Cùng Một Mái Nhà

Chương 1



_ Huy Kha, lại chơi game nữa rồi, bài học đã học xong chưa?

Huy Chiểu ở cửa phòng ngán ngẩm nhìn đứa em. Bàn học bừa bộn sách vở, màn hình tivi toàn đấm đá. Không biết đến khi nào đứa em này mới có thể trưởng thành. Anh hai vừa đi một thời gian, anh ba lại không có đủ cứng rắn, Huy Kha có thể làm càn.

_ Anh ba, anh kiểm tra đi. Chắc chắn đều đúng đủ hết.

Huy Kha tựa hồ không coi anh ba ra cái gì, mắt vẫn hướng về màn hình tivi.

_ Nếu vậy thì dọn dẹp tập vở đi, không được để bừa bộn như vậy.

Huy Kha thông minh là điều không thể phủ định, nhưng còn thái độ thì quả là vấn đề nan giải.

_ Một chút nữa, anh ba, một chút nữa thôi.

Huy Kha biết tận dụng lợi thế. Anh ba mềm lòng hơn anh hai nhiều, anh hai rời nhà đi dễ có đến một tháng hơn, còn không biết bắt lấy cơ hội có là đứa ngốc, mà Huy Kha không phải là đứa ngốc.

_ Được rồi được rồi, anh ba có việc phải đến công ty.

Huy Chiểu lắc lắc đầu tỏ vẻ bất lực, nhưng dợm bước đi được một chút liền sực nhớ có chuyện quan trọng, quay lại nói với đứa em:

_ Anh hai mới gọi điện về, nói rằng sáng mai có người bạn của anh hai sẽ dọn đến nhà mình ở một thời gian.

_ Cái gì a? – Huy Kha kêu lên – Anh hai có hứng thú nuôi một kẻ ăn bám a, thật…

_ Huy Kha, anh cấm em nói như vậy! – Huy Chiểu hiếm hoi gằn giọng, Huy Kha mặt không có quay lại, nhưng lè lưỡi tỏ vẻ chống đối. – Đây là bạn thân của anh hai lúc trước, lúc anh hai du học ở nước ngoài, người này cứu mạng anh hai một lần. Anh hai luôn hi vọng có thể đền ơn người này, vả lại, em biết tìm nhà trọ ở thành phố bây giờ có bao nhiêu khó khăn không?

_ Dù vậy, em cũng không thích có người ở nhà mình.

Huy Kha như trước bảo thủ. Nhà của cậu, cậu là tiểu bá vương, cậu muốn làm gì cậu làm, không thích có kẻ khác.

_ Tùy em, nhưng đây là quyết định của anh hai.

Huy Chiểu hơi nhếch mép, sau đó quay lưng đi. Còn bỏ lại lấp la lấp lửng một câu nói:

_ Hơn nữa, nguyên nhân sâu xa của việc này cũng là liên quan trực tiếp đến em.

Huy Kha buổi sáng tám giờ vẫn còn ngái ngủ. Chủ Nhật mà, còn định lười biếng thêm một chút nữa, ngoài cửa đã vang lên tiếng của anh ba Huy Chiểu:

_ Huy Kha, còn ngủ nữa a? Dậy dậy đi, rửa mặt thay quần áo xong rồi xuống đây.

_ Ư…anh ba, cho em ngủ thêm chút nữa đi!

Vùi mặt vào trong chăn, buổi tối ngủ muộn, hiện tại buồn ngủ chết đi được.

_ Huy Kha, nhà có khách, anh hai dặn dò em phải đón tiếp chu đáo, em còn như vậy, anh hai mà biết sẽ không để yên cho em đâu.

_ Khách của anh hai… anh ba tiếp đi.

_ Hừ, là anh hai phân phó em phải “long trọng” chào mừng người ta. Anh không biết, có cần anh hỏi lại anh hai không?

Huy Chiểu đè mạnh hai chữ “long trọng”, còn liên tục nhắc đến anh hai, rốt cục làm cho Huy Kha bất đắc dĩ bừng tỉnh.

_ Chờ em một chút.

Huy Chiểu đi xuống phòng khách, vị khách này là vị khách mà anh hai coi trọng nhất từ trước đến giờ, thật cẩn thận dặn dò mình nhất định phải sắp xếp tốt. Mà Huy Chiểu đối với người này cũng vô cùng ngưỡng mộ.

Anh hai Huy Tường nghiêm nghị oai phong, một ánh mắt có thể làm người ta lạnh đến xương, một lời nói có thể làm hai anh em họ không rét mà run. Cả Huy Chiểu Huy Kha đều xem anh trai như Thái Sơn, vừa che mưa che gió cho họ, vừa là tuyệt đỉnh họ mãi mãi không thể vượt qua.

Còn vị khách này lại mang một phong thái hoàn toàn khác. Cũng trẻ tuổi, cũng tài hoa nhưng lại không có vẻ bức người, trái lại biểu tình dịu dàng, lời nói ấm áp, ánh mắt sáng ngời, vô thức khiến người ta cảm thấy như đứng trước một dòng suối hiền hòa.

_ Anh Vĩ, Huy Kha nó còn chưa xong ngay, anh dùng bữa trước vậy.

Huy Chiểu có chút áy náy, bắt người ta phải chờ đứa em của mình thật là không phải.

_ Không sao. Anh chờ một chút. Dù sao Huy Tường cũng đã gửi gắm Huy Kha cho anh, anh nên gặp Huy Kha trước.

Khôi Vĩ mỉm cười, nụ cười như thiên sứ, thản nhiên mà phát ra ánh sáng.

Mười lăm phút đồng hồ sau, Huy Kha chậm chạp lò dò xuống lầu, có điều tóc tai quần áo đều chỉnh tề, nét ngái ngủ cũng bị tiêu trừ gần hết.

_ Huy Kha, lại đây, chào anh Khôi Vĩ.

Huy Chiểu bảo em. Huy Kha lầm bầm cái gì đó trong miệng không rõ, Huy Chiểu chịu không nổi việc mất mặt với khách, càng gánh vác không nổi trách nhiệm với anh hai, kín đáo trừng mắt cảnh cáo cậu một cái. Huy Kha đương nhiên còn biết nghĩ đến hậu quả, miễn cưỡng đi đến trước Khôi Vĩ:

_ Anh Vĩ. Em là Huy Kha.

_ Huy Kha? Tên hay, người cũng dễ thương lắm, mà nhìn cũng rất thông minh nữa!

Khôi Vĩ sảng khoái mỉm cười, không bắt tay mà tự nhiên xoa xoa xoa đầu của Huy Kha, đến nỗi khiến mái tóc cậu mất công chải chuốt muốn xù lên.

Huy Kha nhất thời đỏ mặt. Mười bảy tuổi, không còn ai đối với cậu xoa đầu, càng không có ai bảo cậu dễ thương. Thông minh thì chấp nhận, đẹp trai càng không thể phủ định. Có điều “dễ thương” thì, giống khen mấy đứa con nít.

Huy Kha đã không ưa Khôi Vĩ ngay từ lúcnghe tin, hiện tại gặp rồi lại càng không ưa.

_ Huy Kha, đi xuống ăn sáng đi.

Huy Chiểu lâu lắm rồi mới có thể thấy cậu em vốn bướng bỉnh bất trị của mình đỏ mặt, tâm tình cũng tốt lên không ít.