộc là từ đâu chui ra vậy? Mọi người lập tức bắt đầu bàn tán xì xào.

***

Mà lúc này, Lục Phỉ và Nhan Hạ cũng đã về đến nhà.

“Anh nói là anh định dẫn Hạo Hạo tham gia chương trình thực tế Bố đã về của đài Blueberry à?”

Tuy cô không hiểu biết lắm về chương trình Bố đã về, nhưng cô tuyệt đối tin tưởng mắt nhìn của đài Blueberry. Hơn nữa lúc nãy khi ăn cơm, anh nói muốn thương lượng với cô một chuyện quan trọng, cô đã đoán được là sẽ liên quan đến chuyện công khai nhưng không ngờ lại là tin tức như vậy.

“Là do công ty quyết định, có thể vừa quay vừa phát sóng.”

“Lúc nào thì quay vậy? ”

“Ngày kia.” Anh bình tĩnh nói. Nhưng cô nghe xong đáp án này thì có chút không bình tĩnh: “Sao lại gấp như vậy?”

“Thật ra chương trình đã quyết định xong cả rồi nhưng vì anh đột nhiên tham gia, còn có bốn tổ gia đình nữa, chẳng lẽ phải để người khác đợi chúng ta chuẩn bị xong sao?” Khóe môi anh khẽ cong khi thấy phản ứng của cô, ánh mắt vương chút ý cười, anh không ngờ cô lại phản ứng kịch liệt như vậy.

“Nhưng anh không cảm thấy như thế thì có hơi vội vàng sao?” Cô muốn công khai, nhưng không ngờ vừa nói thì đã bắt đầu thực hiện rồi.

“Chỉ mới ghi hình thôi, chắc phải đợi đến tuần sau mới có thể phát sóng, dù sao cũng phải công khai, sớm hay muộn thì có khác gì đâu?” Anh bình tĩnh trấn an cô.

Nghe anh nói, cảm xúc của cô từ từ ổn định lại, lại nghiêm túc suy nghĩ thì phải thừa nhận rằng anh nói rất có lý.

“Vậy ngày kia anh sẽ bắt đầu ở nhà tự mình chăm sóc Hạo Hạo trong 48 tiếng à? ” Sau khi nghĩ thông suốt, sự lực chú ý của cô lại quay về chương trình.

“Ừ.” Anh gật đầu. Nói thật, anh cảm thấy hơi đau đầu, hình như anh chưa từng ở một mình với con trai trong một khoảng thời gian dài như vậy.

Nghĩ thế, anh lập tức nghiêm túc nhìn vợ: “Bà xã, em có thể nói cho anh biết, bình thường con trai có thói quen gì không? ”

Cô bật cười thành tiếng khi nghe thấy lời nói đầy lo lắng của anh, cô không ngờ người ba tốt nhất trên đời như Lục Phỉ lại bắt đầu lo nghĩ về vấn đề này. Tâm trạng của cô thả lỏng sau khi bị anh chọc cười, chậm rãi nói cho anh biết một số điều cần chú ý.

Nhưng, lúc này trong lòng Nhan Hạ lại đang rất muốn cười trên nỗi đau khổ của chồng mình, có lẽ sẽ rất nhanh thôi, ông xã của cô sẽ nhận ra rằng, lý thuyết luôn cách rất xa thực tế.

Nhất là đối với loại lắm mưu nhiều kế như con trai của mình.