Bây giờ cũng là người đó đứng dưới gốc cây quen thuộc, mỉm cười nhìn về phía cậu, còn đang từ từ tiến lại gần cậu. Huy Kha không ngờ sẽ gặp ba trong tình cảnh này, vào lúc này, sau tất cả những gì đã trải qua.
Cậu bối rối và choáng ngợp bởi hỗn độn cảm xúc, cậu không biết mình có chờ mong người này không, chân cậu chợt muốn bỏ chạy. Chua xót có, hoài niệm có, thống hận có, đau thương có…
Huy Ảnh xăm xăm tiến về phía đứa con, vẫn là nụ cười có vẻ hòa ái không thay đổi:
– Huy Kha, đi học có vui không con?
Huy Kha không tự chủ được lùi về sau một bước. Huy Ảnh lại làm như không phát hiện ra điều gì kéo tay đứa con:
– Huy Kha, đứng ngây ở đó làm gì, về nhà thôi.
– Không.
Đột nhiên Huy Kha bật ra, nói rồi thì hối hận với sự lỗ mãng hấp tấp của mình. Huy Ảnh hơi ngẩn người ra một chút, nụ cười cũng thu lại:
– Huy Kha, có gì về nhà nói, bây giờ đang ở trước cổng trường.
Huy Ảnh có chút bất ngờ lẫn tức giận, đứa con này trước kia luôn không dám nói không với ông, thậm chí có bị đánh bị mắng oan ức đến mức nào cũng chỉ có thể cúi đầu thuận theo. Hành động vừa rồi của cậu làm Huy Ảnh cảm thấy mất mặt, giọng nói tuy không quá gay gắt nhưng hoàn toàn là một mệnh lệnh phải tuân theo.
Mà Huy Kha, cho dù thế nào đi chăng nữa, mãi mãi tồn tại sự sợ hãi đối với người ba này. Cậu cắn cắn môi, bước theo Huy Ảnh vào xe.
Huy Ảnh nhìn thấy đứa con ngoan ngoãn cúi đầu nép người bên cửa xe, mông lung nhìn ra ngoài, chợt hồi niệm trước kia da diết. Huy Ảnh đưa tay kéo lại bả vai của đứa con:
– Huy Kha, ngồi lại gần đây, con không biết ba trở về sao?
Huy Kha không đáp, chỉ lẳng lặng lắc đầu.
– Như vậy hẳn là hai anh muốn làm con bất ngờ. Huy Kha, ba thấy con gầy hơn so với hồi trước, con bị bệnh à, hay là do kén ăn?
Huy Ảnh bình thường lễ Tết cũng về nhà đôi chút, không đến nổi biệt tích không tăm hơi.
– Không có gì.
Huy Kha không đầu không đuôi trả lời. Huy Ảnh trong lòng khẽ thở dài. Lần này trở về nhất định phải khiến Huy Kha tiếp nhận mình, Huy Ảnh cũng biết bản thân đã lớn tuổi, hơn nữa Huy Kha cũng đã mười bảy rồi, không còn mấy cơ hội ở bên đứa con, sáu bảy năm ở nước ngoài, Huy Ảnh cuối cùng cũng nhận ra những sai lầm của mình, thèm khát cái gia đình mà mình đã từng thuộc về.
– Huy Kha, lâu rồi ba mới về, chúng ta đi dạo thành phố một vòng rồi mới về được không?
– Tùy ba.
Huy Kha ngắn gọn trả lời, trong lời nói cõng theo sự bài xích và bất cần, đáy lòng chua xót. Ba đã từng là tượng đài rất vững chắc đối với cậu, nhưng qua tất cả những điều đã xảy ra, “ba”… đã trở thành một từ quá xa xỉ, Huy Kha chán ghét nhắc đến một chữ “ba” này. Ám ảnh thật sâu trong đầu luôn khiến cậu nghĩ ba là một con người bê tha giả dối, chỉ khi nào ông ta uống rượu thì bản chất thật đáng khinh thường mới lộ ra.
Lúc xe của Huy Ảnh tiến vào cổng, Huy Chiểu từ trong nhà nhìn ra cũng thật bất ngờ. Anh hai nói thứ hai tuần sau ba mới về, sao lại đột nhiên xuất hiện như vậy? Huy Ảnh lờ mờ đoán được người ngồi trong xe cùng với ba là ai, thật lo lắng không biết phản ứng của Huy Kha thế nào.
– Ừ, một thời gian không gặp, chững chạc hơn trước.
– Cảm ơn ba.
Huy Chiểu khách sáo nói, hai người vốn là người nhà, bây giờ lại xa xa cách cách. Huy Chiểu hướng mắt nhìn về trước, Huy Kha chán chường mệt nhọc bước ra, không đoái hoài gì đến Huy Ảnh, ậm ừ xem như chào anh ba một tiếng rồi lập tức vọt lên phòng. Huy Chiểu cũng không biết phải phản ứng ra sao. Mỗi năm trước một năm ba về có một lần vào ngày Tết hoặc dịp nào đó, về cũng không lâu lắm, anh hai luôn căn dặn kĩ lưỡng Huy Kha phải hành động đúng mực, hơn nữa, những lần đó ba cũng lãnh đạm với anh em cậu.
– Ba, Huy Kha mấy ngày nay học nhiều nên khá mệt, ba vào nhà tắm rửa nghỉ ngơi một trước, con gọi cho anh hai, bảo thím Trương chuẩn bị cơm.
– Vậy cũng tốt.
Huy Ảnh ngồi máy bay mười mấy tiếng, xuống sân bay liền lập tức đến trước cổng trường chờ Huy Kha, người ê ẩm không ít, cũng muốn về lại phòng nghỉ ngơi.
– Từ sau khi ba đi, anh hai vẫn cho người dọn dẹp phòng của ba phòng khi ba bất ngờ về, mọi thứ vẫn giữ như cũ.
Huy Chiểu bước theo sau ba.
– Phải, anh hai con luôn chu đáo như thế.
Khóe miệng Huy Ảnh không tự giác mỉm cười.
Khôi Vĩ đã về trước, nhìn thấy Huy Kha gặp mình không chào hỏi một tiếng lập tức đóng sập cửa vào phòng thì linh cảm có chuyện không tốt. Khôi Vũ ngày trước mỗi lần nổi giận với ba cũng hành động như thế, cái gì cũng không nói, tự mình rúc vào phòng khóc một trận. Đứa nhỏ khi trưởng thành tự nhiên có bí mật riêng, kể cả anh hai cũng không thể lúc nào cũng chia sẻ được, nhất là những chuyện liên quan đến ba, Khôi Vũ đều cho rằng Khôi Vĩ rất tôn sùng ba nên không muốn nói ra.
Khôi Vĩ thật lo lắng, đi đến trước cửa phòng Huy Kha gõ cửa.
– Huy Kha, sao vậy? Anh vào được không?
Không có tiếng đáp lời.
– Huy Kha à, có tâm sự đừng nên giấu ở trong lòng như vậy.
Vẫn im lặng.
Khôi Vĩ thở dài, sao mà giống Khôi Vũ đến thế. Anh lấy tay xoay nắm đấm cửa, không khóa. Khôi Vĩ mở cửa bước vào.
Trên giường là một đống chăn cao ngất ngưỡng đang run lên nhè nhẹ. Cặp sách bị vứt dưới đất. Khôi Vĩ lập tức tiến tới cái đống chăn cao ngất kia, mở ra lớp chăn đang phủ lên cơ thể gầy gầy. Huy Kha không thèm nhìn anh một cái, mặt cúi gằm xuống giường, rõ ràng là đang khóc, nước mắt từng giọt rớt tắm drap trắng toát.
– Huy Kha…
Khôi Vĩ không hiểu có chuyện gì, đau lòng kéo gương mặt của Huy Kha sang nhìn xem, nhất thời ngây người.
Thiếu niên bình thường bướng bỉnh là thế, khi khóc lại đau lòng như vậy, gương mặt thanh tú ngập tràn nước mắt, bờ môi run rẩy không thốt nên lời, cặp mắt thể hiện sự uất ức và nghẹn ngào, chỉ cần im lặng rơi lệ cũng khiến trái tim anh đau đến choáng váng.
Huy Kha, sao lại như thế này, sao lại giống Khôi Vũ đến như vậy?
Khôi Vĩ thấy lòng mình tê dại, tuy không hiểu rõ nguyên nhân nhưng theo tiềm thức nâng tay giúp Huy Kha lau đi nước mắt chảy dài trên gương mặt.
“Đừng khóc, con trai sao lại có nhiều nước mắt như vậy. Nín đi, có anh hai ở đây muốn nói gì cứ nói, khóc làm gì.”
– Đừng khóc, con trai sao lại có nhiều nước mắt như vậy. Nín đi, có gì thì nói, làm sao lại phải khóc.
Khôi Vĩ vô thức mà lặp lại những lời đã từng nói với Khôi Vũ, bây giờ đặt mình vào vị trí “anh hai”, an ủi đứa em út đang trong cơn quẫn bách.
Huy Kha vẫn từ chối nhìn Khôi Vĩ, đầu quay đi hướng khác, nước mắt từng giọt từng giọt trào ra, miệng không ngừng lẩm bẩm:
– Không cần, không cần gặp người kia, không muốn gặp người kia…
Đúng lúc đó, chợt Huy Chiểu xuất hiện ở trước cửa phòng.