Mây ngoài cửa sổ che lấp ánh trăng, trong phòng có hai người.
Thiếu niên bị ném lên trên giường, quần áo xộc xệch, hai má ửng hồng.
Triệu Vô Sách vỗ vỗ mặt y, trên môi là nụ cười lấy lòng: "Còn giận dỗi à?"
Miệng Lục Chiêu Bạch đã hơi sưng đỏ khả nghi, nghe thấy hắn nói, ánh mắt sắc lẻm liếc về phía hắn như muốn lăng trì.
Triệu Vô Sách không giận, chỉ cười cười ôm người vào lòng, còn không quên lên án: "Ta đêm khuya đến đây giúp ngươi, ngươi lại lấy oán trả ơn, suýt chút nữa muốn lấy mạng ta —— A Bạch, ta làm thế này ngươi cũng không lỗ mà?"
Tay Lục Chiêu Bạch đang bị trói, bật ra nụ cười gằn, hỏi ngược lại hắn: "Điện hạ giúp ta cái gì?"
Cảm thấy dạo gần đây y quá nhàn nhã cho nên đánh nhau một trận với y, giúp y thư giãn gân cốt à?!
Triệu Vô Sách cúi đầu nhìn Lục Chiêu Bạch, bắt gặp đuôi mắt phiếm hồng của thiếu niên, ẩn chứa bên trong là dao găm bén nhọn, trông như sói con đang xù lông, nhìn thế nào cũng là cảnh đẹp ý vui.
Muốn nuốt trọn người vào bụng, hòa thành một thể với y.
Triệu Vô Sách đẩy lưỡi lên hàm trên, chút lương tâm hiếm khi trỗi dậy, hôn một cái xuống đôi môi đối phương, nói: "Chẳng phải ta tới giúp ngươi sao ——"
Không đợi Lục Chiêu Bạch phát hỏa, Triệu Vô Sách đã đè người lên giường trước, thản nhiên nói: "Đêm còn dài, nghĩ đến Đốc Công cũng không yên giấc. Chi bằng thế này, tối nay cho ngươi một ân tình, giúp ta băng bó miệng vết thương, ta chỉ đường dẫn lối Đốc Công, thế nào?"
Trên mặt hắn viết rõ mấy chữ mua bán có lời, Lục Chiêu Bạch lại hoảng hốt cảm giác như sau mông kẻ nọ đang có cái đuôi chó phe phẩy.
Cổ Triệu Vô Sách bị dao găm của y cắt trúng, máu nhỏ giọt trên vạt áo của hắn, đỏ tươi và thấm đẫm.
Lục Chiêu Bạch thầm nghĩ, máu của đối phương thế nhưng không phải màu đen.
"Ở chỗ ta không có kim sang dược, chỉ có đoạn trường tán, giúp ngươi băng bó được không?"
Lục Chiêu Bạch không giấu nổi bực bội, Triệu Vô Sách vẫn điềm nhiên: "Một cái mạng mà thôi, Đốc Công muốn thì cứ lấy đi."
Hắn nói chuyện ngả ngớn, nhưng thâm tình trong mắt tràn trề mà vặn vẹo.
Lục Chiêu Bạch giật mình vì ánh mắt này, y kìm chế thất thố của mình, mím môi nhấc tay.
Cổ tay trắng nõn mảnh khảnh bị dải lụa cột lấy, đã mài ra vệt đỏ, tăng thêm vài phần sắc tình.
Chỉ một cái chớp mắt, Triệu Vô Sách cứng lại rồi.
Hắn gần như chật vật xoay người xuống giường, ho nhẹ để giấu giếm, sau đó cởi bỏ nút thắt của dải lụa, làm bộ như chính nhân quân tử mở miệng: "Làm phiền Đốc Công."
Thấy dáng vẻ này của Triệu Vô Sách, Lục Chiêu Bạch không nóng nảy.
Y chậm rãi đứng dậy, ý vị thâm trường nhìn chằm hạ thân của Triệu Vô Sách, cười xùy một tiếng rồi đi qua ngăn tủ lấy thuốc.
Đối với Triệu Vô Sách mà nói, mỗi một nụ cười một cái nhíu mày của y cũng là xuân dược cực mạnh với hắn, Triệu Vô Sách có hơi trướng đau, nhớ rõ mục đích của chính mình, chỉ có thể cắn đầu lưỡi.
Tự làm bậy, không thể sống.
Lục Chiêu Bạch băng bó qua loa, lúc ngón tay xẹt qua cổ hắn, trong lòng thoáng động.
Mạch máu người nọ đang nằm dưới sự khống chế của y, chỉ cần dùng chút sức lực, cần cổ này có thể bẻ gãy.
Đáng tiếc không đợi y biến nó thành thật, Triệu Vô Sách đã ôm y vào lòng.
Ngón tay Triệu Vô Sách lưu luyến nơi eo Lục Chiêu Bạch, làm y nháy mắt mất hết sức lực: "...... Còn sờ mó lung tung, ta băm móng chó của ngươi ra."
Y mắng chửi người ngày càng thuận mồm, Triệu Vô Sách cười trả lời: "Là Đốc Công sờ mó lung tung trước, sao lại trách ta không biết tự quản thúc bản thân chứ."
Mở miệng là nói chuyện thô tục, Lục Chiêu Bạch cam bái hạ phong, qua loa giúp hắn băng bó cho xong rồi lập tức đẩy người ra.
"Hiện tại có thể nói chưa?"
Triệu Vô Sách nhìn người bị mình chọc giận đỏ cả mặt, cảm thấy mỹ mãn đứng dậy đi đến trước bàn.
Không cho hắn được thưởng thức ba chữ "Triệu Vô Sách" đã ghiền, Lục Chiêu Bạch đã giành trước một bước vo tờ giấy kia thành một cục ném vào trong sọt rác.
Triệu Vô Sách than thở đáng tiếc, hiếm khi không bắt nạt đối phương nữa, mà lấy bút bắt đầu viết chữ lên giấy.
Lúc hắn múa bút, ánh mắt Lục Chiêu Bạch theo sát không rời.
Tối nay Triệu Vô Sách không hề thu liễm, ngòi bút sắc bén, khí thế không thể cản phá.
"Chữ của Điện hạ không ngờ viết tốt như vậy."
Y bắt đầu đánh giá người trước mặt một cách kĩ lưỡng.
Phía trước là Lục Chiêu Bạch nhìn nhầm.
Đây mới chân chính là Triệu Vô Sách.
Triệu Vô Sách coi mấy lời này như khen ngợi, mở miệng liền bông đùa: "Đốc Công khen ta như vậy, khiến ta có chút ngượng ngùng đó."
Nhưng Lục Chiêu Bạch không phản bác hắn, chỉ là ý vị không rõ đáp: "Xem ra vị thế hiện tại của điện hạ còn khá thấp."
Triệu Vô Sách đã viết xong, thuận miệng trả lời: "Thấp không tốt sao? Ta thích chính là vị thế thấp này, ngửa đầu là phong quang vô hạn."
Lục Chiêu Bạch xem nhẹ lời nói nửa thật nửa giả của hắn, hỏi: "Cái này có nghĩa là gì?"
Trên tờ giấy kia viết xuống mấy cái tên, tạo thành một sợi dây liên kết.
Lương Cực, Tề Dược, Triệu Vô Thần.
Nhưng ngoại trừ mấy cái tên này ra còn nhiều thêm hai người, đó là Triệu Vô Lâm và Triệu Vô Tuyên.
Tam hoàng tử Triệu Vô Tuyên, năm Quang Minh thứ 20 đã bị giam cầm.
Một kẻ sớm bị loại trừ, sao còn đề cập đến?
Triệu Vô Sách ít khi gặp được dáng vẻ nghiêm túc này của y, giang tay ôm lấy người, nhẹ giọng nói bên tai Lục Chiêu Bạch: "Lương Cực là người của Tề Dược không phải giả, nhưng trước cả khi đó, hắn đã là người của Triệu Vô Tuyên."
Năm ấy Đại hoàng tử chết trận sa trường, chứng cứ phạm tội sau cùng đều chỉa về phía Tam hoàng tử, cuối cùng kết thúc bằng việc giam cầm Triệu Vô Tuyên.
Nhưng vậy cũng không đại diện cho việc thế lực sau lưng hắn đã thanh trừng toàn bộ.
"Có người muốn mượn Lương Cực để khơi mào, Đốc Công vẫn nên cách xa một chút, tránh cho lửa bén tay áo."
Triệu Vô Sách thốt ra lời này làm Lục Chiêu Bạch không khỏi lạnh sống lưng.
Cục diện ngày hôm nay, y vốn tưởng là chỉ để dẫn dắt hai hổ tranh đấu......
Nếu Triệu Vô Sách nói là thật, vậy những gì y làm không những không được lợi lộc nào, mà còn đang giúp ích cho người khác!
Có điều ——
"Điện hạ vì sao sẽ kể cho ta nghe những chuyện này?"
Lục Chiêu Bạch bỏ qua đối phương đang mân mê tay mình, sắc bén nhìn Triệu Vô Sách.
Đáp lại là nụ cười của người nọ: "Đại khái là bởi vì ta thiện tâm chăng?"
Sói con tối nay suýt chút nữa bị lợi dụng, mà kẻ chủ mưu lại chính là hắn.
Triệu Vô Sách phải cứu người thôi.
Dù sao cũng là vợ mình mà.
Lời này quá mức cao ngạo, Lục Chiêu Bạch vừa sinh ra vài suy nghĩ thay đổi nháy mắt biến mất không còn tăm hơi.
"Điện hạ không bằng tự sờ thử xem bản thân thực sự có tim hay không."
Nếu có thật thì cũng chỉ tim thối thận hư.
Triệu Vô Sách khẽ phì cười, ý vị sâu xa nói: "Hóa ra A Bạch muốn sờ —— Vậy nên nói sớm cho ta biết chứ."
Dứt lời, Lục Chiêu Bạch lập tức cảm thấy không ổn, còn chưa kịp né tránh đã bị Triệu Vô Sách tóm được tay, ấn lên ngực hắn.
Thân hình nhìn qua có vẻ gầy yếu, nhưng lồng ngực cực kỳ rắn chắc, mang theo sức lực không thể xem nhẹ.
Triệu Vô Sách cưỡng ép người phải sờ mình, không quên hỏi xem cảm nhận của đối phương: "Thế nào, sờ thấy chưa? Tim của ta, có phải...... Rất lớn không?"
Lục Chiêu Bạch vội vàng rút tay về, đẩy người sang bên, khó tin nhìn hắn: "Triệu Vô Sách, ngươi giữ mặt mũi chút đi."