Chương 12
Dư Hoan cực kỳ sợ hãi, không quan tâm đang ôm ai, cứ thế lao thẳng vào vòng tay Thẩm Hà. Thẩm Hà cũng không khách khí, ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng trấn an, một bên tay còn tận dụng thời cơ, tranh thủ xoa bóp mông cậu.
"Đừng sợ đừng sợ."
"Thẩm Hà, thật sự có ma..."
"Ừm, tớ ôm cậu."
Cổ bị nhẹ nhàng gặm cắn, một bên tay còn không an phận vén áo cậu lên, Dư Hoan bỗng cứng đờ, cậu như ếch xanh ngâm mình trong nước ấm*¹, chậm rãi phản ứng lại.
"Cậu đang làm gì đấy?"
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, Thẩm Hà cũng cứng người. Bầu không khí trầm mặc hai giây, hành lang bỗng vang lên tiếng hừ nhẹ của Thầm Hà, không rõ chuyện gì xảy ra.
"Bạn Dư, cậu thật tàn nhẫn." Anh tủi thân nhìn cánh tay mình, nơi đó, Dư Hoan đã để lại một dấu răng rất sâu, da cũng trở nên trắng bệch.
"Nếu không đối xử tàn nhẫn với lưu manh, hắn sẽ không thể nhớ lâu được." Dư Hoan khoanh tay cười lạnh, trông không hề có chút đau lòng.
"Vậy nếu bạn Dư không thích tớ như thế..." Thẩm Hà tỏ vẻ tiếc nuôi, đi vào trong nhà: "Tớ đành về nhà thôi."
Thấy anh thật sự muốn đi, mà Dư Hoan không quen ai ở tầng trên hay tầng dưới, cậu sợ hãi, vội vàng vươn tay, nắm lấy ống tay áo của anh. Thẩm Hà mấp máy khóe miệng, liếc nhìn cậu: "Bạn Dư cần tớ sao?"
"Ai thèm cần cậu..." Tai Dư Hoan hơi đỏ lên, tuy trong lòng rất muốn Thẩm Hà ở cùng, nhưng miệng lại không chịu thừa nhận: "Tôi chỉ... Sợ tối nay cậu ngủ một mình rồi gặp ma thôi."
Thẩm Hà bật cười: "Cảm ơn bạn Dư đã quan tâm, thật khiến tớ vừa mừng lại vừa lo." Anh kéo tay cậu ra: "Nhưng tớ không sợ đâu."
Không khó để nhận ra, bộ dạng hài hước của anh là đang ép Dư Hoan phải chịu thua. Dư Hoan cũng hiểu, nhưng vẫn bướng bỉnh không chịu thả tay.
Đúng là không biết lượng sức mình.
Muốn cho Dư Hoan chịu thua, còn khó hơn lên trời.
Nhưng anh là một người sinh ra chuyên để trị Dư Hoan. Mặt Thẩm Hà vô cảm bước tới cửa, rồi lại vô cảm lùi về, nhìn chằm chằm cậu.
Dư Hoan bị anh nhìn chằm chằm, cảm thấy không được tự nhiên: "Sao vậy?"
Thẩm Hà không trả lời.
Dư Hoan hắng giọng nói: "Có phải cậu sợ không? Nếu sợ thì cậu xin tôi... Tôi sẽ... Cố ở lại nhà cậu một đêm..."
"Tách." Anh búng ngón tay.
Toàn bộ đèn hành lang ở tầng bọn họ đều tắt. Thẩm Hà đứng trong bóng tối trầm thấp cười, cười một cách hài hước.
"Ngại quá, quên tắt đèn."
Dư Hoan: “…”
Thẩm Hà đóng cửa. Hành lang đen kịt, Dư Hoan vừa nuốt nước miếng vừa chửi thầm, nhà Thẩm Hà phụ trách đèn của tiểu khu từ khi nào? Sao tên đấy có thể tắt đèn như vậy?
Vừa nghĩ như thế, đèn hành lang bỗng sáng lên, Dư Hoan kinh ngạc, rồi đèn lại tắt.
"Mẹ nó..."
"Xẹt xẹt xẹt..." Bóng đèn trên đầu bỗng nhấp nháy, đột nhiên có tiếng khóc trẻ con vọng tới, không biết con nhà ai, tiếng khóc vừa to vừa đứt quãng, nghe có chút kinh dị.
Dư Hoan bước tới gần cửa nhà theo bản năng, nhưng nghĩ đến việc vào nhà sẽ gặp phải ma nữ váy hồng, cậu cực kỳ hoảng loạn, đừng nói là mở cửa, kể cả tay nắm cửa cậu cũng không có gan vặn ra.
Đèn điện lại lóe lên.
Cuối cùng Dư Hoan cũng không nhịn được gõ cửa nhà Thẩm Hà: "Thẩm... Thẩm Hà... Cậu ra đây... Thẩm Hà, cậu ở đâu?"
Cửa được mở ra, Thẩm Hà ôm một con chó Phốc sóc xuất hiện ở cửa. Anh đang dỗ bé Phốc sóc, vì bé vừa ngã nên đau chân, tủi thân đến mức kêu ăng ẳng.
Cảm giác lo lắng của Dư Hoan cuối cùng cũng thả lỏng. Hóa ra tiếng khóc trẻ con cậu vừa nghe thấy là tiếng bé chó kêu.
"Sau vậy?" Thẩm Hà cười nhìn cậu.
Dư Hoan cực kỳ miễn cưỡng nói: "Tôi không muốn về nhà, ngủ một đêm ở đây nhé."
Thẩm Hà: “Gọi ông xã.”
Dư Hoan giận dữ: "Cậu đừng được voi đòi tiên."
Đối phương nhếch miệng cười: "Vậy tớ đi đây.”
"Chờ đã... Từ từ..." Dư Hoan chặn cửa lại, cố gắng gọi anh một tiếng: "Ông... Ông xã!" Có trời mới biết lúc cậu kêu như vậy đã xấu hổ đến nhường nào.
Thẩm Hà hài lòng, dẫn cậu vào.
Dư Hoan nhất quyết không muốn ngủ cùng anh, ôm chó ngủ ở phòng khách cả đêm, nhưng sáng hôm sau lúc tỉnh dậy, lại thấy mình đang nằm trong lòng Thẩm Hà.
Thẩm Hà cười nói: "Đừng nhìn tớ như vậy, hôm qua cậu mộng du rồi tự bò lên giường. Còn ôm tớ gọi ông xã."
Dư Hoan không tin: "Đừng có điêu."
Thẩm Hà mở video trong điện thoại, lấy những gì camera ghi lại được đêm qua cho cậu xem. Trên màn hình là cảnh Dư Hoan đi tới trước giường Thẩm Hà, thì thầm bò lên giường anh.
Thẩm Hà bừng tỉnh, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Dư Hoan nhắm mắt dán sát người anh, hình như đang nói mớ, hỏi đi hỏi lại một vấn đề, giọng nói nghe cực kỳ bi thương.
"Anh có yêu em không?"
Thẩm Hà kiên nhẫn trả lời: "Yêu."
Hỏi đi hỏi lại hồi lâu, Dư Hoan tủi thân sụt sịt trong lòng anh: "Ông xã... Em thật sự xin lỗi anh... Anh đừng rời khỏi em được không... Em không muốn ký giấy ly hôn chút nào..."
"Ừm, không ký." Thẩm Hà ôm chặt lấy câu, vẻ mặt trông còn bi thương hơn cả Dư Hoan: Là anh sai, anh không nên thả em đi.
"Ông xã hôn hôn em được không?"
"Ừm..."
Thẩm Hà không hề khách khí đè cậu xuống giường hôn môi, trông như sói xám bị bỏ đói lâu ngày, Dư Hoan không dám xem hình ảnh hãi hùng đáng sợ sau đó, mặt và cổ đều đỏ bừng như muốn bốc khói.
Thẩm Hà ngồi xuống, cầm lấy tay cậu, nhẹ nhàng hôn xuống: "Yên tâm, tớ không làm gì khác với cậu nữa đâu."
Dư Hoan trừng mắt nhìn anh: "Cậu còn có gan làm!"
Thẩm Hà thở dài, nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt trông âm u lại có chút tiếc nuối: "Tại sao vừa mộng du tính cách thay đổi liền vậy? Cậu cứ ngoan ngoãn như thế thì tốt biết mấy."
Dư Hoan: “Hừ.”
Đây không phải là cậu của trước kia sao? Lúc biết Thẩm Hà muốn ly hôn, cậu đã trốn tránh rồi khóc chết đi sống lại, cuối cùng tinh thần xảy ra vấn đề, tới tối sẽ bị mộng du, ôm được thứ gì cậu đều coi đó là Thẩm Hà, khóc lóc cầu xin anh đừng rời đi.
Không ngờ sau khi trọng sinh tinh thần vẫn không tốt lên. Dư Hoan xóa video trong điện thoại, lạnh lùng rời khỏi phòng anh.
"Miễn là cậu chưa làm gì quá phận thì được, coi như số tôi xui nên mới bị chó cắn."
Thẩm Hà: “…"
Sau khi xem video kia, Dư Hoan buồn bực cả ngày, trong lòng chỉ toàn nghĩ về những chuyện nhỏ nhặt trước kia của mình với Thẩm Hà.
Ban đầu thì hành hạ lẫn nhau, cuối cùng lại tình sâu ý đậm.
Dư Hoan từng ngày ngày đêm đêm ngóng trông bảy năm trôi qua thật nhanh, như vậy cậu có thể hết nợ rồi thoát khỏi Thẩm Hà. Nhưng đã hết bảy năm, giữa bọn họ vẫn không có cái giải thoát đấy.
Thẩm Hà ngày nào cũng say khướt, Dư Hoan lại trốn một chỗ khóc thút thít, cuối cùng ảnh cưới cũng rơi xuống đất vỡ vụn, bọn họ thành người lạ lướt qua nhau. Tầm hai năm sau vẫn không có ai liên hệ lại.
"Cửa hàng túi nhỏ của Thẩm Hà đã hết hàng." Thẩm Hà tới gần, nghiêng đầu dựa vào vai cậu: "Muốn trốn học tới quầy bán quà vặt nhập hàng không? Nghe nói bánh bao nếp ở đó thăng cấp rồi đấy."
Dư Hoan nhíu mày: "Tự đi đi."
Cậu vẫn tức giận. Thẩm Hà bất đắc dĩ chớp chớp mắt: "Cậu yên tâm sao? Gần đây tôi bị theo dõi, không chừng sẽ có chuyện xảy ra."
"Bị người khác theo dõi?" Cuối cùng Dư Hoan cũng chịu nhìn vào mắt anh: "Ai?"
Thẩm Hà nghĩ nhưng nghĩ không ra, nói: "Tớ không nhớ, cậu đã từng gặp rồi."
Cậu từng gặp rất nhiều người. Dư Hoan bó tay: "Có phải mấy người hay đi với Lục Kình không?"
Nhắc tới Lục Kình, vẻ mặt lười biếng của Thẩm Hà thay đổi, trở nên âm u, còn có chút tức giận, nhưng không trách Dư Hoan.
"Sau này không được nhắc đến hắn."
Dư Hoan cứng họng. Vẻ mặt tăm tối của Thẩm Hà chỉ tồn tại một lát, sau đó anh lại ngâm nga cười, kéo cậu tới quầy bán quà vặt mua đồ ăn.
Bánh bao nếp ở quầy được thăng cấp, còn có mấy miếng thịt khô bên trong, rất thơm, bảo sao Thẩm Hà lại thích ăn như vậy.
Hai người ngồi ở quầy ăn bánh bao, vừa định lên lớp thì thấy Lâm Mộc Mộc cúi đầu chạy qua. Cô che nửa bên mặt, mắt đỏ bừng, như phải chịu nỗi đau to lớn nào đó.
Thấy Thẩm Hà, cô sửng sốt, vốn định mua băng urgo thì lại quay đầu chạy đi, hình như không muốn bị anh bắt gặp bộ dạng này của mình.
Không bao lâu sau, có mấy nữ sinh nói cười đi qua chỗ Dư Hoan. Cậu nghe thấy cuộc đối thoại của mấy cô nàng.
Đang mắng hồ ly tinh gì đó.
Mắng ai? Dư Hoan không biết, chỉ biết lúc lên lớp, cả ba người ngồi sau ngồi trái ngồi phải đều xin nghỉ, khu cậu hoàn toàn trống vắng, cực kỳ tịch mịch.
Thẩm Hà có việc ở nhà nên xin nghỉ buổi chiều. Lâm Mộc Mộc xin vào phòng y tế nghỉ ngơi, còn Tưởng Hành... Ánh mắt Dư Hoan tối sầm, hụt hẫng trong lòng.
Sau khi tan học, cậu ghé siêu thị mua trái cây để tới nhà Tưởng Hành, chuẩn bị xin lỗi vì thái độ hôm qua của mình, mong hắn đừng để ý.
Tưởng Hành tĩnh dưỡng ở nhà, xem ra vết thương tối qua vẫn rất nghiêm trọng, lúc bước đi chân cứ khuỳnh khoàng, trông cực kỳ khó chịu.
Dư Hoan đứng ở cửa, nhìn ngôi nhà nhỏ hẹp trước mặt. Bên trong chỉ có một căn phòng, hai chiếc giường, phòng ngủ thông với nhà vệ sinh, chỉ dùng một tấm bìa cứng để che lại.
"Nhà tớ nhỏ, không có chỗ để ngồi. Nếu cậu ghét bẩn thì đứng ở ngoài cũng không sao." Tưởng Hành nói.
Dư Hoan lắc đầu, xách túi trái cây đi vào. Cậu đặt túi sang một bên, nói: "Tớ tới xin lỗi cậu. Thái độ hôm qua của tớ không tốt, không nghĩ đến cảm nhận của cậu, mong cậu đừng buồn."
Cậu lấy tuýp thuốc trong cặp sách vừa mua ở tiệm đưa cho hắn: "Tớ không biết cậu muốn mua thuốc gì, nên mua đại thuốc chuyên dùng để... Chống viêm vùиɠ ҡíи..."
Tưởng Hành ngẩn người, nhận lấy: "Cảm ơn."
Hắn cúi đầu trầm mặc, tay vẫn cầm tuýp thuốc Dư Hoan mua. Căn phòng cực kỳ yên tĩnh, Dư Hoan thất thần, bỗng không biết nên nói gì.
"Cậu lại đây." Hắn bỗng mở miệng.
Dư Hoan bước tới. Tưởng Hành đưa thuốc mỡ cho cậu, đột nhiên xoay người, nằm sấp xuống năn nỉ nói: "Có thể giúp tớ bôi được không..."
Á đù...
Dư Hoan suýt nữa ngã quỵ.
Có vẻ Tưởng Hành không hề ngượng ngùng, tai đỏ ửng: "Nếu không được cậu cũng đừng cố làm."
"Tớ..." Dư Hoan cầm thuốc mỡ không biết phải làm sao, rốt cuộc cậu nên bày ra vẻ mặt gì khi đối diện với hình ảnh đáng sợ này.
Hàng lông mi dài của Tưởng Hành khẽ run nhè nhẹ: "Bạn Dư... Thật ra... Tớ cảm thấy cậu... Không tồi chút nào... Tớ không chán ghét cậu..."
Hắn cởϊ qυầи. Trong chớp mắt, Dư Hoan vội vàng xoay người nhìn lên trần nhà, vừa bối rối vừa tự trách.
Đúng lúc này, cánh cửa yếu ớt phát ra tiếng vang lớn, cửa bị bay lên, "Ầm" một cái rơi xuống đất, suýt nữa rơi trúng Dư Hoan.
Thẩm Hà còn chưa hạ chân xuống đất, giọng nói đầy ghen tuông đã vang lên: "Tớ tự hỏi tại sao dạo này bạn Dư về muộn như vậy... Ồ... Hóa ra học được cách chuyển vị trí đi đè người ta?"
---
*¹. Ếch xanh ngâm mình trong nước ấm: Hội chứng ếch luộc hay hiệu ứng luộc ếch (Boiling frog) là cụm từ chỉ về việc một con ếch sẽ từ từ chết khi bị luộc trong nồi, nếu ta tăng nhiệt độ một cách từ từ chứ không đột ngột, để nó không phản ứng nhảy ra khỏi nồi nước sôi, mặc dù không hề có nắp đậy hoặc trở ngại. Từ câu chuyện này nói đến sự chậm trễ, ngại đổi mới, sợ thay đổi và đột phá của con người cuối cùng sẽ tự làm hại chính bản thân mình mà không hề hay biết.