Cung Lược

Chương 6: Cung phi ngầm đấu đá, hy sinh vài đứa nô tài có là gì?



Thận Hình Tư không ở trong cung, bên cạnh hồ nước ngoài hoàng thành, là hàng xóm cách Khánh Phong Tư một bức tường. Tố Dĩ xuất cung là do người trong nha môn áp giải, hai đại thái giám giám sát bên cạnh một trái một phải, thực sự có cảm giác như phạm pháp vậy.

Trong lòng nàng căng thẳng, bởi vì biết chút ít nội tình lại không thể nói ra, mà bắt đầu trở nên thấp thỏm. Nếu giống như lúc trước cái gì cũng không biết, ngược lại có thể kiên cường sét đánh không sợ. Hiện tại hoàn toàn không phải vậy, nghĩ kỹ một chút, chốn cung đình này thật sự quá hiểm ác. Phụ nữ và phụ nữ đấu đá nhau quá độc ác, vì muốn độc quyền, vì loại bỏ người đối lập, ngoài cung nhà mẹ đẻ hai bên đối chọi nhau, trong cung đem hết tất cả vốn liếng ra vu oan hãm hại mưu tính đứa nhỏ, cũng không sợ tổn hại đến âm đức.

Thúy Nhi vốn chuẩn bị được phân công làm cung nữ quét tước cho Trinh quý nhân ở Cảnh Phúc Cung, về sau thất chuyển bát chuyển bị đẩy đến chỗ Ý tần ở Cổ Hoa Hiên. Một ngày trước ngày xảy ra chuyện đi bái kiến chủ tử, trở về đắc ý nói với nàng, “Ý chủ tử đối đãi với hạ nhân thực hòa khí, giữ em ở lại đó ngồi nửa ngày cho dùng trà bánh, trước khi đi còn thưởng ít ngọc bích. Đi theo chủ tử hào phóng như vậy, tương lai sẽ có cuộc sống tốt đẹp.”

Trong cung tần phi thiện tính không phải hoàn toàn không có, tóm lại là đã ít lại càng ít. Tố Dĩ ngoài miệng không nói, trong lòng lại thầm nhủ. Quả nhiên quay đầu liền nghe đồn Ý tần bị động thai khí, suýt chút nữa không giữ được tiểu hoàng tử. Xem điệu bộ này, rõ ràng là có người muốn giở trò xấu a! Tuy nhiên đến tột cùng là người khác động tay động chân, hay là Ý tần tự diễn một vở khổ nhục kế, cũng chỉ có mỗi mình nàng ta biết. Dù sao Thúy Nhi đã chết một cách không nguyên do như thế, chết tại Đăng Lung Khố, một nơi có quăng tám sào cũng không tới. Nhưng trong hậu cung bắt đầu điều tra chuyện trong Cổ Hoa Hiên, đương nhiên Hoàng tự là quan trọng nhất. Thận Hình Tư phái người đến lục xét phòng Thúy Nhi, vẫn không phát hiện có manh mối nào giá trị, chết không có đối chứng cũng đành mơ hồ mà bỏ qua.

Nhưng mà Tố Dĩ để ý, nàng không thấy trang sức mà Ý tần thưởng cho Thúy Nhi. Trong phòng không có, cung nữ không được phép ăn mặc diêm dúa  lung tung tùy ý, càng không thể nào mang lên đầu. Nói không chừng Thúy nhi chính là trước tiên bị người giết chết rồi nhét xuống giếng, người nọ sợ gây phiền toái, nhân tiện liền đem đồ vật cũng cầm đi. Nghĩ thì nghĩ, đều là phỏng đoán, nàng không có chứng cớ, không nên kết luận, dù sao bên trong có điều mờ ám là chính xác.

Tiến vào cửa viện của Thận Hình Tư, nơi này cũng không tính là lớn, hình cụ hai bên thật sự là dọa người. Cùm gông, đồ kẹp đầu ngón tay, gậy kẹp, xích sắt. Còn có khí cụ chuyên lưu hành trong cung đình, si trượng (gậy dẹp quất mông) dày, băng ghế sập rộng! Kiểu này nếu vừa nhấn đầu vừa đánh một lèo, muốn sống được e là khó khăn.

Nàng hít vào một hơi, trong lòng sợ thì sợ, không liên quan tới nàng, việc gì phải chột dạ. Sau đó bước vào gian ngoài, cứ tưởng rằng nhất định là giống như lên công đường: nha dịch đứng hầu hai bên, nhưng vậy mà không có. Trên công đường, có hai người đang nói chuyện, một người mặt hướng ra ngoài, một người ngồi trên bàn đưa lưng về phía đại môn, tán gẫu ăn uống đến là vui vẻ.

Người ngồi sau bàn không ngừng chậc lưỡi, “Trong hồ quanh năm suốt tháng có ‘đèn lồng’, đồ đệ ta hôm kia đi đãi được nửa sọt, bỏ vào vò ngâm rượu rồi. Một lát ta về lấy cho ngài một ít, ngài mang về cung làm đồ nhắm rượu, phải nói là tuyệt cú mèo.”

Người trên bàn lắc đầu, “Thứ kia lần trước ở chỗ Sách Lục ta có nếm qua rồi, cũng là một loại cua nhỏ mà thôi, ăn nhạt nhẽo không khác cua là bao.”

“Sai rồi, ta nói ‘đèn lồng’ là con cáy, hai càng đấy. Con đực ăn không ngon bằng con cái, con cái non mềm, vỏ không đâm vào miệng, ngon số dách….!” vừa nói vừa cười hắc hắc, “Nói đạo lý một chút, mấy lão già râu ria xồm xoàm, nom bẩn chết người! Ngài lại nhìn thử xem, đại cô nương mười bảy mười tám, trong veo như nước. Người thế nào, con cáy cũng như thế, đám con đực có bò đến chân trời cũng không ngon bằng con cái.” Đang nói, liếc mắt thấy ở cửa có động tĩnh, a một tiếng nói, “Đến rồi!”

Người ngồi trên bàn xoay người lại, một gương mặt to phốp pháp, cười như hoa nở. Xuống bàn đi tới, vẻ mặt ôn hoà nói, “Tố cô nương hôm nay bị dọa không ít a?”

Tố Dĩ đoán đại khái là chuyện trong Càn Thanh Cung đã truyền tới rồi, mặt đỏ lên, nhún người nói, “Hữu kinh vô hiểm, tạ công công* đã hỏi han.”

(* nguyên văn chỗ này là “am đạt”: mình thấy khó hiểu quá, đổi thành thái giám hoặc công công lun nhé)

Người sau bàn dùng ánh mắt “quả nhiên” truyền đến người mập mạp, lại cười nói, “Cô nương được cát tinh cao chiếu! Trong cung có Duệ vương gia quan tâm, ở đây có Trường Nhị tổng quản hộ giá, ta có hỏi cũng phải lựa lời mà hỏi thôi.”

Lúc này Tố Dĩ mới nhớ ra người mập mạp trước mặt này là Trường Mãn Thọ, lần trước muốn bạc nói để khơi thông ở chỗ Thận Hình Tư cho nàng, nàng đã cự tuyệt rồi, lúc này sao lại tự phát tự nguyện thay nàng thu xếp? Lại còn công việc béo bở ở chỗ Thừa Ân Công kia nữa, thầm cảm thấy kỳ quái, trên mặt lại phụ họa theo, “Công công quan tâm ta như vậy, ta thật cảm kích ngài.”

Trường Mãn Thọ vung tay lên, “Không đáng là bao, ta hành tẩu trong cung, khó gặp được người lọt vào mắt xanh. Chỉ với nghĩa khí của cô ngày đó đối với người chết, ta đây đã kính trọng cô còn không kịp nữa là! Đều biết cung nữ toàn có tâm tư ham lợi lộc quyền thế, tầm mắt cũng lớn. Người sống đã không quan tâm tới, ai lại thèm để ý mớ thịt thối rữa phơi gió lúc chết chứ. Cũng là cô trượng nghĩa, bỏ bạc ra kêu Tô Lạp chọn nơi cao mà đặt xác, tấm lòng vàng như thế, không được hảo báo thật sự là quá không có thiên lý rồi.”

Tố Dĩ nghe vài câu nịnh hót cũng làm như đang nghe hát Quan thoại vậy, càng trở nên thận trọng hơn, “Đây là nhìn vào tình nghĩa thầy trò, không có gì khác. Nếu đổi lại là người lạ, ta cũng không rảnh tiền mà đoái hoài đến.”

“Cũng phải, bố thí không công chẳng phải là đồ ngốc sao?” Trường Mãn Thọ cười nói, hướng về thái giám đội mũ có chóp ngọc màu lam ngồi sau bàn, giới thiệu nói, “Đây là chủ sự trong Tư, họ Cao, đều là người một nhà, hỏi gì thì cô cứ trả lời đừng sợ.”

Tố Dĩ trong mơ mơ hồ hồ đã bị quy vào chung với “Người một nhà” rồi, người khác đã cho mặt mũi không thể không biết điều được, vội hành lễ một cái, “Thỉnh an Cao công công.”

Cao thái giám giơ tay lên, “Không dám, đừng khách khí. Ta và Nhị tổng quản là bạn từ nhỏ, một cái quần cộc cũng mặc chung. Hiện nay lại là khổ huynh đệ, người hắn phó thác không thể không quan tâm.” Đoạn chấn chỉnh sắc mặt mở sổ ra cầm bút chấm mực, hắng giọng bắt đầu quy trình, hỏi, “Tên gì, bao nhiêu tuổi, người ở nơi nào?”

Tố Dĩ tập trung nhất nhất trả lời, trong lúc Cao thái giám ghi chép chỉ nghe thấy tiếng Trường Mãn Thọ ở bên cạnh cắn hạt dưa, tiếng răng rắc liên miên không ngừng. Trước kia nàng vẫn luôn cho rằng Thận Hình Tư là một địa phương đáng sợ, làm việc bên trong đều là những nhân vật đi ra từ Niêm Can Xử*, ba câu không đúng sẽ bị ăn gậy đấy. Không ngờ hôm nay đến đây toàn bộ không phải thế, cũng là nhờ công lao của Trường Mãn Thọ, phía dưới ngay cả một binh sĩ đều không có, một cái Điển Ngục Cư lớn như vậy mà chỉ có một chủ sự.

* Niêm Can Xử: là một cơ quan đặc vụ ở triều Thanh do Thanh thế tông Ái Tân Giác La. Dận Chân sáng lập ra lúc còn là hoàng tử.

“Trịnh Thúy Nhi đến dưới tay cô học quy củ khi nào?” Cao thái giám hỏi, “Bình thường là người thế nào? Có từng xích mích cùng ai không?”

Tố Dĩ phúc thân nói, “Hồi công công, nàng ta là cung nữ được tuyển vào tháng chín năm ngoái. Ban đầu được giao công việc quét dọn, ngày 22/10 mới vào Thượng nghi cục phân đến chỗ ta. Nói đến tính tình, nàng tuổi nhỏ tính tình trẻ con, thỉnh thoảng nghịch ngợm không nghe quản giáo là có, còn lại không có lỗi gì lớn. Đối đãi với những đồng bạn cùng học quy củ cũng không tệ, chưa từng xích mích với ai.”

Cao thái giám lại cắn môi hỏi, “Trước một ngày ngày xảy ra chuyện, cô đã gặp nàng ta đúng không? Nói những chuyện gì?”

Tố Dĩ đã sớm quyết định không để lộ ra, những lời có cũng được mà không có cũng chẳng sao đó được giấu nhẹm trong bụng, có nói ra cũng không giúp được gì, đã vậy còn gây chút rắc rối cho mình, tội gì phải vậy! Cung phi ngầm đấu đá, hy sinh vài đứa nô tài có là gì? Cung nữ cũng không đáng giá bao nhiêu, chết thì chết, chẳng lẽ còn bắt những kim quý nhân kia đền mạng sao! Nàng lắc đầu, “Một ngày trước nàng đi Cổ Hoa Hiên gặp chủ tử, khi trở về đã gần giờ Dậu rồi. Lúc đó ta cũng đang bận rộn, cũng không hỏi gì, cho nàng trực tiếp quay về phòng.”

“Trong phòng họ có mấy cung nữ?”

“Vốn phòng giường ghép ở 8 người, vì đã phái 5 người đi ra rồi, nên chỉ còn lại 3 người. Ta cũng có hỏi qua hai tiểu cung nữ kia, nói ngày đó các nàng xong việc trở về thì không thấy Thúy Nhi đâu, cho nên cũng không tra được manh mối gì.”

Cao thái giám còn muốn truy vấn, chữ “Vậy” mới ra khỏi miệng đã bị Trường Mãn Thọ vội ngăn lại, “Được rồi, làm cho có lệ thôi, ông cũng không nhìn một chút, với thể cốt này của nàng có thể giết người sao. Có khí lực đi chất vấn Quản Đới, còn không bằng đi điều tra mấy chủ tử ấy, biết đâu còn có chút hữu dụng.”

Cao thái giám xì một tiếng, “Ông mới vào cung ngày đầu tiên sao? Có chủ tử nào cho chúng ta có thể tùy ý gặng hỏi sao? Người ta đã không lộ đuôi ra, ông lấy cái gì cớ gì đi tra?” Nói xong đóng văn thư lại dựa người ra sau ghế, “Nhắc tới Hoàng hậu chủ tử, rõ thật là không màng đến chuyện gì cả. Trong Hậu cung nàng là nội đương gia, xảy ra chuyện nàng lại phủi tay cho chưởng quầy. Nàng đã không mở miệng, ai dám tiếp tục tra? Đừng nói các tiểu chủ, có là vài cung nữ thái giám có thể diện ở trước mặt cũng không đến phiên chúng ta tra hỏi, không phải sao!”

Trường Mãn Thọ xỉa xỉa răng, cười hắc hắc nói, “Cái này gọi là ‘vô vi nhi trị’ (làm việc thuận theo tự nhiên) hiểu không? Chủ tử nương nương là người thông minh, để cho các nàng tự đấu nhau, đấu qua đấu lại cuối cùng ai được lợi? Nương nương không cần sửa trị người, trong cung đều có người thích chơi trội để nương nương sử dụng. Không thấy vừa có chuyện nương nương liền phượng thể không khỏe sao? Nương nương đây là muốn kiếm thanh danh hiền hậu, không làm vậy sao có thể giữ được lòng của Vạn Tuế Gia.”

Cao thái giám lắc đầu, “Rõ khổ, bọn họ là vợ chồng từ thuở thiếu niên, còn không bằng lão gia tử cùng chính cung nương nương ngày trước đâu!”

Trường Mãn Thọ vẫn nhe răng cười, “Còn không phải sao, Vạn Tuế Gia còn không bằng một người biết nóng lạnh. Không thể giống như những phi tần kia được, bắt được là hận không thể thắng ra vài lạng mỡ trên người ngài ấy. Phải ôn tồn, giống như gió tháng tư ấy. Vạn Tuế Gia tính tình lạnh lùng, phải gặp từ từ. Gặp đến mềm rồi, cũng có thể bắt chước Thái thượng hoàng lão gia tử cưng xót người như thế nào.”