Cung Đấu Không Bằng Nuôi Mèo

Chương 117: Chương 117:



Trái tim Thu Vãn như bị treo ngược lên.
Không biết có phải do nàng xui xẻo hay không, Thu Vãn cảm thấy tất cả mọi chuyện đều dồn tới cùng một lúc. Đầu tiên là Hoàng Thượng hư hư thực thực phát hiện ra mối liên hệ giữa nàng và Ngọc Cầu, hiện giờ ngay cả Huệ tần cũng chỉ ra điểm cổ quái giữa nàng và Ngọc Cầu.
Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng Thu Vãn, nàng nín thở khẩn trương nhìn sang Huệ tần, chỉ sợ sẽ nghe được đáp án gì đó khiến người ta kinh sợ từ trong miệng Huệ tần.
Thu Vãn kéo kéo khóe miệng, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, nàng giương mắt trộm nhìn Huệ tần, thấy lực chú ý của Huệ tần vẫn đặt trên binh thư, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhẹ giọng nói: “Có lẽ Huệ tần nương nương bỏ lỡ khoảnh khắc đó rồi, Ngự Miêu luôn thích chạy nhảy bên ngoài, không thích ngồi yên trong phòng. Lúc trước thời điểm muội ở Bích Nguyệt Cung, Huệ tần nương nương cũng không hay tới phòng muội, có lẽ là không đúng lúc thôi.”
“Lời muội nói cũng không phải không có đạo lý.” Huệ tần gật đầu, không chút để ý nói: “Tuy nhiên nói những lời này cũng vô dụng, Ngọc Cầu không thích thân cận với người khác, ngoại trừ ta và Hoàng Thượng, người duy nhất nó thân cận cũng chỉ có muội. Mặc dù ta chưa từng nhìn thấy bộ dáng khi nó ở cạnh muội, tuy nhiên nó chỉ thích ngủ ở chỗ của muội, Ngọc Cầu là mèo của Hoàng Thượng nhưng trước nay ta chưa bao giờ thấy Ngọc Cầu ngủ lại tẩm cung của Hoàng Thượng, nơi duy nhất khiến Ngọc Cầu nguyện ý lưu lại cũng chỉ có chỗ của muội.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thu Vãn ấp úng gật đầu, không biết có nên tự hào hay không.
Huệ tần chậm rãi lật sang một trang khác, lại nói: “Ta thấy Ngọc Cầu cũng chỉ coi nơi này của muội là nơi đặt chân mà thôi, nó thân cận với Hoàng Thượng nhưng cho tới bây giờ chưa từng ngủ lại chỗ Hoàng Thượng. Thật ra nó phân biệt rất rõ ràng, Ngọc Cầu thông minh, coi chỗ của muội là nơi để ngủ, coi Hoàng Thượng là người nuôi dưỡng nó, về phần ta……”
Huệ tần dừng một chút, lòng hiếu kỳ của Thu Vãn cũng theo nhịp điệu của Huệ tần mà được nâng lên.
Huệ tần khép quyển binh thư lại, hài lòng nói: “Về phần ta, đương nhiên là người Ngọc Cầu kim ốc tàng kiều, không cần ta nuôi cũng không ngủ lại nơi này của ta. Muội xem, như vậy không phải rất giống mèo hoang bên ngoài của Ngọc Cầu hay sao?”
Thu Vãn: “……”
Huệ tần nương nương!
Ngài tỉnh táo một chút đi!
Ngọc Cầu là mèo nha!
Thu Vãn dở khóc dở cười, nhất thời không biết nên đáp lại Huệ tần như thế nào.
Thu Vãn mới biết thì ra mình lại có mị lực lớn như vậy, ngay cả Huệ tần nương nương cũng nguyện ý để nàng “Kim ốc tàng kiều”.
Nàng trộm quan sát một chút, thấy bộ dáng Huệ tần vẫn không chút để ý, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cả cơ thể hoàn toàn thả lỏng.

Nhất định Huệ tần nương nương vẫn chưa phát hiện ra, nếu Huệ tần nương nương đã phát hiện, lấy mức độ coi trọng của Huệ tần nương nương đối với Ngự Miêu, nhất định sẽ không bỏ qua, đồng thời nhanh chóng lộ ra sơ hở trước mặt nàng. Thu Vãn tự cho là mình hiểu biết Huệ tần vài phần, bởi vậy cũng càng thêm chắc chắn.
Tuy nhiên nếu Huệ tần nương nương không phát hiện, vậy Hoàng Thượng nói ra những lời kỳ quái như thế, không phải Huệ tần nương nương nói thì hắn làm sao biết được?
Chẳng lẽ là nàng hiểu lầm?
Thu Vãn trầm tư suy nghĩ nhưng nghĩ mãi vẫn không ra manh mối.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nói chuyện với Huệ tần một lát, tới thời gian cơm trưa, phòng bếp nhỏ liền đưa cơm trưa tới.
Đồ ăn vừa được đặt lên bàn, bên ngoài đã vang lên tiếng thông báo, thân ảnh màu vàng đang từ bên ngoài bước vào.
Thu Vãn vội vàng đứng dậy hành lễ, tuy nhiên nàng còn chưa kịp đứng lên đã bị Tiêu Vân Hoàn ngăn lại, đỡ ngồi trở lại ghế.
“Hiện giờ nàng đang có thai, hành động không tiện, những lễ nghĩ đó liền miễn đi.”
Bụng nàng còn chưa lộ lấy đâu ra đạo lý hành động không tiện.
Nhưng bởi vì đó là hảo tâm của Hoàng Thượng cho nên Thu Vãn vẫn cảm tạ.
Nàng dịu dàng hỏi: “Hoàng Thượng đã dùng ngọ thiện chưa?”
“Vẫn chưa, đúng lúc trẫm đi ngang qua nơi này của nàng, nhớ tới nàng nên liền tiến vào xem sao, nếu đúng giờ cơm trưa vậy thì ăn ở đây đi.” Tiêu Vân Hoàn nói.
Huệ tần liếc mắt nhìn hắn một cái, không muốn hỏi quá trình cụ thể của sự trùng hợp này diễn ra như thế nào.
Mấy người nói chuyện một lát, Tiêu Vân Hoàn nhìn thoáng qua bốn phía, hỏi: “Ngọc Cầu đâu? Hôm nay sao không thấy bóng dáng?”
Thu Vãn thuần thục đáp lời: “Hôm nay Ngự Miêu vẫn chưa tới.”

Tiêu Vân Hoàn gật đầu, bộ dáng như có điều suy tư.
Hắn còn chưa nói gì, ngược lại Huệ tần đã mở miệng: “Nói đến cũng kỳ quái, từ ngày muội dọn sang bên này, ta càng ngày càng ít nhìn thấy Ngọc Cầu, ngay cả ở trong cung của muội cũng không thấy được, ngược lại còn không bằng khi ở Bích Nguyệt Cung.”
Tiêu Vân Hoàn: “Ồ?”
Thu Vãn lập tức ra một thân mồ hôi lạnh.
Vì sao không gặp? Bởi vì nàng đang ngủ nha.
Thu Vãn thấp giọng nói: “Hiện giờ mới chuyển tới địa phương mới, có lẽ Ngự Miêu còn chưa quen đi.”
“Một khi đã như vậy, vì sao ở Bích Nguyệt Cung ta cũng không nhìn thấy nó.” Huệ tần cảm thán: “Thậm chí ta còn sang phòng muội tìm vài lần, nhưng làm thế nào cũng không tìm thấy bóng dáng Ngọc Cầu, trong khoảng thời gian này hành tung của Ngọc Cầu luôn thần bí, ta làm thế nào cũng tìm không ra nó, không ở chỗ của muội, không ở chỗ của ta, Hoàng Thượng, chẳng lẽ Ngọc Cầu chạy sang chỗ ngài?”
Tiêu Vân Hoàn mỉm cười nhìn Thu Vãn, trước khi Thu Vãn kịp phát hiện hắn lại nhanh chóng di dời tầm mắt: “Cũng không xuất hiện ở chỗ trẫm.”
Huệ tần lại thở dài một hơi.
“Thật sự là quá kỳ quái.” Nàng nhỏ giọng nói thầm: “Từ ngày có thai Ngọc Cầu càng thích chạy ra bên ngoài hơn, chẳng lẽ đã bị con mèo hoang kia câu mất hồn rồi? Không biết con mèo hoang kia là ai, tìm lâu như vậy, ngay cả một sợi lông mèo cũng không tìm thấy.”
Tiêu Vân Hoàn nhìn thấy bộ dáng Thu Vãn nơm nớp lo sợ, ý cười trong mắt càng đậm hơn.
“Ai biết được.” Hắn ý vị thâm trường nói: “Ngọc Cầu chạy nhanh như vậy, ngay cả ám vệ của trẫm còn đuổi không kịp. Nói đến cũng kỳ quái, hoàng cung này lớn như vậy, Ngọc Cầu tuy nhỏ nhưng nếu trốn tránh thì vẫn có thể phát hiện, ta phái ám vệ đi tìm Ngọc Cầu, những con mèo khác thật ra tìm được vài con, nhưng làm thế nào cũng không tìm thấy bóng dáng Ngọc Cầu, người không biết còn tưởng rằng nó vừa bước chân ra khỏi cung của trẫm liền biến mất.”
Huệ tần cười ha ha: “Hoàng Thượng, ngài nói đùa cái gì vậy, trên đời làm gì có chuyện quỷ dị như vậy.”
Ai bảo không có.
Tiêu Vân Hoàn liếc mắt nhìn Thu Vãn một cái, sau đó lại bình tĩnh thu hồi tầm mắt.
Nếu không có, ban ngày ban mặt vì sao người lại biến thành mèo?

Hắn lại nói: “Nhắc mới nhớ, chuyện như vậy thật ra trẫm đã từng nhìn thấy trong mấy quyển tạp thư mà Uyển tần yêu thích, những chuyện quỷ thần yêu quái này chắc ngày thường Uyển tần cũng thích đi?”
Thu Vãn càng khẩn trương hơn.
Nàng không quên, tối hôm qua Hoàng Thượng đã kể cho nàng nghe câu chuyện xưa người biến thành mèo đâu!
Thu Vãn hàm hồ lên tiếng.
Quả nhiên, Tiêu Vân Hoàn hứng thú bừng bừng nói: “Đúng lúc dạo gần đây trẫm vừa đọc được một câu chuyện xưa trong tạp thư, tiền triều có một nữ nhi nhà nông bị mèo tinh bám vào người, ban ngày là người tới buổi tối liền biến thành mèo, Uyển tần, nàng đã nghe nói về chuyện này chưa?”
“……”
Thu Vãn khóc không ra nước mắt, không biết có nên đồng ý hay không.
Đương nhiên nàng đã nghe qua, nàng không phải là một ví dụ của chuyện ban ngày là người, buổi tối là mèo hay sao?
Thu Vãn liếc mắt nhìn Tình Hương đứng bên cạnh một cái, quả nhiên bộ dáng Tình Hương cũng vô cùng khẩn trương, sợ nàng không cẩn thận sẽ để lộ dấu vết.
Thu Vãn thu hồi tầm mắt, vụng trộm hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi lắc đầu.
“Uyển tần chưa từng nghe nói?”
Thu Vãn gật đầu: “Thần thiếp chưa từng nghe nói.”
“Vậy đúng là quá tiếc nuối.” Tiêu Vân Hoàn mất mát nói: “Vốn dĩ trẫm còn muốn thảo luận với Uyển tần về câu chuyện này, Uyển tần nhất định có thể nói ra cái nhìn của bản thân.”
“Bệ hạ?”
“Theo Uyển tần thì chuyện mèo biến thành người này, rốt cuộc là thật hay là giả?”
“……”
Thu Vãn nắm chặt khăn trong tay, đầu ngón tay dùng sức đến trắng bệch, nhưng lại không biết nên trả lời như thế nào.
Nàng nên nói tin hay không tin?
Lời này tối hôm qua Hoàng Thượng đã hỏi Ngọc Cầu, hiện giờ lại hỏi nàng, chẳng lẽ hắn thật sự đã biết nàng chính là Ngọc Cầu?

Thu Vãn hoảng loạn.
Tuy rằng trong lòng vẫn muốn phủ định, bởi vì nàng không biết mình lộ ra sơ hở ở chỗ nào, nhưng rồi tâm trí vẫn không tự chủ được mà tin tưởng.
Bằng không…… vì sao Hoàng Thượng lại đột nhiên nhắc tới chuyện này một cách thường xuyên như vậy ……
Thu Vãn hơi hé miệng, bất lực nhìn hắn.
Cuối cùng vẫn là Tiêu Vân Hoàn gắp một miếng thịt cá để trong bát nàng, giọng nói nhu hòa: “Trẫm cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút, nhìn nàng xem, đâu cần phải sợ hãi như vậy.”
Thu Vãn cúi đầu thấp giọng cảm tạ, gắp miếng thịt cá kia đưa lên miệng.
Huệ tần ngồi bên cạnh xem toàn bộ quá trình, nàng cầm lấy đôi đũa, biểu cảm trên mặt thiếu chút nữa không bình tĩnh nổi.
Huệ tần nhìn trái nhìn phải, bên này Tiêu Vân Hoàn mỉm cười nhìn Thu Vãn, bên kia Thu Vãn ngượng ngùng cúi đầu.
Vô luận nhìn thế nào thì mình cũng giống như một ngọn nến vậy?
Huệ tần thở dài một tiếng trong lòng, nàng siết chặt đôi đũa, nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng không cam lòng mở miệng biểu đạt cảm giác tồn tại của mình: “Bệ hạ, ngài thích xem tạp thư từ khi nào vậy?”
Tiêu Vân Hoàn ngẩng đầu nhìn Huệ tần, ánh mắt vốn dĩ đang nhu hòa lập tức lạnh xuống, khuôn mặt căng cứng, không còn mềm mại như khi nhìn Thu Vãn nữa. Huệ tần chạm phải ánh mắt hắn liền lập tức rụt cổ trở về, ở trong lòng âm thầm hô việc lớn không tốt.
Quả nhiên, hắn lạnh lùng nhìn Huệ tần đăm đăm sau đó nói: “Trẫm thích làm gì là việc của trẫm? Nếu Huệ tần cảm thấy nhàm chán, không bằng đi tìm xem Ngự Miêu đang ở đâu đi.”
Huệ tần: “……”
Huệ tần nhẫn nhịn, gian nan kìm nén lực tay đang muốn bẻ gãy chiếc đũa.
Phi!
Cẩu nam nữ!