Cùng Kẻ Thù Thành Thân

Chương 90




Trong phòng, huân hương thoang thoảng, Khương Nhan lười nhác nằm trên giường, thở dài ‘ai’ một tiếng, lau đi vệt ẩm ướt đáng nghi trên môi nói, “Chàng cứ vội vã thành thân như thế sao? Chàng yên tâm đi, ta đã đồng ý gả cho chàng, sẽ cố gắng sớm ngày từ quan.”
 
Phù Ly ngồi bên cạnh nàng, áo mũ ngay ngắn, khí chất lạnh lùng, dường như người vừa rồi đè nàng lên cánh cửa cuồng nhiệt hôn nàng là một người khác vậy.
 
Hắn nhìn Khương Nhan, dừng chút thấp giọng hỏi: “Nàng không cảm thấy uất ức sao?”

 
“Tại sao phải uất ức?”
 
“Nàng và ta đã quen nhau lâu như thế, nhưng vì đủ chuyện quấn thân, từ đầu chí cuối ta vẫn không cho nàng danh phận được.”
 
Không ngờ hắn sẽ nghĩ như thế, Khương Nhan thất thần, mới không nhịn được mà phì cười: “Ta là một người trước giờ không theo lẽ thường, từ ‘danh phận’ này, ta chưa từng để ý đến. Bá Anh, ta không uất ức, chỉ là khiến chàng chờ lâu như thế, trong lòng cảm thấy áy náy.” Cho nên, trong đêm sinh nhật trước đó của Phù Ly, nàng mới không nỡ từ chối khát vọng của hắn.
 
Chỉ là không ngờ hắn vẫn cố gắng chịu đựng như thế.
 
Nghĩ đến đây, đó cũng là một đêm mà Khương Nhan cảm nhận sâu sắc nhất tình yêu của Phù Ly. Yêu, không phải chiếm hữu, mà là cho đi.
 
Phù Ly cho nàng sự tôn trọng lớn nhất, trước nay đều như vậy.
 
“Tình yêu ư, đương nhiên là người tình người nguyện, đâu thể nào nói là uất ức chứ.” Khương Nhan cười, dùng giọng điệu tiêu sái, thấu triệt tất thảy nói, “Phù Ly, ta rất yêu chàng...Chàng, có biết không?”
 

Nghe xong, đồng tử của Phù Ly hơi co rút lại, chăm chú nhìn nàng, hệt như không dám tin vậy.
 

Khương Nhan là một người thần kinh thô, mà Phù Ly lại là hồ lô lạnh lùng kín miệng, cho nên hai người yêu nhau lâu như thế lại cực ít nói đến chữ tình chữ yêu bên môi, nàng chân thành nói ‘ta rất yêu chàng’, e rằng cũng là lần đầu tiên từ trước đến nay.
 
Phần yêu này, Phù Ly rất hưởng thụ, liền dùng hành động hung hăng ‘thương yêu’ nàng một trận.
 
Đại điển tế trời vừa qua, thời gian dường như trở nên tĩnh lặng hẳn, tuyết lặng lẽ rơi. Hiếm khi có một ngày nghỉ ngơi, Khương Nhan và Phù Ly liền ở trong nhà làm ổ cả ngày, lúc tuyết rơi thì ngắm tuyết, lúc tuyết ngừng thì ngắm đối phương, thế giới mềm mại một màu trắng xóa kia, thật sự như một buổi hẹn hò hạnh phúc đến bạc đầu.
 
 
Lại qua vài ngày nữa liền là giao thừa, theo thường lệ thì được nghỉ lên triều bảy ngày. Bảy ngày này đối với người khác mà nói là thời gian nhàn rỗi hiếm có, nhưng đối với Khương Nhan mà nói, lại trở thành kì nghỉ lúng ta lúng túng.
 
Bảy ngày, vốn không đủ để nàng di chuyển đi về từ phủ Ứng Thiên về Duyện Châu, chẳng lẽ năm nay chỉ đành ở lại phủ Ứng Thiên ăn tết ư?
 
Đang buồn rầu, Phù Ly trong đêm lại vượt tường tiến vào – người này ỷ mình thân thủ tốt, trước giờ chưa bao giờ chịu quy củ vào từ cổng chính, đa phần cũng là sợ người khác thấy hắn cùng Khương Nhan thường xuyên qua lạ, sợ gây thị phi cho nàng.
 
“Ngày mai, nàng lên triều.” Bước vào phòng sách của Khương Nhan, Phù Ly tiện tay đặt đao lên trên bàn, nói với nàng như thế.
 
Khương Nhan không biết hắn nghe ngóng được từ đâu. Dạo này nàng đang bận tu bổ sách cổ cùng ghi chép chú thích, cả ngày ngâm trong thuốc nước cùng biển sách, hơn nữa gần đây Hàn Lâm Viện rảnh rỗi, công văn giấy tờ đều ở nhà hoàn thành, cho nên không cần phải lên triều, Khương Nhan cũng lười ra ngoài chịu đựng giá rét vào cung lúc giờ mão.
 
Nghĩ như vậy, nàng viết thoăn thoắt, chỉ nâng mắt nhìn Phù Ly, cười hỏi: “Tại sao? Trời lạnh, ta lười vào cung.”
 
“Nàng đến sẽ biết.” Thấy Khương Nhan không có hứng thú, Phù Ly hiếm khi phí tâm tư lấp lửng, thì thầm bên tai nàng, thấp giọng nói, “Có bất ngờ.”
 
 
Cho đến hôm sau lên triều, lúc sáu khoa đem chuyện quan trọng công bố tân lễ bộ tả thị lang nhậm chức, Khương Nhan mới biết ‘bất ngờ’ mà Phù Ly nói là gì.
 
Tân tả lễ bộ thị lang họ Khương, tên Uẩn Xuyên, là người Duyện Châu, trạng nguyên năm Quang Hòa thứ bảy...
 
Cũng là, phụ thân của Khương Nhan.
 
Nhìn thấy bóng người cao gầy quen thuộc của phụ thân trong hàng quan văn tam phẩm, trong lòng Khương Nhan vừa vui vừa buồn, vui vì người một nhà có thể đoàn tụ trong phủ Ứng Thiên, buồn là vì cha trước giờ không muốn bị cuốn vào tranh đấu của triều đình, nay lần nữa về triều, không biết có phải là đi ngược lại với mong ước bao đầu của ông hay không.
 
Nhưng nàng biết, cha đồng ý quay về phủ Ứng Thiên, đa phần là vì lo lắng cho nàng.
 
Sau khi hạ triều, Khương Uẩn Xuyên vẫn cần tạ ân thái tử, Khương Nhan liền bước ra cổng cung trước, Phù Ly đã chờ ở bên ngoài, dáng người thẳng tắp nổi bật trên tường đỏ tuyết trắng, tựa như tướng quân trẻ tuổi bước ra từ trong tranh vẽ.
 
“Phù Ly chàng hay nhỉ, khi nào chàng biết cha đến phủ Ứng Thiên thế?” Khương Nhan bước nhanh đến, trong mi mắt đều là ý cười không che giấu được, “Còn lấp lửng, học hư rồi!”
 
“Ta cũng là hôm qua mới biết.” Phù Ly cũng cười, nụ cười mỉm treo bên cánh môi mỏng lạnh, “Thái tử lệnh ta đến bến đò đón cha nàng nhậm chức.”
 
“Nương ta cũng đến rồi ư?”
 
“Đến rồi.”
 
“Chàng đón cha ta vào cung, ông ấy có hỏi chàng gì không?” Khương Nhan vừa nghĩ đến cảnh Phù Ly đi chung với cha nương nhà mình, liền không nhịn được phì cười, cũng không biết thời điểm nhạc phụ cùng nữ tế gặp nhau, lại là cảnh tượng ngượng ngùng thế nào.
 
Phù Ly đứng đắn nói bừa: “Cha nàng hỏi chúng ta khi nào thành thân.”
 
“Bớt đi!” Khương Nhan không mắc bẫy, giảo hoạt nói, “Cha ta mới không nỡ ta nhanh như thế gả cho chàng đấy, bớt lừa ta đi.”
 

Thấy không lừa được nàng, Phù Ly mới thấp giọng cười, đôi mắt dưới mũ quan phản chiếu tuyết vụn, nói: “Ông ấy chỉ hỏi nàng sống tốt không.”
 
Lời này mới là phong cách của cha. Trong lòng Khương Nhan chợt ấm áp, cười nói: “Về ta sẽ nói cho cha biết, có Tiểu Phù đại nhân chăm sóc, ta sống rất tốt.”
 
Quan mới nhậm chức, chuyện cần bàn giao rất nhiều, cho nên Khương Nhan trong tiểu viện chờ đến trời tối mới chờ được cha nương đến bầu bạn.
 
“Cha hôm nay mới vào kinh nhậm chức, hẳn vẫn chưa được phân phối phủ đệ, chi bằng cứ ở tạm chỗ con trước đi.” Trước mặt cha nương, Khương Nhan lại trở về với dáng vẻ tiểu cô nương ồn ào, vừa rót trà nóng cho hai người, vừa nháy mắt nhiệt tình nói.
 
“Trong triều kỵ nhất là kết bè kết phái, dù là cha con trong triều làm quan, cũng không thể ở cùng một mái, đây là quy định.” Khương Uẩn Xuyên nhấp một ngụm trà, khen, “A Nhan giỏi rồi, đến nước trà cũng ngon cả huyện Thanh Dương.”
 
Khương Nhan đem chậu than dịch đến bên người Khương phu nhân, lại đưa cho bà một lò sưởi tay, lúc này mới xua tay nói: “Cha đừng trêu con! Cả đường này vẫn là do con may mắn, có nhiều quý nhân giúp đỡ, mới bình an đi đến hôm nay.”
 
“Chuyện của Tiết gia, ta đã nghe nói.” Khương Uẩn Xuyên thổi đi vụn trà nói, “Con có quý nhân giúp đỡ là vì tất cả việc con làm đều là chuyện chính nghĩa, người chính khí lẫm liệt, trước giờ đều không một mình hăng hái chiến đấu.”
 
“Đừng nói con nữa, cha, nói lý do vì sao cha lại đồng ý với việc thái tử triệu hồi về kinh thế?” Khương Nhan ngồi đối diện Khương Uẩn Xuyên, trong tò mò lại xen lẫn lo lắng, hỏi, “Cha không dễ gì mới rút ra đầm lầy của triều đình, tại sao lại quyết tâm quay về rồi?”
 
Khương Uẩn Xuyên cười, ý vị sâu xa nói: “Con ta xung phong phía trước, vi phụ sao có thể rụt đầu phía sau?”
 
“Cha con chính là lo lắng cho con.” Khương phu nhân bên cạnh dùng khăn tay khẽ lau đi vết trà bên môi, cười nói, “Ông ấy à, vừa nghĩ đến tương lai con sẽ gả đến phủ Ứng Thiên cách Duyện Châu xa nghìn dặm liền khó lòng yên giấc, thường xuyên nửa đêm thức dậy thở dài đấy.”
 
“Nương tử!” Bị vạch trần tâm sự, Khương Uẩn Xuyên ho khan một tiếng, có chút bất đắc dĩ lắc đầu với phu nhân nhà mình.
 
Vừa nhắc đến chuyện này, Khương Nhan liền có nghìn vạn lời muốn nói, sắp xếp câu từ, cuối cùng nàng thành thật báo: “Cha nương, con quyết định năm sau sẽ từ quan, thành thân với phù Ly.”
 
“Phụt...Khụ khụ!” Khương Uẩn Xuyên suýt nữa phun ra ngụm trà, trong lòng lại phủ đầy phiền muộn ‘con gái lớn không thể giữ trong nhà’, hồi lâu không biết phải nói gì.
 
“Chuyện kia con giải quyết khá lắm.” Khương Uẩn Xuyên muốn chuyển dời đề tài khiến lòng người muộn phiền này.
 
“Cha, con biết cha nghe thấy lời con nói rồi!” Khương Nhan đưa tay lướt qua chiếc bàn nhỏ, kéo tay áo ông, buồn cười nói, “Con cho rằng chuyện ấu trĩ ‘chuyển đề tài’ này, chỉ có Phù Ly mới làm ra được.”
 
Khương phu nhân đang ngồi bên cạnh khuyên giải nói: “A Nhan không còn nhỏ rồi, quyết định này, thiết nghĩ nó đã suy nghĩ kĩ càng rồi mới đưa ra quyết định, phu quân sao lại làm khó con?”
 
“Sao lại là ta làm khó?” Khương Uẩn Xuyên vuốt ve râu ngắn trên môi, không để tâm nói, “Ta nuôi con gái gần hai mươi năm, lại bị nửa khối ngọc của nhóc con kia cướp đi, vi phụ đương nhiên không cam lòng.”
 
“Khối ngọc kia không phải là do cha cho con sao?” Khương Nhan nhỏ giọng thì thầm.
 
“...” Khương Uẩn Xuyên không biết nói gì mới phải. Hồi lâu, ông đặt chung trà xuống thở dài nói, “A Nhan, để hắn tự mình đến bàn bạc với vi phụ đi. Hôn nhân đại sự, thành gia lập nghiệp, vẫn là chuyện của nam tử đảm đương nhiều hơn, không có lý do để con chịu khổ.”
 
Khương Nhan liền biết chuyện này phụ thân đã đồng ý rồi, bất giác trong lòng vui mừng, vội vàng nói ‘vâng’.
 
 
Giao thừa, buổi lên triều cuối cùng của năm nay, bắt đầu từ ngày mai, triều đình được nghỉ bảy ngày.
 
Khương Uẩn Xuyên đề xuất mùng ba tết mời Phù Ly đến phủ thị lang của Khương gia gặp mặt, bàn bạc chuyện hôn sự của năm sau, cũng xem như là thử thách lần cuối về năng lực của của con rể tương lai. Sau khi tan triều, Khương Nhan đi Bắc trấn phủ sử, thông báo chuyện này với Phù Ly.
 
Phù Ly đương nhiên đồng ý, liên tục hỏi nàng rất nhiều sở thích của cha nương Khương gia, cho đến khi đã có dự tính, hai người mới chia nhau đường ai nấy đi.
 

 
Nhưng màn gia yến này, rốt cuộc vẫn chưa cử hành, sóng gió trong triều bỗng thay đổi.
 
Đêm giao thừa, hoàng đế vì uống đan dược quá liều mà đột ngột hôn mê, miệng phun ra máu tươi, nguy hiểm cận kề.
 
 
Đêm mùng hai tết, giờ hợi, thời điểm vạn vật đều chìm vào yên ắng, cổng lớn trong nhà Khương Nhan bị gõ vang, tiếng gõ cửa đột ngột phá tan đi màn đêm tĩnh lặng.
 
Khương Nhan vội khoác áo xuống giường, mặc cho gió đêm như lưỡi đao sắc bén ập đến bước ra mở cửa, người đến là thái giám của Tư Lễ Giám trong cung.
 
“Thánh thượng có lệnh, lệnh cho tu toản Hàn Lâm Viện lập tức vào cung, ngự tiền nghe lệnh, không được chậm trễ!” Hai vị thái giám của Tư Lễ Giám cầm đèn lưu ly, đứng một trái một phải, nói với Khương Nhan, “Mời, Khương biên tu.”
 
Muộn như thế còn vào cung nghe lệnh ư?
 
Trong lòng thoáng khẩn trương, máu cả người như đông kết lại, từ đầu đến chân đều lạnh lẽ. Cố vuốt phẳng cảm giác chẳng lành trong lòng, Khương Nhan hỏi: “Xin hỏi công công, hoàng thượng là triệu kiến bá quan, hay là triệu kiến mỗi Hàn Lâm Viện?”
 
“Chuyện này...đại nhân đi liền biết.” Miệng của thái giám rất kín, không hề nhiều lời.
 
Khương Nhan bất giác nắm chặt áo choàng trên người mình, bình tĩnh nói: “Áo quần hạ quan lộn xộn, cứ thế vào cung chính là bất kính. Vẫn mong hai vị công công vào nhà chờ chút, để ta thay quan phục hẵng đi.”
 
“Vẫn mong Khương biên tu nhanh chút.” Gương mặt của thái giám Tư Lễ Giám trắng trẻo mềm mại, lúc nói chuyện đã bước vào trong cửa viện, giọng cả giận nói, “Bọn ta cũng là phụng mệnh hành sự, nếu chậm trễ việc quan trọng, sẽ phải rơi đầu.”
 
Khương Nhan cười nói ‘được’, khoảnh khắc nàng khép chặt quần áo xoay người, ý cười thường trực bên khóe môi nàng nhạt dần, ánh mắt nặng nề ẩn trong đêm đen lạnh lẽo, bước nhanh bước về hướng sương phòng.
 
Vừa đẩy cửa ra, lại bị bóng đen cao gầy trong phòng dọa sợ.
 
“Là ta.” Phù Ly từ trong bóng tối bước ra, xuất hiện dưới ánh đèn leo lắt. Cách đường đối diện, hắn hẳn là nghe thấy tiếng động bên này của Khương Nhan mới đuổi đến đây. Đại khái là quá vội vàng, hắn chỉ khoác trung y mỏng manh, đến áo choàng cũng không kịp khoác, kéo tay nàng thấp giọng hỏi, “Đêm tối gọi nàng vào cung, sợ là có nguy hiểm.”
 
Thấy hắn nghe được lời của thái giám, Khương Nhan vội đóng cửa lại, tiện tay lấy áo lông chồn khoác lên cho Phù Ly.
 
Vẻ mặt nàng hiếm khi khẩn trương: “Hoàng thượng bệnh nặng, mà Hàn Lâm Viện là nơi chuyên môn soạn thảo chiếu sách giúp thiên tử. Lần này ông nguy bệnh, lại không quang minh chính đại chiếu cáo bá quan đến trước nghe lệnh, mà bí mật tuyên chiếu Hàn Lâm Viện, e là phải...”
 
“Đổi di chiếu.” Ánh mắt Phù Ly thoáng lạnh, từng câu từng chữ nói, “Muốn lập tân quân khác.”
 
 
Tác giả có lời muốn nói:
 
Cha Khương: Phù đại công tử, thăng quan rồi sao? Lương hằng năm bao nhiêu? Có nhà không? Rộng bao nhiêu? Sính lễ chuẩn bị xong chưa? Khi nào thành hôn? Khi nào sẽ sinh con? Sinh mấy đứa? Tiền sữa bột, tiền học phí đã chuẩn bị chưa? Tương lai học chỗ nào? Thi văn hay là thi võ?