Hoàng đế nói lời ngon tiếng ngọt, Triệu Vô Sách lại rất biết cách làm bộ làm tịch.
Hắn thoải mái thụ động nhận việc, sau đó ném hết tất cả chuyện lớn nhỏ sang cho đám quan viên, bản thân thì ôm Lục Chiêu Bạch, mỗi ngày ở trong phòng lăn lộn.
Huyền Vũ mới đầu nhìn thấy còn run sợ một hồi, về sau chuyển thành chết lặng, cuối cùng coi bản thân như người mù.
Người mù giúp Triệu Vô Sách đổi thuốc xong lập tức ra ngoài, không muốn nghe lấy nửa chữ từ miệng chủ tử nhà mình.
—— Mới ban nãy lúc bôi thuốc, Triệu Vô Sách đã la oai oái đau đau bảy tám lần, thương tích của Lục Chiêu Bạch còn nặng hơn hắn một chút, nhưng lúc này lại ngồi bên cạnh khẽ khàng vỗ về sau lưng hắn. Trông chẳng khác nào dỗ trẻ con.
Huyền Vũ mắt không thấy tim không đau, ai ngờ mới yên tĩnh đâu chưa tới mười lăm phút, đã có khách không mời mà đến phá rối.
"Tề Vương điện hạ."
Người đến chính là Nhị hoàng tử Triệu Vô Ly.
Hắn khách sáo gật đầu, tựa hồ gặp ai cũng là nụ cười hiền lành đó: "Chủ tử nhà ngươi đang nghỉ ngơi sao?"
Chủ tử nhà hắn đang bận chơi đùa với người khác, Huyền Vũ nói không nên lời, vì thế hắn chỉ duỗi thẳng sống lưng hành lễ, dẫn Triệu Vô Ly ra chính sảnh.
"Điện hạ chờ một lát, nô tài đi mời chủ tử ạ."
Chu Tước đã đi pha trà, Huyền Vũ xuống gõ cửa.
Triệu Vô Ly lại không chịu ngồi thành thật tại chỗ, hắn nhấc cái chân què của mình lên, khập khiễng đi theo sau lưng Huyền Vũ.
Trong phòng Triệu Vô Sách còn đang giấu nguời, Huyền Vũ đương nhiên không muốn để ai thấy: "Điện hạ, gió vào đông lớn, ngài cứ chờ ở ngoài chính sảnh đợi một lát, nô tài giúp ngài mời là được."
Triệu Vô Ly vẫy vẫy tay, cười ôn hòa: "Không sao, ta ở trong xe ngựa ngồi buồn, đúng lúc đi dạo một chút."
Chỉ có vài bước chân, hắn cố chấp muốn đi cùng, Huyền Vũ không bỏ xuống được, chỉ đưa lưng về phía hắn, vẻ mặt có vài phần nôn nóng.
Huyền Vũ nghĩ nghĩ, vẫn quyết định đi nhanh hơn, khi đến phòng của Triệu Vô Sách, hắn dùng hết sức hô to: "Chủ tử, Tề vương điện hạ đến thăm ngài, ngài có cần chỉnh trang lại quần áo để điện hạ tiến vào không ạ?"
Lúc này Triệu Vô Sách vừa trộm hôn được một cái từ chỗ Lục Chiêu Bạch, đang định xúi giục người làm mấy chuyện không đứng đắn giữa ban ngày ban mặt bỗng bị người khác cắt ngang.
Vì vậy giọng nói cũng mang theo không kiên nhẫn: "Không cho."
Ý tứ của Huyền Vũ đã quá rõ ràng, Triệu Vô Sách cười lạnh: "Ta bệnh nặng sắp chết, Tề vương vẫn nên cách xa ta ra chút, mắc công ngày nào đó ta phun máu khắp người ngươi."
Lời chưa dứt đã bị Lục Chiêu Bạch véo cho một cái.
Triệu Vô Sách khẽ rên lên, thấy Lục Chiêu Bạch híp mắt nhìn mình, vẻ mặt không vui.
Cái liếc mắt kia chẳng khác nào nhìn thấu tâm tư của hắn, Triệu Vô Sách vội vàng dán lại, nhỏ giọng nói: "Ta nói giỡn á, hắn có chết thì ta cũng cũng sống lâu trăm tuổi. A Bạch đang đau lòng ta hả?"
Thì thầm Tề vương nghe không thấy, nhưng Huyền Vũ tập võ, tai thính mắt tinh.
Sắc mặt hắn cứng lại, lần nữa giả vờ mình bị điếc, không nghe thấy được động tĩnh bên trong, tận chức tận trách hồi bẩm: "Điện hạ bôn ba đến đây, nếu không nô tài mời điện hạ đi uống ly trà trước đã, sau đó hẵng quay lại?"
Huyền Vũ thay chủ tử nhà mình lo người bỏ chạy, Lục Chiêu Bạch dựa vào đầu giường, nghe thấy trò chuyện bên ngoài, chậm rì rì nói: "Đừng có kênh kiệu nữa, còn không đi?"
Triệu Vô Sách nhìn chằm chằm đối phương, rầm rì làm nũng: "Ghét thật đấy."
Huyền Vũ không biết dò đáp tâm ý của hắn chút nào.
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng dù sao cũng là tâm phúc của mình.
Triệu Vô Sách híp mắt, rốt cuộc là đại phát từ bi đồng ý: "...... Ta biết rồi. Vậy mời Tề vương chờ ta chốc lát, ta còn chưa mặc quần áo, hiện tại không thể gặp ai."
Hắn nói đến nước này, Triệu Vô Ly cũng không thể xông vào, chỉ đứng ngoài cửa khách khí đáp: "Được, Lục đệ không cần sốt ruột, ta chờ ngươi."
Huyền Vũ làm dấu mời, Triệu Vô Ly cười cười, cũng không quay về sảnh mà hỏi: "Đốc Công hiện tại thế nào rồi? Phụ hoàng nhớ mong y, bổn vương nhân đây đi thăm một chút."
Huyền Vũ nháy mắt đổ mồ hôi lạnh.
"Cái này chỉ sợ không ổn, thương thế của Đốc Công khá nặng, mới uống thuốc, trong vòng nửa khắc gọi sẽ không tỉnh......"
Ánh mắt Triệu Vô Ly dừng trên người Huyền Vũ, sâu xa mở miệng: "Vậy à."
Đang nói bỗng thấy Triệu Vô Sách mở cửa.
Người đã mặc đồ chỉnh tề, nhìn thấy Triệu Vô Ly, ngoài cười nhưng trong không cười: "Không biết là ngọn gió nào thổi ngươi đến đây? Lửa trong điện Trường Nhạc không trải đủ sao?"
Triệu Vô Ly thở dài, chắp tay với hắn: "Lần trước giữa hai huynh đệ hai ta có chút hiểu lầm, là ta bụng dạ hẹp hòi, đặc biệt đến xin lỗi ngươi."
Hoàng đế đã quyết định chuyện này như vậy, Triệu Vô Ly liền yên tâm thoải mái ném lên đầu thị lang.
Tóm lại chỉ cần không phải hắn, Triệu Vô Ly vẫn sẽ là một đóa sen trắng sạch sẽ đơn thuần.
Ánh mắt Triệu Vô Sách u ám nhưng miệng vẫn nở nụ cười: "Nhị ca nói đúng, đều là hiểu lầm, không có gì phải xin lỗi cả."
Hắn dẫn Triệu Vô Ly vào chính sảnh, để người ngồi xuống, đáp lời cũng chỉ là có hoặc không, cuối cùng không quên đâm chọt: "Có điều lần này là ta rộng lượng, lần sau lại xuất hiện một tên thị lang thượng thư mượn tên tuổi của ngươi sinh sự, khó mà đảm bảo phụ hoàng sẽ không nghi ngờ. Một lần là ngoài ý muốn, hai lần ba lần, nào hay có phải do nhân phẩm của ngươi không?"
Nụ cười của Triệu Vô Ly cứng đờ, trả lời vẫn là lời ngon tiếng ngọt: "Lục đệ giáo huấn phải."
Triệu Vô Sách trả lời: "Giáo huấn gì chứ, ta chỉ thuận miệng vừa nói thôi."
Hắn chậm rì rì đuổi người đi rồi mới trở về phòng.
......
Sau khi Triệu Vô Ly rời khỏi, bước chân liền trở nên gấp gáp, hắn sai người thúc ngựa hồi cung, nhưng tới cửa cung, bước chân của hắn khựng lại, đổi phương hướng.
Chuyện ngày hôm nay đã chứng thực suy đoán của hắn.
Cái hôm phế tích sập, tên thái giám kia liều chết cứu Triệu Vô Sách, hắn đã cảm thấy không thích hợp, mấy ngày trước đây hắn vì tự bảo vệ bản thân, không kịp suy nghĩ nhiều, nay gần như đã tường tận mọi sự.
Chẳng trách.
Tên thái giám kia và Triệu Vô Sách, ấy thế mà......
Triệu Vô Ly cười âm trầm, phân phó hạ nhân: "Các ngươi đi giúp ta điều tra một người."
Chuyện này mặc kệ là thật hay giả, hắn đều sẽ khiến nó trở thành sự thật.
Triệu Vô Sách.
Ta xem ngươi lần này làm thế nào để xoay người!
......
Lúc bị triệu vào cung, Triệu Vô Sách còn có chút không vui.
Ở biệt viện ngoại ô kinh thành, hắn tựa hồ trộm được một chút yên tĩnh.
Nhưng sự yên tĩnh này liên tiếp bị phá vỡ không khỏi làm hắn bực bội.
Trong lòng nghi hoặc là thế, nhưng khi Triệu Vô Sách vào bái kiến hoàng đế, vẫn duy trì vẻ mặt bình thản như cũ.
"Nhi thần thỉnh an phụ hoàng."
Triệu Mạch không có lập tức kêu hắn đứng dậy.
Ngự thư phòng rộng lớn như vậy, yên lặng tới mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Triệu Vô Sách trong bình tĩnh rốt cuộc cảm giác được chỗ không thích hợp.
"Phụ hoàng?"
Hắn thử thăm dò ngẩng đầu, liền đụng phải ánh mắt của Triệu Mạch.
Người ta nói lúc thiên tử tức giận xác trôi ngàn dặm, chỉ tiếc Triệu Mạch là một con sư tử đã già.
Đôi mắt của sư tử âm trầm lạnh lùng như làn nước đen, mang theo phẫn nộ uy nghiêm nhìn chằm chằm Triệu Vô Sách.
Triệu Vô Sách thầm cảnh giác, ngoài mặt vẫn thong thả ung dung: "Phụ hoàng người làm sao vậy?" Ngón tay của hắn âm thầm sờ lên cổ tay áo.
Hoàng đế lạnh như băng nhìn hắn, khàn giọng nói: "Triệu Vô Sách, ngươi thật to gan."
Giọng điệu u ám, Triệu Vô Sách nhẩm qua trong đầu một lần, thấy gần đây không phạm phải bất kỳ điều cấm kị nào của Triệu Mạch, tiếp tục dò hỏi: "Nhi thần không biết mình phạm phải tội gì, mong phụ hoàng chỉ điểm."
"Được, vậy trẫm sẽ khiến ngươi chết rõ ràng! Truyền người vào ——"
Hoàng đế lên tiếng, một lát sau chợt thấy một tiểu thái giám bị đẩy vào.
Tiểu thái giám nọ cùng lắm chỉ mười bốn mười lăm tuổi, khuôn mặt ngây ngô, nhìn có chút quen thuộc.
Triệu Vô Sách trong nháy mắt nhớ được thân phận của hắn.
Là thái giám chuyên quét tước xung quanh điện của Lục Chiêu Bạch. Trong chớp nhoáng, hắn liền tường tận.
"Phụ hoàng, hắn là?"
Thấy Triệu Vô Sách còn định giả bộ hồ đồ, Triệu Mạch càng trở nên tức giận.
"Ngươi còn giả bộ hồ đồ với trẫm? Người này ngươi không quen biết đúng không, được, để hắn nói cho ngươi nghe!"
Ngược lại với Triệu Vô Sách, tiểu thái giám kia trông vô cùng sợ hãi, vừa mở miệng đã sợ tới mức ngã xuống đất, liên tục dập đầu: "Hoàng Thượng, nô tài, nô tài không phải cố ý thấy, cầu ngài tha cho nô tài một mạng!"
Triệu Vô Sách giống như một người bị hại tiêu chuẩn, mờ mịt nghi hoặc hỏi hắn: "Nhìn thấy gì?"
Tiểu thái giám nhút nhát sợ sệt nhìn hắn một cái, nước mắt nước mũi giàn giụa: "Nô tài, nô tài đêm đó đi tiểu bên ngoài, nhìn thấy...... Nhìn thấy Lục điện hạ và Đốc Công ở sau núi giả, điên loan đảo phượng......"