Tối ngày đầu tiên đến thành La Phù, Lâm Lạc Lạc lại nhận được mật tin từ Ngọc Thanh chưởng môn Phiêu Miểu, ý đồ hẹn cô ra gặp mặt, Lâm Lạc Lạc mới lười để ý đến hắn ta.
Cô muốn tìm được manh mối về Linh Thần Châu cho nên mới đến nơi này, vì thế sáng sớm ngày hôm sau, cô đã tính toán đi ra ngoài chợ nhìn thử.
Thế nhưng khi cô mở cửa, liền nhìn thấy một người đứng bên ngoài, thân ảnh đưa lưng về phía cô cao lớn thẳng tắp, áo bào màu đen nhẹ nhàng tung bay theo gió, đường nét sườn mặt rõ ràng, sống mũi cao thẳng cùng quai hàm hơi cong hỗ trợ lẫn nhau.
Đặt ở đó rất đẹp, không biết hắn đã đứng ở chỗ này bao lâu, ngày hôm qua cô nghiêm túc cảnh cáo hắn, không cho đi vào phòng khi cô đang ngủ hoặc là tu luyện, hắn quả thật đã tuân thủ, điểm này làm cô rất cao hứng.
Cô đi đến bên cạnh hắn, liếc xéo một cái: "Ở chỗ này làm cái gì?"
"Chờ ngươi.
" Cố Thần Hi quay đầu liếc nhìn cô một cái, ánh mặt trời rơi vào đáy mắt hắn, vì hắn nhuộm một tia sáng vàng kim, ý cười trong mắt càng nhộn nhạo.
"Nếu ta vẫn không đi ra thì sao?"
"Vậy thì tiếp tục chờ.
" Khóe miệng hắn hơi cong lên, "Ngươi nhất định cũng muốn gặp bổn quân, tự nhiên sẽ đi ra.
"
Lâm Lạc Lạc khẽ cười một tiếng, cất bước đi ra ngoài, hắn chân dài một bước, cũng nhanh chóng bắt kịp cô: "Đi đâu?"
"Ra ngoài đi dạo.
"
Cố Thần Hi khựng lại, nhớ tới mật tin Ngọc Thanh đưa tới tối hôm qua, chẳng lẽ cô muốn đi gặp hắn ta sao?
Trong lòng hắn có chút hụt hẫng.
Đi về phía trước hơn mười mét, Lâm Lạc Lạc nghi hoặc quay đầu nhìn hắn một cái, cho rằng hắn không định ra ngoài, cô liền vẫy vẫy tay với hắn.
Thấy cô không quay đầu mà đi mất, Cố Thần Hi đột nhiên cười lạnh một tiếng, sau đó thả người bay lên, lại lần nữa theo sau.
Lâm Lạc Lạc bất đắc dĩ dừng lại: "Ngươi muốn đi cùng?"
"Thế nào? Ngươi không muốn đi cùng bổn quân?" Hắn lạnh giọng hỏi.
"Ngươi tốt xấu gì cũng nên thay bộ đồ dễ chú ý như vậy được không?" Lâm Lạc Lạc thực bất đắc dĩ, hắn mặc thế này ra ngoài, đến chợ cũng không cần đi.
"Chỉ thế thôi?" Cố Thần Hi nhìn chằm chằm cô, tựa hồ nếu cô trả lời không tốt, hắn liền tức giận.
"Bằng không thì sao?"
Cố Thần Hi dè dặt gật đầu: "Có thể.
"
Cô chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, hắn đã thay thành một bộ y phục màu đen bình thường.
Tuy rằng bộ y phục này mặc trên người hắn vẫn khí thế ngất trời, nhìn không giống người thường như cũ, nhưng ít nhất sẽ không liếc mắt một cái liền nhận ra là Ma Quân, cũng chỉ có thể tạm chấp nhận.
Chợ quả nhiên hết sức náo nhiệt, nhìn thoáng qua không thấy điểm dừng, toàn bộ đều là đủ loại quầy hàng, đồ bán trên đó cũng quái lạ vô cùng.
Cố Thần Hi không khỏi nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy cô, nghĩ đến đôi mắt nhỏ hưng phấn đến sáng lên khi nhìn thấy mấy thứ đồ kỳ quái ấy, hắn hừ một tiếng: "Bổn quân đột nhiên nhớ tới, ngươi lúc trước hố mất một túi trữ vật linh thạch của bổn quân, đến nay chưa trả.
"
"Có loại chuyện này sao?" Lâm Lạc Lạc vẻ mặt vô tội chớp mắt, "Ngươi nhớ lầm rồi đi?"
Nhìn vẻ mặt vô lại của cô, Cố Thần Hi cúi đầu cười, nhẹ giọng hỏi: "Bổn quân có từng nói với ngươi là, trên đồ vật của bổn quân đều có một tia thần thức, có thể tùy thời triệu hoán trở về hay không?"
Túi trữ vật của Lâm Lạc Lạc đột nhiên nhảy dựng lên, như thể có thứ gì đó muốn nhảy ra ngoài, cô vội vàng đè lại, làm bộ bừng tỉnh đại ngộ: "A, ta nhớ ra rồi, đúng là có chuyện này, nhưng gần đây ta có hơi khó khăn, cho nên! ! "
Hắn ý vị thâm trường nhìn cô, cũng không nói thêm gì nữa, Lâm Lạc Lạc đi đến một gian hàng bên cạnh, trùng hợp chủ quán nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi cho nên không muốn tiếp đãi, nhưng lại ngại việc không nhìn thấu tu vi của cô, biết người ta mạnh hơn mình, không dám đắc tội, đành phải cười theo.
"Tiền bối, đây là Trí Trúc Thảo 500 năm, 3000 linh thạch.
"
"Đây là Ngọc Tinh Quả 600 năm, 3500 linh thạch.
"
Lâm Lạc Lạc: "! ! "
Hai cái này cô đều muốn, tự nhiên cũng mua nổi, nhưng cô vừa mới lừa Cố Thần Hi rằng mình đang nghèo, hiện tại lấy linh thạch ra, tựa hồ không được tốt?
Cô đành phải ngại ngùng đặt hai thứ này xuống, định lát nữa sẽ lẻn ra mua, lại thấy bên cạnh ném qua một túi trữ vật, giọng nói thong thả ung dung của Cố Thần Hi vang lên: "Mua.
"
Túi trữ vật căng phồng, hiển nhiên là chứa đầy linh thạch, chủ quán hâm mộ nhìn Lâm Lạc Lạc một cái, rồi đôi mắt ti hí ấy lại quay qua nhìn Cố Thần Hi, ánh mắt kia tựa hồ muốn nói: Thổ hào thổ hào, ngài còn thiếu bằng hữu không?
Cố Thần Hi lạnh lùng liếc chủ quán một cái, cả người chủ quán run lên, yên lặng thu hồi tầm mắt: Ánh mắt thật đáng sợ.
Lâm Lạc Lạc cầm lấy túi trữ vật nặng trĩu, cười tủm tỉm hỏi: "Cho ta mượn?"
"Hừ.
" Cố Thần Hi hừ một tiếng, lại không nói là đúng hay không.
"Thôi, vẫn là từ bỏ.
" Lâm Lạc Lạc lắc đầu đẩy túi trữ vật về phía hắn, "Dùng xong chỉ sợ về sau ta không thể trả nổi.
"
"Không cần trả.
" Cố Thần Hi ném túi trữ vật cho chủ quán, "Tùy tiện tiêu, bổn quân có rất nhiều linh thạch.
"
Chủ quán hâm mộ đầy mặt nhận linh thạch, gói tốt đồ đưa cho Lâm Lạc Lạc, rồi đặt chiếc túi trữ vật vẫn căng phồng như cũ bên chỗ Cố Thần Hi, nhưng hắn lại không nhận, mà ra hiệu cho Lâm Lạc Lạc cầm lấy.
Mỉm cười nhìn hắn một cái, Lâm Lạc Lạc cũng không từ chối, cầm đồ đã mua cùng túi trữ vật rời đi.
Ông chủ cảm thán với chủ quán trung niên cách vách: "Thật hâm mộ, phải ở chỗ nào mới có thể tìm được một đạo hữu vừa hào phóng lại có tiền như vậy? Ta cũng muốn!"
Chủ quán trung niên cách vách khinh bỉ: "Ngươi mù ư, không nhận ra đây là một đôi tình lữ tới đây chơi sao?"
Giọng của ông ta tuy rằng không lớn, nhưng người xung quanh đều nghe được, bao gồm Cố Thần Hi và Lâm Lạc Lạc đi ra từ mấy quầy hàng, Cố Thần Hi mỉm cười nhìn về phía Lâm Lạc Lạc, cô không để ý tới hắn.
Cố Thần Hi lại lôi kéo cô quay lại, đi đến trước mặt chủ quán trung niên cách vách, ông ta rất hối hận về những lời vừa mới nói, có chút khẩn trương nhìn hai người.
Cố Thần Hi quét gian hàng một vòng, chọn ra hai thứ quý nhất: "Bao nhiêu linh thạch?"
"Một vạn năm, không thể một vạn hai.
" Chủ quán trung niên vội vàng nói.
"Một vạn năm.
" Cố Thần Hi lấy đi hai thứ đó, lại móc ra một túi trữ vật mới, đưa cho chủ quán một vạn năm linh thạch, ở trong tầm mắt kinh hỉ của chủ quán trung niên, Cố Thần Hi cười nói, "Nhãn lực của ngươi không tồi.
"
Lâm Lạc Lạc: "! ! "
Nam nhân này.
Thực ấu trĩ, nhưng lại không hiểu sao có chút đáng yêu
Chủ quán trung niên sửng sốt, sau đó mới ý thức được mối làm ăn lớn như vậy tới thế nào, ông ta tựa hồ muốn cười nhưng lại không dám, chắp tay với hai người nói: "Không phải mắt vãn bối tốt, mà là do hai vị duyên trời tác hợp, châu liên bích hợp! ! "
Cố Thần Hi cảm thấy mỹ mãn, nhét hết mấy món mới mua và túi trữ vật mới lấy ra vào trong tay Lâm Lạc Lạc, nắm lấy tay cô không buông ra nữa.
Lâm Lạc Lạc nhìn hai người tay trong tay, trong lòng có chút tự sa ngã, cũng không còn giãy giụa.
Hai người đi hơn phân nửa con phố, Lâm Lạc Lạc thu hoạch vô số thứ yêu thích, Cố Thần Hi tổn thất hai túi trữ vật linh thạch, nhưng đương nhiên, tâm tình của hắn cũng không tệ hơn cô chút nào.
Tuy vậy, làm Lâm Lạc Lạc thất vọng chính là, cô vẫn không có tin tức về Linh Thần Châu, còn Cố Thần Hi lại lẩm bẩm cái tên Linh Thần Châu, biểu tình có chút cổ quái.
"Ngươi biết?" Cô hỏi hắn.
Cố Thần Hi cười cười, đang muốn nói chuyện, lại nghe thấy bên cạnh truyền đến một tiếng kinh hô: "Sư muội?"
Ngọc Thanh đợi một lúc lâu vẫn không thấy Lâm Lạc Lạc, hắn ta vốn dĩ có chút thất vọng, lại không nghĩ rằng Liễu Ám Hoa Minh Hựu Nhất Thôn*, sẽ ở chợ nhìn thấy cô, nhất thời kích động kêu to.
*Liễu Ám Hoa Minh Hựu Nhất Thôn: là chỉ mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng.
Cố Thần Hi và Lâm Lạc Lạc đồng thời quay đầu, đều dùng vẻ mặt không biểu cảm nhìn về phía Ngọc Thanh, lúc này hắn ta mới phát hiện không thích hợp: Nam nhân cùng sư muội tay trong tay, tư thái thân mật là ai?
Tầm mắt nghi ngờ của Ngọc Thanh nhìn tới nhìn lui giữa hai người, hắn ta đầu tiên là bị tu vi của Lâm Lạc Lạc làm cho kinh ngạc, năm năm trước cô mới chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ, hiện tại vậy mà đã biến thành Nguyên Anh hậu kỳ? Ngay sau đó hắn ta lại cả kinh, bởi vì hắn ta phát hiện mình căn bản không thể nhìn thấu tu vi của nam tử áo đen.
Là do tu vi còn cao hơn mình? Hay là trên người đối phương có bảo vật che chắn thần thức?
Ngọc Thanh kinh nghi bất định, cũng nghĩ không ra thân phận của Cố Thần Hi, nhưng Cố Thần Hi lại từ câu "Sư muội" kia, cùng tu vi Hóa Thần sơ kỳ, lập tức hiểu rõ hắn ta là ai.
Ánh mắt Cố Thần Hi trầm xuống, tay nắm Lâm Lạc Lạc cũng dần dần dùng sức.
Mặc kệ biểu tình của hai nam nhân biến hóa như thế nào, Lâm Lạc Lạc toàn bộ hành trình đều lạnh nhạt: "Ngươi là ai?"
"Sư! ! " Ngọc Thanh nhìn Cố Thần Hi một cái, liền nuốt xuống câu nói kế tiếp, mà là nói với Lâm Lạc Lạc, "Vị đạo hữu này nhìn có chút quen mắt, không biết có thể mượn một bước nói chuyện* không?"
*Mượn một bước nói chuyện (借一步说话): Thông thường, thời điểm chúng ta muốn nói chuyện với người khác, đều sẽ chủ động tiến lên một bước, sau đó bắt đầu nói chuyện; ý tứ của câu này chính là muốn đối phương đi về phía bạn, cũng có nghĩa là: Bạn có chút chuyện không tiện công khai, muốn nói nhỏ cho đối phương nghe.
Bởi vì Cố Thần Hi càng ngày càng dùng sức, bàn tay bị hắn nắm đã có chút phát đau, cô quay đầu trừng hắn: "Ngươi muốn vặn gãy tay ta sao?"
Cố Thần Hi chậm rãi buông tay cô ra, ánh mắt nhìn Ngọc Thanh lại càng thêm lạnh lẽo, Ngọc Thanh cảm thấy trái tim mình có chút phát run, đó là cảnh báo có nguy hiểm.
Ngọc Thanh càng ngày càng khiếp sợ, loại cảm giác nguy hiểm này, hắn chỉ cảm nhận được ở trên người một người: Ma Quân!
Bởi vì khẩn trương, hắn ta theo bản năng lui ra sau một bước, Cố Thần Hi cười nhạo một tiếng, quay đầu hỏi Lâm Lạc Lạc: "Muốn ta tránh đi sao?"
"Ngươi vì sao phải tránh đi?" Cô ngẩng đầu mờ mịt nhìn hắn, hắn cười lạnh trả lời, "Bởi vì có người muốn cùng ngươi mượn một bước nói chuyện.
"
Lúc này Lâm Lạc Lạc mới nhớ ra còn có kẻ thứ ba ở đây, cô cười nhạt nhìn về phía Ngọc Thanh: "Không thể.
"
Có thể mượn một bước nói chuyện không? Không thể.
Nói xong cô liền kéo Cố Thần Hi đi về phía trước, lướt qua Ngọc Thanh còn đang khiếp sợ, thậm chí đến liếc nhìn hắn ta một cái cũng không có.
Ngọc Thanh ngơ ngác nhìn bóng dáng hai người, trong đầu một mảnh hỗn loạn, đang muốn đi theo thì Cố Thần Hi đằng xa bỗng quay đầu lại cho hắn ta một ánh nhìn lạnh lẽo, Ngọc Thanh như thể bị vật nặng hung hăng đánh vào, đột nhiên ngửa mặt lên trời phun ra một búng máu.
"A! ! " Người bên cạnh bị dọa đến.
Cả người Ngọc Thanh run rẩy tràn đầy khiếp sợ, thân là một tu sĩ Hóa Thần, đối phương chẳng qua chỉ dùng ánh mắt công kích, thế mà hắn ta căn bản không né tránh được?
"Ma Quân?" Chẳng lẽ thật là Ma Quân?
Nghe thấy đằng sau đột nhiên ầm ĩ, Lâm Lạc Lạc đang muốn ngoái đầu nhìn thử thì Cố Thần Hi lại đột nhiên che ngực, suy yếu nói với cô: "Khó chịu.
"
Lâm Lạc Lạc sửng sốt, cốt truyện quả thật có nói, Cố Thần Hi nhiều năm trước đột nhiên mắc bệnh tim, thỉnh thoảng sẽ đau ngực, mấy ngày nay không thấy hắn phát tác, cô thiếu chút nữa đã quên mất chuyện này.
"Sao lại đột nhiên khó chịu?" Lâm Lạc Lạc đỡ lấy hắn, thân trên của Cố Thần Hi ngã vào người cô, phần lớn trọng lượng cũng đều dựa vào cô để chống đỡ, hắn tựa đầu vào hõm cổ, "Đau quá.
"
Cô không dám trì hoãn, đỡ hắn trở về chỗ ở, lại không chú ý tới, Cố Thần Hi đang dựa vào trên người mình, hướng về phía Ngọc Thanh nở một nụ cười lạnh lẽo.
Lâm Lạc Lạc lo lắng bệnh tim của Cố Thần Hi, sau khi trở về liền thiết lập kết giới muốn giúp hắn xem bệnh, nhưng hắn lại duỗi tay lôi kéo, cô đột nhiên không kịp phòng ngừa, liền lảo đảo nhào vào trên người hắn, bị hắn chế trụ eo thon, không thể đứng dậy.
"Ngươi khẩn trương như vậy, rõ ràng cũng thích ta.
" Khóe miệng hắn ẩn chứa một tia cười, vẻ mặt nhìn cô vừa dịu dàng lại vừa đắc ý.
"Mới nãy ngươi giả vờ?" Lâm Lạc Lạc lộ ra một biểu tình hung ác.
Hắn nhẹ nhàng nhíu mày: "Là thật.
"
"Ha hả! ! " Lâm Lạc Lạc tỏ vẻ không tin, hắn lấy tay cô ấn trên ngực mình, cô có thể rõ ràng cảm nhận được, nhịp tim đập quả thật có chút không bình thường, nghe rất hỗn loạn, hắn sâu kín nói, "Ta thật sự khó chịu.
"
Khó chịu mà còn gây rối như vậy, Lâm Lạc Lạc quả thực phục hắn.
"Được rồi, ngươi để ta đứng dậy, ta xem cho ngươi trước.
" Cô giãy giụa muốn đứng dậy, hắn lại không buông tay, "Không cần xem, ta hiện tại khá hơn nhiều.
"
Cô trợn trắng mắt: "Khá hơn nhiều thì buông ta ra.
"
Cố Thần Hi trầm mặc trong nháy mắt, không biết xấu hổ sửa miệng: "Lại có chút khó chịu.
"
Lâm Lạc Lạc: "! ! "
Hai người lẳng lặng nằm một lúc, bị hắn ôm chặt như vậy, cả người cô đều bị hơi thở của hắn bao phủ, dần dần cơn buồn ngủ ập tới, cô nhắm mắt lại định chợp mắt một lát.
Đang lúc mơ mơ màng màng, cô nghe Cố Thần Hi nói: "Nếu ngươi cũng thích ta, không bằng cùng ta ở bên nhau đi.
"
Cái gì mà chờ cô chủ động câu dẫn, Cố Thần Hi quyết định không đợi.
Hắn muốn cô, muốn có được cô, vẫn luôn vẫn luôn muốn có được.
Khóe miệng cô bị hắn hôn một cái, hắn còn chẳng biết xấu hổ nói: "Cứ như vậy định rồi.
"
Lâm Lạc Lạc giả chết không để ý tới hắn, lại nghe thấy hắn càng thêm không biết xấu hổ: "Chọn ngày chi bằng nhằm ngày, không bằng hôm nay liền song tu.
"
Lâm Lạc Lạc: "! ! ".