Cùng Hào Môn Đại Lão Tàn Tật Ngọt Ngào Hàng Ngày

Chương 35



Chưa từng hôn, nhưng mà cũng bởi vì chưa từng hôn nên mới gây khó dễ.

Trịnh Cẩn Dư xấu hổ ngồi bên cạnh trả lời.

Mặc dù hai người kết hôn rồi, nhưng mà cuối cùng cũng không trải qua yêu đương như vợ chồng bình thường, rất nhiều chuyện không có cách nào làm.

Hơn nữa, cô lăn lộn ở giới Tu Tiên mấy trăm năm, cái gì cũng hiểu, nhưng chính là không hiểu chuyện yêu đương.

Nếu đặt cái nhìn ở giới Tu Tiên của các cô, cô hôn người ta sẽ phải chịu trách nhiệm với người ta.

Không đúng, không đúng, là Lục Tư Sâm phải chịu trách nhiệm với cô.

Lục Tư Sâm sẽ chịu trách nhiệm với cô ư?

Với người vẫn luôn mặt than như thế này đúng thật là không có khả năng.

Nhưng mà anh sẽ nhanh chóng đứng lên, trở thành sự tồn tại khiến tất cả ngưỡng mộ, khi ấy anh sẽ còn…

Cười đùa trêu chọc với cô như vậy ư?

“Không giúp thì thôi.” Trịnh Cẩn Dư dựa vào cửa kính xe, có chút tức giận, vò mẻ chẳng sợ nứt mà nói.

Từ trước tới giờ, Lục Tư Sâm rất có lòng tin đối với khuôn mặt của mình. Trước kia khi anh vẫn chưa xảy ra tai nạn xe cũng có rất nhiều cô gái xông tới, sao tới Trịnh Cẩn Dư này thì người ta lại chê anh như thế?

Nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nghĩ ra nguyên nhân, cuối cùng thì lười nghĩ.

Cuối cùng Lục Tư Sâm vẫn đưa Trịnh Cẩn Dư tới chỗ bạn anh làm kiểm tra.

Đối với thái độ không so đo này của Lục Tư Sâm, Trịnh Cẩn Dư rất hài lòng.

Kết quả kiểm tra vẫn giống như lần trước, Lục Tư Sâm dặn dò bạn ngàn vạn lần phải giữ bí mật rồi dẫn Trịnh Cẩn Dư rời đi.

Trên đường trở về, Trịnh Cẩn Dư cảm thấy phải mau chóng đuổi người nhà họ Tôn ra ngoài một chút.

Nếu không mỗi ngày nhìn chằm chằm cô rất phiền phức.

Nhưng lại chẳng nghĩ ra cái cớ thích hợp nào.

Cũng không thể để lại cái danh vong ân phụ nghĩa cho nguyên chủ được, đây cũng không phải là điều cô muốn.

Đúng là muốn cái gì thì cái đó tới, Trịnh Cẩn Dư vừa về nhà đã tìm được cơ hội.

Dương Lan Hoa đánh bài đã không phải chuyện ngày một ngày hai.

Trước kia Tôn Đại Sơn đã nói bà ta rồi, sau đó nói mãi bà ta không được, Tôn Đại Sơn cố gắng để bà ta không lấy được tiền sau đó cũng không thể nào xía vào nữa.

Một khoảng thời gian trước Tôn Cẩn Tình và ông cụ xảy ra chuyện, bà ta thành thật được mấy bữa, mấy hôm nay lại bắt đầu bệnh cũ tái phát.

Trịnh Cẩn Dư vừa mới lên lầu đã nghe bà ta gọi điện thoại dưới lầu: “Không chơi, không chơi, không có tiền, không có tiền.”

Không biết đối phương nói cái gì, Dương Lan Hoa vô cùng phiền não cúp điện thoại, sau đó bắt đầu lẩm bẩm trong phòng khách.

Tai Trịnh Cẩn Dư thính, mặc dù đối phương nói rất nhỏ tiếng nhưng cô vẫn nghe được một chút.

Đơn giản là đi đâu đó kiếm ít tiền, không chơi nữa sẽ chết ngạt.

Trịnh Cẩn Dư hơi do dự một chút, đỡ cầu thang đi xuống lầu: “Thím ơi…”

Dương Lan Hoa ngạc nhiên một chút, nhìn cô rồi vẻ mặt không vui nói: “Gọi lớn tiếng như thế làm gì, muốn dọa chết ai hả?”

Giọng nói của Trịnh Cẩn Dư rõ ràng rất nhỏ, Dương Lan Hoa lại nói dọa đến bà ta.

Trịnh Cẩn Dư cũng không tính toán, chỉ nói: “Thím ơi, cháu nhìn trúng một bộ quần áo, đã quyết định rồi, thím xem giúp cháu xem làm sao để chuyển khoản ạ?”

Dương Lan Hoa đang không nhịn được, nghe vậy vẻ mặt trở nên vặn vẹo.

Nhưng mà rất nhanh nghĩ tới bà ta chuyển tiền giúp người ta, một suy nghĩ xoay chuyển trong lòng, trên mặt liền cười như hoa nở.

Bà ta cầm lấy tay Trịnh Cẩn Dư rồi vô cùng ân cần nói: “Kiểm tra như thế nào rồi?”

Trịnh Cẩn Dư lắc đầu một cái: “Bác sĩ nói vẫn như cũ.”

Dương Lan Hoa giả bộ khổ sở thở dài, đề tài liền chuyển đến chuyện chuyển tiền: “Cháu nghĩ sao lại muốn thím giúp?”

Trịnh Cẩn Dư rất tự nhiên nói: “Thím là thím của cháu, chúng ta là người một nhà, không tìm thím giúp thì tìm ai nữa?”

Dương Lan Hoa cười nói: “Thím còn tưởng rằng cháu sẽ kêu Lục Tư Sâm giúp cháu nữa.”

“Anh ta?” Trịnh Cẩn Dư làm giọng vô cùng khinh thường: “Cháu còn lo anh ta tham tiền của cháu đấy.”

“Đúng đúng đúng.” Dương Lan Hoa lập tức nói: “Thím thấy cậu ta chính là không có ý tốt, một tên tàn phế sao có thể xứng với Cẩn Dư nhà chúng ta chứ. Sau này vẫn phải giữ khoảng cách với cậu ta, đừng để cậu ta lừa cháu đâu đó.”

Trịnh Cẩn Dư cứ như vô cùng đồng ý với Dương Lan Hoa, nói: “Aiz, cháu cảm thấy cuộc hôn này có chút bỏ đi, nhưng bây giờ cũng không có cách nào hay.”

Trước đó Dương Lan Hoa trăm phương ngàn kế muốn ly gián Trịnh Cẩn Dư và Lục Tư Sâm, không ngờ bọn họ đã tự xuất hiện hiềm khích rồi. Bà ta dò hòi: “Có phải cậu ta đối xử với cháu không tốt hay không?”

“Nếu là không tốt thì cháu có thể nói với bọn ta, chúng ta mới là người thân, máu đặc hơn nước.”

Trịnh Cẩn Dư gật đầu một cái: “Cháu biết rồi.”

Dương Lan Hoa lại hỏi: “Vậy rốt cuộc là đối xử không tốt với cháu chỗ nào?”

“Chuyện này…” Trịnh Cẩn Dư vừa bịa vừa nói: “Cũng không có chỗ nào đặc biệt không tốt, chỉ là nghe nói bên ngoài anh ta…” Vừa nói tới đây, cô cố ý hạ giọng: “Có vẻ như có phụ nữ khác.”

Dù sao cũng chỉ là vì lừa bịp Lâm Dương hầu, để bà ta tin tưởng mà thôi.

Dù sao thì mấy lời bịa đặt về Lục Tư Sâm đó, Lục Tư Sâm cũng không nghe thấy, không sao cả.

Nhưng mà tiếng của cô vừa dứt, bỗng nhiên mũi ngửi được một mùi trà mộc nhàn nhạt.

Trong lòng Trịnh Cẩn Dư kinh ngạc, theo bản năng nhìn ra cửa.

Xe lăn của người đàn ông dừng ở cửa, không biết đã ở đó bao lâu?

Cũng không biết nghe được bao nhiêu?

Hết lần này tới lần khác Dương Lan Hoa lại nói vào lúc này: “Đã bảo rồi mà, người đàn ông đều giống nhau cả.”

“Thím thấy cậu ta không có ý tốt, có ý đồ với cháu. Không đúng, chính là cậu ta bị nhà họ Lục đuổi ra, sau đó nhìn trúng người đẹp Đậu Khấu nào đó. Thím nói nè Cẩn Dư, cháu nhất định phải cẩn thận một chút.”

“Vẫn là Minh Viễn đối tốt với cháu, nếu không thì để thím đi dò hỏi ý của cậu ấy, nếu cậu ấy còn thích thì dứt khoát cháu về với cậu ấy đi.”



Nhắc tới Triệu Minh Viễn, Trịnh Cẩn Dư chán ghét mà buồn nôn.

Cô chột dạ thu hồi tầm mắt, ha ha cười hai tiếng mới nói: “Thật ra thì Tư Sâm đối xử với cháu cũng không phải tệ như thế. Thím à, lát nữa cháu đưa tài khoản cho thím, thím đặt quần áo giúp cháu.”

“Được.” Dương Lan Hoa cười vui vẻ.

Biết tài khoản và mật khẩu của Trịnh Cẩn Dư, sau này tiền của Trịnh Cẩn Dư còn không phải của bà ta?

Trịnh Cẩn Dư tất nhiên bà ta đang có mưu đồ gì, cười cường điệu nói: “Thím à, váy tổng cộng là năm chục ngàn, ngàn vạn lần đừng đánh nhầm nha.”

“Yên tâm đi.” Dương Lan Hoa vội tỏ thái độ: “Chắc chắn sẽ không sai.”

“Vậy…” Trịnh Cẩn Dư lại nói: “Thím sẽ không trộm tiền của cháu chứ?”

Trong lòng Dương Lan Hoa không thoải mái, nhưng vẫn vội vàng tỏ thái độ: “Cháu coi thím là loại người gì thế? Sao thím lại làm chuyện đó cho được?”

“Cháu yên tâm đi, một phân tiền thím cũng không động vào.”

Trong miệng bà ta nói như thế nhưng trong lòng vẫn đang suy nghĩ, cho dù bà ta có động vào thì một người mù như Trịnh Cẩn Dư có thể phát hiện ra cái gì?

Chỉ cần Dương Lan Hoa không tham tiền, Trịnh Cẩn Dư cảm thấy chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì.

Nhưng mà chỉ cần bà ta tham tiền…

Trịnh Cẩn Dư đưa tài khoản và mật khẩu cho Dương Lan Hoa, sau đó trở về phòng ngủ.

Trong tấm thẻ kia còn ba triệu, là hoa hồng gần đây của công ty. Nếu Dương Lan Hoa dám có ý nghĩ không an phận thì đợi ngồi tù đi.

“Nghe nói bên ngoài tôi có người phụ nữ khác?” Trịnh Cẩn Dư vừa mới nằm dài trên giường định chơi điện thoại một lúc, chợt nghe âm thanh như đến từ địa ngục. Cô bị dọa sợ giật mình một chút, vội vàng bò dậy từ trên giường.

“Ha ha ha.” Trịnh Cẩn Dư cười gượng một hồi, vuốt lông nói: “Chắc chắn là anh nghe nhầm rồi, lúc nãy tôi chỉ tùy tiện nói như thế.”

“Thật không?” Nhưng mà Lục Tư Sâm không cho là vậy: “Còn nghe nói tôi tham tiền của em?”

Trịnh Cẩn Dư kinh ngạc trợn to hai mắt: “Rốt cuộc là anh về từ lúc nào, tại sao ngay cả những lời này cũng nghe thấy?”

Lục Tư Sâm giễu cợt: “Nếu tôi không về sớm một chút còn không biết thì ra trong lòng em tôi vĩ đại như thế.”

Trịnh Cẩn Dư gãi gãi đầu, làm sao bây giờ?

Thật ra thì Lục Tư Sâm đối với cô rất khá, rất săn sóc cô, còn giúp cô rất nhiều việc.

Hơn nữa Lục Tư Sâm nhà người ta là ai kia chứ?

Đại thiếu của nhà họ Lục, chính là nhà giàu nhất nước C, còn phải tham chút tiền này của cô?

Nói tới việc có phụ nữ bên ngoài thì càng không thể.

Đến cuối cùng trong sách cũng chưa từng nói anh thích người phụ nữ nào.

Cô liền lăn một vòng đi tới bên người Lục Tư Sâm, ngồi xổm xuống giường, một bên vuốt ngực một bên lấy lòng nói: “Lục thiếu ngài là ai kia chứ, chút tài sản này của nhà họ Trịnh không đủ cho ngài nhìn, sao ngài lại tham mấy thứ đó chứ.”

Mặt Lục Tư Sâm không cảm xúc, phát ra một tiếng ồ nhẹ,

Trịnh Cẩn Dư thấy chiêu này không được, lại chuyện tới sau lưng bóp vai cho anh: “Lục thiếu ngài giữ mình trong sạch, sao lại có thể làm bậy bạ khi đã có gia đình. Lúc nãy tôi chỉ là lừa gạt người đàn bà kia, ngài ngàn vạn lần đừng có để ý.”

“Còn nữa, trong lòng Cẩn Dư sáng tỏ ngài săn sóc tôi như thế nào mà. Lần đầu tiên gặp nhau ngài trước sau đã giúp tôi xử lý hai rắc rối.”

“Một là một người hầu chỉ biết dùng lỗ mũi để nhìn người khác, còn lại là một Trịnh Cẩn Dư chỉ biết quyến rũ em rể.”

“Lục thiếu à, đại ân đại ức của ngài tiểu nhân không bao giờ quên, sao có thể có loại suy nghĩ đó được?”

Cô vừa nói vừa chuyển tới trước mặt Lục Tư Sâm, giơ tay thề: “Lúc nãy tôi thật sự chỉ là lừa gạt người phụ nữ kia mà thôi.”

Lục Tư Sâm vẫn mang khuôn mặt không cảm xúc, cũng không biết có tin cô nói hay là không.

Bây giờ hối hận biết bao, vừa rồi thật sự không nên nói bậy bạ.

Cô xuyên đến cái thế giới này, trừ Triệu Lỵ Lỵ và Điền Dĩnh Hòa ra thì Lục Tư Sâm đối xử với cô là tốt nhất.

Cho dù nói thế nào thì cô cũng không hy vọng mất đi người bạn tốt này.

Đặc biệt hai người chung chăn gối lâu như thế, mặc dù không làm mấy chuyện thân mật của vợ chồng, nhưng mà cuối cùng cũng coi như người thân cận nhất trên đời này.

Bỗng nhiên nỗi đau buồn ập tới, cô hít mũi một cái, nức nở nói: “Nếu trước đây khi anh chưa tới, người nhà họ Tôn vẫn luôn bắt nạt tôi. Rõ ràng trước kia có cơ hội có thể nhìn thấy lại không chịu làm phẫu thuật cho tôi, đến nỗi làm trễ nải thời cơ tốt nhất.”

“Trái táo tôi gặm sắp thối rữa, quần áo thay cho tôi rách rưới nhất, ngay cả vị hôn phu cũng bị người ta cướp mất, hu hu hu…”

“Nếu bọn họ không chịu báo ứng… Vậy tôi, hu hu, dứt khoát không muốn sống nữa.”



Vừa khóc một cái đã khiến Lục Tư Sâm nhức đầu.

Anh căng khóe miệng, không quan tâm cái khác mà chỉ hỏi: “Lúc này nói tôi có phụ nữ bên ngoài thật sự là nói linh tinh?”

Trịnh Cẩn Dư lấy mu bàn tay lau mắt qua loa, gật đầu liên tục nói: “Tôi biết, cho dù anh muốn tìm phụ nữ cũng sẽ ly hôn với tôi trước rồi tính sau.”

Đau răng.

Lục Tư Sâm nhíu mày một cái, giơ tay lên ngăn cản động tác xoa bóp của cô: “Được rồi, đi rửa cái mặt lấm lem của em đi.”

Khóc dơ hết cả, mất mặt!

“Vậy anh không tức giận nữa?” Trịnh Cẩn Dư cười lộ ra hai hàng răng trắng nhỏ.

Lục Tư Sâm mặt lạnh, giọng ngược lại có chút dung túng: “Sớm muộn cũng bị em làm tức chết, đi rửa mặt trước đi.”

“Được rồi.” Trịnh Cẩn Dư chạy tới phòng tắm rửa cái mặt lấm lem của mình, mới lúc nãy diễn có hơi quá, đúng là rất bẩn, cô dùng nước trong rửa sạch, cũng không lau mà lại vui sướng chạy ra ngoài.

Ở trên trời mấy trăm năm, ở dưới đất mấy năm liền gặp được một người bạn nhỏ có thể cùng ăn cùng ở như Lục Tư Sâm, cũng không thể vứt bỏ.

“Thật sự không tức giận?” Trịnh Cẩn Dư cười hì hì tiến tới xác nhận lại một lần.

Lục Tư Sâm lạnh nhạt: “Em thấy thế nào?”

Trịnh Cẩn Dư ngoẹo đều suy nghĩ một chút: “Nếu không tôi làm chút gì đó bồi thường cho anh, anh thích gì nhất?”

Lục Tư Sâm lăn xe lăn tới mép giường, chỉ là không để ý tới cô.

Trịnh Cẩn Dư không tức mà lại đuổi theo hỏi: “Thật sự không nói à?”

“Cơ hội chỉ có một lần thôi đó.”

Lục Tư Sâm nhìn đôi môi đỏ thắm của cô gái, trái tim lại có chút nhảy nhót.

Do dự nói: “Cái gì cũng được thật à?”

Trịnh Cẩn Dư gật đầu liên tục, cực kỳ nghiêm túc nói: “Bảo đảm cái gì cũng được.”

Dừng lại: “Chỉ cần đừng để tôi lên núi đao xuống biển lửa là được, tôi sợ đau.”