Rời khỏi Tề Vương phủ, trên mặt Triệu Vô Sách vẫn là nụ cười bình thản kia, Lục Chiêu Bạch lại nhìn hắn thêm mấy lần, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi đang bí mật mưu đồ cái gì?"
Triệu Vô Sách liếc y: "Muốn biết sao?"
Lục Chiêu Bạch lập tức rũ mắt: "Có liên quan gì đến ta đâu."
Triệu Vô Sách liền nở nụ cười, dìu người lên xe ngựa, lúc này mới nói: "Còn chưa bàn đến chính sự, đã có người bán thảm với ta rồi."
Chỉ là không biết, là thảm thật hay giả vờ thảm.
Lục Chiêu Bạch suy tư: "Hắn muốn tranh vị?"
Triệu Vô Sách lắc đầu: "Có lẽ thế."
Kiếp trước, Triệu Vô Ly trông có vẻ thành thật, nhưng cũng bị hắn tính kế trong cuộc tranh giành đảng phái.
Dù sao thì chỉ có người chết mới là an toàn nhất.
Kiếp này có quay lại một lần nữa, hắn vẫn sẽ không vì vậy mà nhân từ nương tay.
Huống hồ......
Triệu Vô Ly nói dễ nghe, nhưng Triệu Mạch dù không màng bất cứ điều gì, chỉ vì muốn nâng đỡ cho Triệu Vô Ly, cũng không cần thiết phải trực tiếp giết Lương phi.
Là ai ở sau lưng ông ta đưa chủ ý?
Lục Chiêu Bạch hiểu suy nghĩ của hắn, không bình phẩm gì cả, đối với y mà nói, trâu bò đánh nhau, y là người được lợi nhất.
"Hồi cung đi."
Y nâng giọng sai bảo phu xe, lại hỏi Triệu Vô Sách: "Điện hạ không về xe ngựa của mình sao?"
Triệu Vô Sách kéo y lại gần, ngăn cản phu xe, khẽ thì thầm với y: "Hiếm khi mới có dịp ra ngoài, trở về làm cái gì, đi dạo với ta nha?"
Lục Chiêu Bạch lười đi: "Tuyết rơi ba ngày nay còn chưa dứt, ngươi tự đi đi."
Tuyết vào đông rơi nhiều, từ lúc hồi kinh tới nay, mặt trời còn hiếm thấy, hiện tại bông tuyết vẫn đang bay đầy trời.
Trời lạnh như vậy, ai rảnh đâu ra ngoài ăn gió phơi sương?
Đáng tiếc y không đi, Triệu Vô Sách cũng không thả người, ở trong xe ngựa ôm y cọ tới cọ lui bày trò, làm Lục Chiêu Bạch giận đến suýt chút nữa đá văng người khỏi xe.
Nhưng cuối cùng vẫn không hạ chân được, chỉ bực bội kêu hắn tránh ra chút: "Nếu đã muốn đi thì để ta cho người mang áo khoác tới."
Triệu Vô Sách cười đắc thắng: "Sớm chuẩn bị rồi, ở trên xe ngựa của ta."
Lúc này Lục Chiêu Bạch mới biết, người nọ sớm đã dự mưu.
Triệu Vô Sách vốn định dẫn Lục Chiêu Bạch đi leo núi, cảnh vật lúc này hẳn sẽ được tuyết bao hết thảy, đất trời sạch sẽ tươi đẹp.
Ai ngờ đến chân núi mới phát hiện tuyết quá lớn lấp đường đi, ban nãy hắn ra cung vô cùng hứng khởi không chuẩn bị trước, lại không đành lòng bỏ về bèn hỏi Lục Chiêu Bạch: "Nếu không, mang ngươi đi chỗ khác chơi?"
Lục Chiêu Bạch không hề tức giận, chỉ có chút bất đắc dĩ: "Đi chỗ nào?"
Triệu Vô Sách vò đầu bứt tai, cuối cùng đưa ra đáp án: "...... Đi dạo phố đi."
Mùa đông ngày ngắn, sắc trời dần tối, mặt nước kết băng, đèn treo sông rực rỡ như ban ngày, từng tầng ánh sáng chồng điệp phản chiếu bốn phía vô cùng đẹp mắt.
Cảnh tượng không tồi, đáng tiếc không mấy người dọn hàng. Bọn họ đi hơn nửa con phố mới gặp được một người bán rong bán kẹo hồ lô.
Những cây kẹo hồ lô được cắm lên bó cỏ, lớp đường trong suốt bao bọc lấy quả tươi đỏ mọng, Triệu Vô Sách đứng đó chọn một xâu đưa cho Lục Chiêu Bạch.
"Nếm thử cái này không?"
Lục Chiêu Bạch nhàn nhạt nhận lấy, cầm trong tay, Triệu Vô Sách khẽ trêu đùa: "Nếu A Bạch không thích ăn thì chia cho ta nhé?"
Hắn há mồm định cắn, Lục Chiêu Bạch lại né tránh, nhấp môi: "Sao ngươi chỉ mua có một xâu?"
Triệu Vô Sách liền ra vẻ đáng thương: "Tiền không đủ."
Hắn mở miệng nói xạo, Lục Chiêu Bạch không thèm tin hắn, lại nghe Triệu Vô Sách giỡn: "Thật sự, tiền đều tiết kiệm để nuôi vợ rồi."
Càng nói càng quá lố, Lục Chiêu Bạch nhấc chân đi về phía trước, Triệu Vô Sách cười đắc ý đuổi theo, nhẹ giọng hỏi y: "A Bạch chia cho ta một miếng đi?"
Hắn không thích ăn món này, nhưng nếu là Lục Chiêu Bạch đưa, độc dược cũng ngọt.
Lục Chiêu Bạch trực tiếp nhét kẹo hồ lô vào miệng hắn, lấp kín cái mồm không đứng đắn này lại.
Triệu Vô Sách cắn viên kẹo tròn, cảm nhận vị ngọt, đoạn kéo Lục Chiêu Bạch vào lòng, cúi đầu chuyển kẹo đường qua miệng y.
Kẹo hồ lô dẻo chua chua ngọt ngọt, đầu lưỡi lại thấy mềm mại nóng bỏng.
Lục Chiêu Bạch bị chặn miệng, quai hàm đều phồng lên, cơ thể bị giam trong lồng ngực hắn không thể nhúc nhích.
Triệu Vô Sách cảm thấy mỹ mãn, cuối cùng trộm hôn một phát nữa nơi khóe môi y.
"Cục cưng à, chọc ngươi thôi, sao ta có thể đoạt đồ của ngươi được?"
Người im miệng lúc này đổi thành Lục Chiêu Bạch, y tức giận cắn nát kẹo rồi nuốt xuống, lại bị Triệu Vô Sách cầm tay dỗ dành: "Giận hả?"
Lục Chiêu Bạch mới không hẹp hòi như vậy.
Huống chi......
Kẹo hồ lô quả thực ngọt.
Thấy y không chịu mở miệng, Triệu Vô Sách vuốt ve tay y, nói sang chuyện khác: "Muốn đi xem nhóc con không?"
Sau khi đến kinh thành, Triệu Vô Sách sắp xếp Dao Quang cho thuộc hạ, Lục Chiêu Bạch từng hỏi qua hắn một lần, lúc ấy Triệu Vô Sách chỉ hờn dỗi bảo: "Ngươi để tâm nhóc con kia như thế, sao không thấy để tâm ta chút nào vậy?"
Lục Chiêu Bạch khinh thường ra mặt, sau đó không hỏi hắn nữa.
Lúc này hắn nhắc tới, Lục Chiêu Bạch mới hỏi: "Nó còn ở kinh thành?"
Triệu Vô Sách cười: "Ngàn dặm xa xôi mang về đây, sao có thể ném được? Đúng lúc ta mang ngươi đi gặp nó nhé?"
Lúc tới phủ đệ, bắt gặp Dao Quang cả người đầy vết thương đang bôi thuốc, Triệu Vô Sách liền biết Dao Quang được chú ý hơn so với hắn tưởng nhiều.
Lục Chiêu Bạch cực kỳ quan tâm đứa nhỏ, y đau lòng hỏi chuyện gì xảy ra, Dao Quang thế nhưng không bận tâm mấy: "Luyện công xảy ra va chạm, không đáng ngại. Ngài sao lại đến gặp ta thế?"
Ánh mắt của nhóc con tràn đầy kinh ngạc vui mừng, sáng rỡ nhìn Lục Chiêu Bạch.
Sau khi quay về kinh, Triệu Vô Sách liền ném Dao Quang cho Chu Tước, bảo hắn đưa nhóc con đi học võ, dù sao vẫn còn nhỏ, phải học cách an cư lạc nghiệp mới có thể có chỗ đứng trong tương lai.
Triệu Vô Sách tâm huyết dâng trào đại phát thiện tâm, lúc xử trí cũng tùy ý, nhưng Dao Quang vô cùng cảm kích.
Nó nói chuyện với Triệu Vô Sách cũng không quá thân thiết mà thêm mấy phần kính sợ: "Ân công."
Dao Quang hành lễ trước mặt Triệu Vô Sách, Triệu Vô Sách nhìn lướt qua vết thương trên người nó, khó có dịp mà thầm cảm thán câu, hạt giống tốt.
Hắn phất tay ra hiệu cho nó đứng dậy, liền thấy Dao Quang chạy sang chỗ Lục Chiêu Bạch: "Ngài khát không ạ? Ta đi rót nước cho ngài."
Nhóc thúi này lại bắt đầu ân cần niềm nở rồi đấy, đáng tiếc trên người nó còn đầy vết thương, Lục Chiêu Bạch vội ngăn cản, giơ tay sờ đầu nhóc con: "Không cần, ngươi ngồi đi, ta bôi thuốc cho ngươi......"
Lời chưa dứt, tay đã bị người khác phủi đi.
Triệu Vô Sách tóm lấy tay y, trong giọng nói pha chút bất mãn: "A Bạch sờ đâu đấy?"
Lục Chiêu Bạch liếc hắn một cái, khịt mũi, nhịn không được khẽ cười: "Điện hạ có ngửi thấy mùi gì không?"
Dáng vẻ của y vô cùng đáng tin, Triệu Vô Sách cũng bắt chước ngửi ngửi theo y, nghi hoặc hỏi: "Mùi gì cơ?"
Ngay sau đó, hắn đã bị Lục Chiêu Bạch vỗ một cái, thiếu niên cong cong đôi mắt như hồ ly, rụt tay về, thản nhiên mở miệng.
"Mùi dấm."
Triệu Vô Sách hậu tri hậu giác nhận ra, ôm người vào lòng, hầm hừ: "Ngươi trêu chọc ta?"
Dao Quang còn đang đứng một bên, dáng vẻ đứng không được chạy không xong, khuôn mặt có chút khó xử, Lục Chiêu Bạch vẫn muốn giữ mặt mũi nên đẩy đối phương ra, khinh thường liếc hắn: "Cút sang bên!"
Trẻ con còn ở đây đấy, bày trò không biết xấu hổ?
Triệu Vô Sách đương nhiên không biết xấu hổ, nhưng thấy A Bạch nhà hắn da mặt mỏng, đành vâng lời cút sang bên, có điều trước khi ra ngoài không quên cảnh cáo Dao Quang: "Nghiêm túc."
Dao Quang tuổi nhỏ nhưng cũng biết nhìn sắc mặt người khác, nó lập tức nghiêm chỉnh tuân lệnh, Triệu Vô Sách mang đầy ý tứ cảnh cáo nhìn nó xong mới chịu rời phòng.
......
Bọn họ sau nửa đêm mới hồi cung, cửa cung đã khóa, nhưng cửa bên hông vẫn còn mở.
Thị vệ trông coi khách khí cho hắn vào, Lục Chiêu Bạch ở trong xe còn nhẹ giọng trêu chọc: "Điện hạ tiền đồ như gấm nha."
Chưa được bao lâu đã có người nịnh bợ.
Triệu Vô Sách cong môi, hỏi y: "Thế A Bạch có muốn nịnh bợ ta chút không?"
Giọng điệu bông đùa, Lục Chiêu Bạch chỉ trả về cho hắn một từ: "Cút."
Thấy vẻ ngạo mạn của đối phương, Triệu Vô Sách cũng không giận, cười cười cút vào lòng y, kéo y nằm ra đệm mềm, hỏi: "A Bạch là quý giá nhất, ta đây nịnh bợ ngươi được không?"
Người nọ giống một con chó bự, cơ thể ấm áp, hô hấp phả nơi cổ y, ngưa ngứa.
Lục Chiêu Bạch đẩy không ra đành mặc kệ hắn, chỉ là trong ánh mắt đã nổi gió.
Triệu Vô Sách yêu chết đi được, ỷ vào việc không có ai nhìn thấy, lăn lộn y một trận trong xe ngựa.
Trở về tiểu viện, Triệu Vô Sách quang minh chính đại đi vào cửa lớn phòng Lục Chiêu Bạch, Bảo Phác ở đằng sau xem như giả mù.
Bảo Phác lúc trước còn nghiêm túc nghĩ ngợi nên bố trí cơ quan để bắn Triệu Vô Sách thành con nhím thế nào, sau khi bị chủ tử nhà mình cảnh cáo, mới hậu tri hậu giác nhận ra hắn đúng là ngu ngốc.
Thật sự.
Hiện tại Triệu Vô Sách đã bắt đầu bám vào cửa như cún, tiện chân gạt cửa khép, thẳng thừng tỏ rõ ý muốn ngủ lại.
Lục Chiêu Bạch phóng mắt sắc như dao, hỏi hắn: "Điện hạ quả thực không biết xấu hổ, ngươi không có tẩm điện sao?"
Triệu Vô Sách cười giả lả dán lên: "Có, A Bạch ở chỗ nào, đó là nơi ta về."
Nói thì dễ nghe, đáng tiếc móng cún không có chút nào thành thật.
Mấy ngày nay, hắn quen hầu hạ Lục Chiêu Bạch mặc quần áo, làm cực kỳ thuận tay.
Thế nên buổi tối lúc cởi ra cũng cực kỳ thuận tay.
Lục Chiêu Bạch mặc cho hắn thoát quần áo mình, cuối cùng để lộ ngọc bội cất phía bên trong.
Ánh mắt Triệu Vô Sách sâu kín, cầm ngọc bội cẩn thận thận đặt dưới gối đầu, xoay người nở nụ cười: "Trong lòng A Bạch quả nhiên có ta."
Người này lúc nào cũng có thể lả lơi được, Lục Chiêu Bạch đợi hắn nằm xuống bên cạnh, mới nói: "Là chính ngươi bảo, đây là di vật của mẫu phi ngươi, cần phải nâng niu bảo bọc."
Vẻ mặt hắn thản nhiên, nghe Lục Chiêu Bạch tiếp tục nói: "Nhạc gia hào phóng như vậy sao?"
Ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào màn, Lục Chiêu Bạch chậm rãi nói: "Nàng cùng lắm chỉ là một thị nữ, Nhạc gia vẫn rất chịu chi."
Mẹ đẻ của Triệu Vô Sách là vũ cơ, chuyện này trong cung trên dưới đều biết. Nhưng nàng vốn là người của Nhạc gia, lại có ít người hay.
Triệu Vô Sách cũng không bất ngờ.
Hắn âm thầm cong môi, không đáp mà còn hỏi ngược: "A Bạch đã quên lời ta nói rồi sao?"
Lục Chiêu Bạch nói không quên.
Y bình tĩnh nhìn Triệu Vô Sách, nói: "Cho nên ta đang quang minh chính đại hỏi ngươi, nàng rốt cuộc có lai lịch gì, mà người đứng sau lưng ngươi là ai?"
Dùng thái độ thẳng thừng như vậy để dò hỏi tới cùng, khó thể tin đây lại là Lục Chiêu Bạch.
Triệu Vô Sách lén thở dài, không biết nên cười hay khóc.
Lúc trước là y sẵn sàng dùng thủ đoạn tính kế lên người hắn, sao giờ đã trở nên lười cùng hắn đeo mặt nạ rồi?
Nói đến cùng cũng là do hắn nuông chiều mà ra.
Lục Chiêu Bạch hiểu lầm ý của hắn: "Sao vậy? Điện hạ nói không giữ lời?"
Triệu Vô Sách nhếch môi, ôm người vào lòng, nói: "Thế sao được?"
Hắn bắt được tay Lục Chiêu Bạch, thủ thỉ: "Ta từ trước tới nay đối với ngươi đều là nhất ngôn cửu đỉnh."
Cảm nhận vẻ trịnh trọng của hắn, Lục Chiêu Bạch không né tránh nữa, để cho hắn ôm mình, chậm rãi kể: "Mẫu thân của ta không phải thị nữ Nhạc gia mà là nữ nhi của Nhạc gia. Nàng cũng không phải tên Dao Cơ, tên của nàng là Nhạc Hồng Anh."