Là đích tử, tương lai làm đấng minh quân. Nhưng từ nhỏ ta khá nghịch ngợm, mẫu hậu cứ cách ba bữa sẽ cầm gậy rượt ta một lần.
Mỗi lần như thế, mẫu hậu đều gọi phụ hoàng đến xách cổ áo ta. Phụ hoàng không đánh, nhưng người nhìn một cái thì ta cái gì cũng không giảo biện được.
Nhưng mẫu hậu thì khác, mặc dù luôn la mắng nhưng chỉ cần ta nũng nịu gọi người một cái, người sẽ vì khuôn mặt anh tuấn của ta mà bỏ qua.
Lớn lên đẹp trai cũng là một loại ưu ái.
Phụ hoàng và mẫu hậu ta rất yêu thương nhau, hậu cung của phụ hoàng chỉ có mẫu hậu và Đức quý phi. Nhưng Đức quý phi mấy năm trước đã đi theo nữ nhi xuất cung ra ngoài sinh sống, Đoan Anh hoàng tỷ gả cho một minh hầu ở cách kinh thành rất xa. Đức nương nương không nỡ xa nàng ấy nên cùng nàng ấy rời kinh, chắc bây giờ đang vui vẻ ôm ngoại tôn mập mạp rồi.
Hậu cung chỉ có mẫu hậu, mẫu hậu ta được phụ hoàng sủng đến lên trời. Chỉ cần nghe quan thần nhắc một câu "tuyển tú, nạp phi" là phụ hoàng sẽ xử lý người đó gọn gàng, không cần phụ hoàng xử lý, bổn thái tử ở triều cũng chỉnh chết lão ta!
Ngoại trừ ta, dưới gối mẫu hậu đủ đầy nhi tử. Nhị đệ Chu Hoắc Hiên ta nổi tiếng tướng tài, năm ngoái phong vương rồi chạy đến biên cương phía Tây đánh đám ngoại bang đến ôm quần bỏ chạy. Tam đệ Chu Hoắc Hy ta không tham triều chính, một nửa thương trường kinh thành đã bị đệ ấy thâu tóm, quốc khố Đại Chu rủng rỉnh đều nhờ vào công đệ ấy.
Tiểu muội nhà ta Chu Ân thì khỏi phải nói, xinh đẹp như đóa hoa nhỏ. Muội ấy tám phần giống mẫu hậu, đóa hoa nhỏ có gai. Tháng trước nhị đệ lãnh binh khảo sát Đông Châu, muội ấy lén lút chạy theo cùng. Khiến cho phụ hoàng bị mẫu hậu tức giận một phen, phụ hoàng phải ngủ thư phòng tận mấy ngày liền.
Cả nhà ta khác với những gia tộc đế vương đời trước.
Mọi người yêu thương nhau.
Nhưng có kẻ không biết sống chết, rất thích gây sự với ta.
"Thái tử điện hạ đã đến tuổi bàn tính chung thân đại sự. Vi thần kiến nghị giúp thái tử tuyển tú, mai này vì Đại Chu khai chi tán diệp."
Thái dương của ta giật lên vài cái. Ta đến thỉnh phụ hoàng vài việc, không ngờ nghe được điều này.
Nhụ nương! Có kẻ muốn đào góc tường nhà nàng này!
Phương đại nhân quỳ rạp dưới đất, duy trì tư thế vì Đại Chu mà suy nghĩ. Phụ hoàng ta liếc mắt nhìn ngoài cửa, cố tình muốn hố Phương đại nhân:"Phương khanh nói đúng, Hoắc Hoàng không còn nhỏ nữa, nên suy nghĩ đến chuyện này một chút. Khanh nói xem trong triều có nữ nhi nhà nào phù hợp?"
Phương đại nhân đảo mắt, vui vẻ đưa ra ý kiến.
"Hoàng thượng, vi thần thấy nữ nhi của công bộ thị lang Cao thị rất thích hợp làm thái tử phi."
Ta chống tay từ ngoài cửa đi vào, vừa nói:"Thái phó và Phương đại nhân hình như là huynh đệ đồng môn thì phải? Nếu ngài ấy biết ông muốn hố hôn sự của nữ nhi ông ấy, không biết ông ấy có vác gậy đập chết ông hay không nhỉ?"
Phương đại nhân giật thót.
Không phải vì thái tử đột nhiên xuất hiện, mà là vì nếu thái phó thực sự biết sẽ vác gậy rượt ông ta tám con phố. Thái phó là lão sư của thái tử điện, vừa nghiêm khắc lại hung dữ.
Phương đại nhân hơi sợ nhưng vẫn cố chấp bẩm tấu:"Điện hạ, nữ nhi của thái phó không thích hợp làm thái tử phi. Cao thị xuất thân danh môn đích nữ, thân phận tôn quý, sau này mới xứng làm mẫu nghi thiên hạ."
Đáy mắt ta ánh lên tia khác thường:"Ý của thái phó, nữ nhân không có thân phận tôn quý thì không xứng làm mẫu nghi thiên hạ?"
Nhắc đến đây, Phương đại nhân sắc mặt tối sầm, dập đầu với phụ hoàng:"Hoàng thượng, vi thần không có ý này!"
Phụ hoàng nheo mắt:"Trẫm nghe rất rõ, vừa rồi Phương khanh nói chính là như thế. Thì ra Phương khanh không hài lòng với hoàng hậu của trẫm."
Phương đại nhân:"Hoàng thương minh giám! Vi thần không cố ý mạo phạm hoàng hậu, đây đều là vì thái tử điện hạ mà suy tính."
Động vào gì cũng được, hoàng hậu thì không thể!
Ta bước tới, ghé sát đầu gần Phương đại nhân:"Phương đại nhân, không phải chỉ vì nhiều năm trước nữ nhi ông không thể tuyển tú mà ông nhắm vào bổn thái tử đó chứ? Nữ nhi của ông cũng đã là phu nhân rồi, phỏng chừng ngoại tôn đã lớn gần bằng bổn thái tử. Sao Phương đại nhân vẫn giữ chuyện này trong lòng chứ? Phá hoại nhân duyên của người khác là chuyện rất thất đức đó!"
Phương đại nhân thẹn quá hóa giận:"Điện hạ, vi thần đối với chuyện này không có tâm tư của riêng mình!"
Ta bật cười:"Ông thực sự không có tâm tư khác? Bổn thái tử nhớ không lầm, nữ nhi Cao gia hình như là cháu gái bên ngoại của ông thì phải? Dù họ hàng xa đến mấy, bổn thái tử vẫn tra ra được. Phương đại nhân đừng tùy tiện đem hôn sự của bổn thái tử đùa giỡn, bổn thái tử ghét nhất là kẻ nhiều chuyện."
Sóng lưng Phương đại nhân chợt ớn lạnh.
Ta ôm quyền khải tấu:"Phụ hoàng, Phương đại nhân coi thường trung cung. Nhi thần là đích tử, không thể chấp nhận người khác coi nhẹ mẫu hậu. Khấn xin phụ hoàng, trừng thị Phương đại nhân nghiêm khắc, làm gương cho bá quan văn võ."
Khóe môi phụ hoàng nhếch lên, ta giống phụ hoàng như đúc! Hắc hắc!
"Người đâu, Phương thừa tướng nói năng phạm thượng, lôi ra ngoài phạt trượng!
Phương đại nhân bị thị vệ lôi ra ngoài, gào la kêu oan uổng, trong bụng thề rằng sẽ không bao giờ động đến hôn sự hoàng thất nữa. Nếu không phải vì phu nhân nhà ông ta một khóc hai nháo nói rằng cháu gái họ rất ngưỡng mộ thái tử, thì sao bây giờ ông ta phải nằm úp lại để người khiêng về chứ!
Lão thiên gia, thân già này của ông thật đau khổ mà!
Phương đại nhân được người ta khiêng về, vừa về tới phủ, hai canh sau thái phó liền xách gậy đến.
Phương đại nhân:"..."
Thái tử điện hạ là ma quỷ mà!
....................
Dưới tán anh đào nở rộ hồng sắc, tiểu cô nương nghiêng đầu pha trà. Mùi Bích Loa Xuân lan tỏa trong không khí, pha lẫn hương anh đào giữa mùa. Liễu Văn Diêu ngẩng lên, lộ ra dung mạo thanh tú.
Đôi mắt hoa đào của nàng ấy, điểm xuyến nốt ruồi nhỏ nhắn dưới mắt.
Ta nhìn đến mê mẩn, liền thấp đầu trêu chọc:"Nhụ Nương, lão già đó muốn đào góc tường của nàng. Nàng nghe xong lại không quản sao?"
Liễu Văn Diêu mỉm cười:"Không cần ta quản, ngài và phụ thân đã xử lý xong rồi. Sau này ở tiệc trà của các tiểu thư khuê các ta lại có thể hung hăng ra oai với Cao Tú Tú một phen, vẫn là nên cảm tạ Phương đại nhân gây sự thật tốt."
Liễu Văn Diêu mời trà:"Điện hạ, Bích Loa Xuân ngài thích."
Ta không thích thưởng trà. Đối với ta, Bích Loa Xuân hay Phổ Nhĩ đều chỉ là nước. Nhưng trà do Nhụ Nương pha thì khác, ta thích nàng nên mới thưởng thức cùng nàng.
Nhưng ta cầu thân đã lâu, Nhụ Nương vẫn không đồng ý.
Lần này ta bạo gan hỏi:"Nhụ Nương, khi nào nàng mới thành thân với ta? Hoắc Hiên liên tục gửi thư về hối thúc, đệ ấy tìm được người mình thích ở biên cương rồi. Muốn chúng ta nhanh chóng thành thân, sau đó đến lượt đệ ấy."
Nhụ Nương đứng lên, gió thổi lớn, nàng vội giữ váy của mình. Tóc mai bay phất phới, Nhụ Nương quay lưng lại:"Điện hạ muốn có người, phải thật tâm bày tỏ. Tiểu nữ xuất thân gia giáo, lễ nghi không thể thiếu."
Ta đột nhiên khựng lại, đặt tách trà xuống.
Đối diện với dáng người quen thuộc, ta ôn nhu nhìn nàng ấy, người mà ta yêu thầm từ nhỏ đến lớn.
"Nhụ Nương, gia đối với nàng ngưỡng mộ vô cùng. Không dám hứa hẹn cao sang, chỉ dám hứa một đời một kiếp một đôi người. Mong được Nhụ Nương để mắt, ta tương tư nàng đã lâu, từ nhỏ đến lớn."
"Nhụ Nương, nàng đồng ý gả cho ta không?"
Cơn gió dừng lại, Nhụ Nương mỉm cười thật tươi, ánh mắt hoa đào mà cả đời ta mê luyến. Ta muốn cùng nàng, giống như phụ hoàng mẫu hậu một đời yêu thương nhau.
Năm Trung Chu đế, ta thành công cưới người trong lòng về nhà. Hồng trang mười dặm, vinh hỉ tột cùng. Mẫu hậu ta ôm lấy Nhụ Nương, nói rằng nếu ta bắt nạt nàng liền mách bà ấy, bà ấy sẽ dùng gậy gõ cho ta nên người.
Mẫu hậu nói đùa rồi, ta đối với Nhụ Nương, trân trọng như châu báu. Giống như phụ hoàng đối với mẫu, một ánh mắt nói lên tất cả.
Nhiều năm sau ta kế vị. À không phải chuyện buồn, phụ hoàng sống rất thọ.
Người chỉ muốn đưa mẫu hậu xuất cung dưỡng già. Một đêm hè nào đó, ngài quăng hoàng vị cho ta, vỗ vai dặn ta cố gắng sau đó thì ôm mẫu hậu bỏ chạy.
Thỉnh thoảng phụ hoàng gửi thư về, kể rằng Vân Châu rất đẹp, Hà Châu thì nơi nóng. Dặn ta nơi này có nạn đói, nơi kia có lũ lụt, phải đối với con dân đất nước Đại Chu chú tâm nhiều hơn. Phong cảnh phồn hoa, phụ hoàng cùng mẫu hậu giao du khắp thiên hạ.
Đệ muội ta đều thành gia lập thất, phụ mẫu cuối cùng cũng thong thả rồi.
Ta quay đầu nhìn Nhụ Nương đang bế hài tử, hung hăng hôn xuống một cái. Nhụ Nương ghét bỏ, chê ta phiền đủ điều, đừng quấy nàng ấy. Ta nhìn nàng nũng nịu trong tay, ôm cả nàng và hài tử trong lòng.