Vòng bạn bè của Lục Cảnh Nhiên bắn ra một thông báo nhắc nhở mới. Làm người có chứng bệnh cưỡng bách không chịu đựng được chấm đỏ này, anh nhấn vào luôn.
Thời Mỹ Lệ hy vọng của toàn thôn: Anh là đại móng heo [ mỉm cười ]
Lục Cảnh Nhiên híp đôi mắt, nhìn về phía Thời Yên: “Tôi thấy cô không muốn vào nhóm.”
“……” Thời Yên nuốt trà sữa vào trong miệng, cười làm lành nói, “Ha ha ha ha, Lục tổng anh không thích bình luận của tôi, tôi lập tức xóa ngay!”
Cô sấm rền gió cuốn xoá bình luận, sau khi Elle đổi mới vòng bạn bè, liền phát hiện không thấy bình luận kia của Thời Yên.
……
Quả nhiên, Lục tổng vĩnh viễn là Lục tổng.
Cô mới vừa cảm thán xong, liền nhận được một thông báo nhắc nhở mới trong nhóm: “Lục tổng thêm Thời Mỹ Lệ hy vọng của toàn thôn vào nhóm.”
Elle: “……”
Hai người bọn họ rốt cuộc muốn thế nào!
Thời Mỹ Lệ hy vọng của toàn thôn: Chào mọi người, tôi là người mới tới Thời Yên [ đáng yêu ]
Lục Cảnh Nhiên: Thời Yên là đồng nghiệp mới tới phòng làm việc tổng giám đốc
Lục Cảnh Nhiên: [ bao lì xì WeChat ]
Trong nhóm một mảnh tĩnh mịch, ngay cả bao lì xì tất cả mọi người cũng đã quên đoạt. Thời Yên là người đầu tiên click mở bao lì xì, sau đó cướp được…… Bốn hào bảy. (0,47 tệ)
“……” Cô nhìn chằm chằm bốn hào bảy kia trầm mặc một lát, ngước mắt hỏi Lục Cảnh Nhiên, “Lục tổng, anh tổng cộng đã phát bao nhiêu tiền bao lì xì?”
Lục Cảnh Nhiên nói: “888.”
“…… Cho nên 888, tôi chỉ cướp được bốn hào bảy???” Tài vận của cô từ nhỏ đã không tốt, cô biết, nhưng xuyên vào tiểu thuyết, cái giả thiết thế nhưng còn đi theo cô? Quả thực phát rồ!
Lục Cảnh Nhiên nhìn bốn hào bảy đáng thương của cô, không nhịn được cười thành tiếng.
Thời Yên: “……”
Lúc này người trong nhóm cũng lục tục phản ứng lại, sôi nổi chào hỏi cô trong nhóm, sau đó thuận tay đi đoạt lấy bao lì xì. Thời Yên nhìn bọn họ đều đoạt hơn một trăm hơn hai trăm, ít nhất cũng có hơn mười tệ, chỉ có cô, bốn hào bảy. 🙂
Lục Cảnh Nhiên: [ bao lì xì WeChat ]
Mắt Thời Yên sáng lên, lại là người thứ nhất click mở bao lì xì.
“Chúc mừng đạt được bao lì xì 0.8 tệ của Lục Cảnh Nhiên”
Lục Cảnh Nhiên ở bên cạnh nở nụ cười: “Không tồi, lần này có tiến bộ.”
Thời Yên: “……”
Không đoạt!
Cô tức giận ném điện thoại lên sô pha, điện thoại bị ném thật mạnh xuống lại không chịu cô đơn mà vang lên một tiếng. Thời Yên tưởng Lục Cảnh Nhiên còn đang phát bao lì xì, cô suy xét một lúc, cầm điện thoại lên. Trêи màn hình hiện một thông báo, không phải thông báo bao lì xì của Lục Cảnh Nhiên, mà rốt cuộc có người tới mua túi xách cô đăng bán trêи giao dịch secondhand trêи mạng!
Cái này còn nhiều tiền hơn đoạt bao lì xì của Lục Cảnh Nhiên, Thời Yên lập tức khôi phục sức sống: “Chào bạn, xin hỏi bạn muốn cái túi nào ạ?”
yoyo: Cái túi Bunny kia, bạn có thể gửi thêm ảnh không?
yoyo: Cái này của bạn có phải hàng thật không, mua ở đâu, có hoá đơn không?
Thời Mỹ Lệ: Mấy cái này đều mua ở cửa hàng chuyên bán, bảo đảm chính hãng, nhưng chúng tôi ở nơi khác, túi xách và hoá đơn đều ở nhà, chờ ngày mai tôi về nhà gửi cho bạn được không?
yoyo: Được thì được, nhưng tôi có yêu cầu nhỏ, bạn có thể thề với trời túi xách của bạn là chính hãng không? Lúc thề xin quay video gửi cho tôi.
Thời Yên: “……”
Đùa gì vậy? Còn thề với trời?
Thời Mỹ Lệ: Tôi có hóa đơn của cửa hàng chuyên bán
yoyo: Hoá đơn có thể làm giả, bạn cả phát thề cũng không dám, còn nói của mình là hàng chính hãng, a, không mua
Thời Yên: “……”
Cô liền biết, người không có tài vận như cô là không có khả năng thuận lợi bán túi xách như vậy.
Lục Cảnh Nhiên đột nhiên nhắn riêng cho cô ở WeChat, Thời Yên click mở vừa thấy, anh lại phát bao lì xì cho cô! Cô không chút suy nghĩ liền click mở bao lì xì, bên trong có 88 tệ 8 hào 8. (88,88 tệ)
Thời Yên cảm động mà trả lời anh: “Cảm ơn bố!!”
Lục Cảnh Nhiên:……
88,88 đồng đã gọi bố? Dễ dàng thỏa mãn như vậy ư? Anh nhướn đuôi lông mày, lại phát mười bao lì xì 88,88 đồng qua.
Thời Yên: Lục tổng, đừng làm bố tôi, làm chồng tôi đi. [ thẹn thùng ]
Lục Cảnh Nhiên: [ mỉm cười ]
Thời Yên ôm di động nghiên cứu nụ cười cao thâm khó đoán của anh, đây rốt cuộc là đáp ứng, hay là không đáp ứng? Lục Cảnh Nhiên lại buông di động, dựa vào sô pha bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Sau khi anh không phát bao lì xì nữa, nhóm công ty liền an tĩnh lại, nhưng trong một nhóm nhỏ nhân viên công ty tự lập khác đã nổ tung nồi.
Vương Uy bộ phận thị trường: Các bạn bè tổng công ty, Thời Yên vừa rồi Lục tổng thêm vào, chính là Thời Yên trong truyền thuyết sao?
Elle phòng làm việc tổng giám đốc: Đúng orz
Điều hành kinh doanh Iris: Elle, tôi nghe nói hôm nay Lục tổng đi nơi khác công tác mà, sao anh ấy lại đột nhiên thêm Thời Yên vào nhóm? Chẳng lẽ hai người bọn họ ở bên nhau?
Elle phòng làm việc tổng giám đốc: Tôi không biết, nhưng hai người bọn họ, vừa rồi đã đăng cùng bữa trưa lên vòng bạn bè.
Điều hành kinh doanh Iris:……@ Giám đốc tuyển dụng nhân sự, lần này các người tuyển người, còn có chức vị phu nhân tổng giám đốc, sao các người không nói sớm?
Giám đốc tuyển dụng nhân sự: [ mỉm cười ] ngượng ngùng, chức vị này là chức vị Lục tổng thiết trí che giấu, tôi cũng là hôm nay mới biết được
Tổng bộ hành chính Dương Dương Dương: Trước đó Thời Yên là cấp dưới của tôi, tôi còn nói với cô ấy chuyên tâm công tác, đừng làm chút bàng môn tả đạo……
Điều hành kinh doanh Iris: Ăn bữa ngon đi
Giám đốc tuyển dụng nhân sự: Ăn bữa ngon đi
Lão Tôn bộ phận kỹ thuật: Ăn bữa ngon đi
(Ngày xưa, phạm nhân sẽ được ăn bữa ăn ngon rồi mới đưa đi xử trảm, ý câu này là “Ăn ngon rồi lên đường”)
Kiều Vũ trợ lý tổng giám đốc: Yên tâm đi, chữ bát còn chưa có nét phẩy đâu
Mợ nó khi nào trợ lý Kiều tẩm ngẩm tầm ngầm vào nhóm bọn họ!
Vì thế nhóm này cũng an tĩnh như gà.
Sau khi thời gian nghỉ trưa ngắn ngủi đi qua, Lục Cảnh Nhiên lại mang theo Thời Yên đi tham gia hội nghị buổi chiều. Mấy vị quản lý ở hội nghị đều trong nhóm của Lục Cảnh Nhiên, lúc họp luôn không tự giác lén nhìn về phía Thời Yên.
Thời Yên vốn dĩ cảm thấy bản thân chính là đảm đương làm nền, còn nghĩ có thể ở hội nghị lén ngủ một giấc, không nghĩ tới nhiều vị đại lão đều thường thường mà nhìn chằm chằm cô như vậy, khiến cho cô cả tư thế ngồi cũng không dám buông lỏng một chút.
Hội nghị kết thúc, vai lưng Thời Yên vừa cứng vừa đau.
“Lục tổng, mấy vị giám đốc tổng giám có ý gì chứ? Vì sao lúc họp cứ chú ý tôi hoài?” Thời Yên ngồi trêи xe trêи đường về, vươn tay đấm vai mình. Lục Cảnh Nhiên ngồi ở một bên, không thể thấy mà cong khóe miệng: “Có thể là suy nghĩ, người này chính là người hôm nay đoạt bao lì xì vẫn luôn không vượt qua một tệ.”
Thời Yên: “……”
Vậy thì như thế nào! Cô chính là có tổng giám đốc phát bao lì xì riêng, hừ!
Khi trở lại thành phố A trời đã tối rồi, Lục Cảnh Nhiên đưa Thời Yên đến dưới lầu, mới để tài xế lái xe đi. Hôm nay Thời Yên ăn uống của công còn kiếm lời nhiều bao lì xì như vậy, tâm trạng rất tốt, đi đường bước chân đều có chút lâng lâng.
Cô ngâm nga đi vào hành lang, đèn kϊƈɦ hoạt âm thanh ở hành lang cũng sáng lên. Tiểu khu này tuy rằng cũ kỹ, tường hai bên hành lang cũng không sạch sẽ, nhưng cũng chưa từng có xảy ra cảnh tượng như hiện tại —— dưới ánh đèn tối tăm, mặt tường đã bong tróc sơn tràn ngập chữ to màu đỏ, sơn chưa khô theo nét bút chảy xuống, như từng vết máu uốn lượn chảy xuống.
Nếu không phải tố chất tâm lý của Thời Yên tốt, khẳng định sợ tới mức thét chói tai ngay lập tức.
Trong không khí có mùi sơn gay mũi, Thời Yên che mũi, leo lên trêи tầng bảy. Mấy người đàn ông vai trần canh giữ ở cửa cầu thang thấy cô đi lên, liền hung thần ác sát mà nhìn về phía cô.
Thời Yên vội thu hồi ánh mắt, mở cửa phòng mình vào phòng. Những người bên ngoài không tìm cô phiền toái, thực rõ ràng mục tiêu của bọn họ không phải cô. Cô mới vừa uống miếng nước an ủi, liền nghe được cửa cách vách bị đập thùng thùng: “Đừng tưởng rằng trốn ở bên trong thì không có việc gì, tao nói cho mày biết, một ngày không trả tiền, chúng tao một ngày canh ở chỗ này!”
Bởi vì tiểu khu cũ kỹ, khả năng cách âm cũng rất kém, bọn họ đập cửa như vậy, người cả tầng đều nghe thấy được, nhưng trước sau không ai ra xem xét. Thời Yên ẩn ẩn nghe thấy cách vách truyền đến tiếng khóc phụ nữ, không nhịn được nhíu nhíu mày.
Cô đã gặp người phụ nữ ở cách vách vài lần, trong ấn tượng là người rất xinh đẹp, tóc cũng rất dài.
Cô không biết cô ấy làm gì, chỉ là mỗi lần thấy cô đều cảm thấy sắc mặt cô ấy không tốt lắm, tái nhợt có chút dọa người. Hiện tại xem ra là nợ rất nhiều vay nặng lãi, cuộc sống vất vả.
Cho vay nặng lãi cũng không phải là kẻ thiện gì, Thời Yên lo lắng chờ những người này hết kiên nhẫn, sẽ trực tiếp đá cửa xông vào. Tuy nói thiếu nợ thì trả tiền thiên kinh địa nghĩa, nhưng cũng không cần nháo ra mạng người.
Cô lặng lẽ mở một khe cửa, dò xét thò nửa đầu ra ngoài, người bên ngoài nhận thấy được động tĩnh, nghiêng đầu tới trừng mắt nhìn cô một cái.
Thời Yên cười ha ha hai tiếng, lui về đóng cửa lại.
Lúc sau những người này lại không lại nháo ra động tĩnh gì, lúc rạng sáng, Thời Yên bỗng nhiên bị một tiếng vang lớn đánh thức. Phản ứng đầu tiên của cô là sét đánh, nhưng theo sát truyền đến tiếng đánh nhau, làm cô ý thức được có thể là cách vách xảy ra chuyện gì.
Cô không nghĩ nhiều, trực tiếp cầm lấy điện thoại báo cảnh sát, cách vách lại truyền đến “bịch” một tiếng, như thứ gì nặng nề nện ở trêи tường.
Thời Yên cầm chổi lông gà trêи bàn, đi đến cạnh cửa. Cô không gỡ khóa chống trộm, hé cửa ra một khe nhìn ra bên ngoài, vừa thấy, Thời Yên liền có chút ngốc.
Cô vốn tưởng rằng hàng xóm cách vách xảy ra chuyện, không nghĩ tới là mấy người đàn ông canh ở nơi này bị người đẩy ngã xuống trêи hành lang. Quần áo bọn họ đều dính máu, cổ còn máu thịt lẫn lộn.
Đồng tử Thời Yên hơi hơi co rụt lại, buông chổi lông gà trong tay, lấy giá chữ thập và tỏi ra. Cách vách không có động tĩnh, Thời Yên hạ quyết tâm, gỡ khóa chống trộm đi ra ngoài.
Trong không khí nồng đậm mùi máu tươi, gió đêm thổi tan ánh trăng, tự nhiên lan toả ở trêи hành lang. Tim Thời Yên đập rất nhanh, tay phải cô nắm giá chữ thập, hơi hơi nổi lên một tầng mồ hôi lạnh. Cửa phòng cách vách mở ra, trong phòng không bật đèn, cô nương ánh trăng, thấy hàng xóm ngã ngồi ở ven tường, máu loãng chảy xuống từ sườn cổ cô ấy, nhuộm toàn bộ áo màu trắng của cô ấy thành màu đỏ.
Trêи cổ cô ấy còn hai lỗ thủng dữ tợn, như bị thứ gì đó sắc nhọn cắn, mùi máu tươi trong phòng nồng hơn bên ngoài, nồng đến nỗi làm người buồn nôn.
Người đàn ông đứng ở trong phòng nâng cánh tay xoa xoa máu ngoài miệng, quay đầu nhìn Thời Yên đi tới.
Ngũ quan anh ta rất sắc bén, hai tròng mắt màu đỏ tươi lúc nhìn người ta không mang theo một chút độ ấm, như thể toàn thế giới thiếu anh ta năm mươi triệu. Nhưng gương mặt này lại cố tình rất đẹp, mặc dù hiện tại cả người anh ta là máu, cũng sẽ không có vẻ khủng bố, ngược lại yêu diễm như tường vi máu.
“Hoắc Kỳ!”
Giữa không trung bỗng nhiên lại dần hiện ra một người, người đàn ông bị gọi Hoắc Kỳ hơi hơi ngước mắt, trong mắt màu đỏ càng sâu: “Có gì phải làm sao?”
Người tới phủi tro bụi không tồn tại trêи vai mình, có chút lười biếng nói: “Phụng lệnh săn giết của thân vương, tới bắt giết anh.”
“Hừ.” Hoắc Kỳ hừ một tiếng, biến mất tại chỗ, sau đó người đàn ông cũng đuổi theo anh ta, biến mất ở trước mặt Thời Yên. Bọn họ đi rồi, bên ngoài toà nhà truyền tới tiếng còi cảnh sát gào rú, cảnh sát chẳng được bao lâu xông lên.
Biệt thự của Lục Cảnh Nhiên, di động đặt ở đầu giường vang lên không ngừng. Anh nhìn tên người gọi, nhận điện thoại.
“Lục tổng.” Thanh âm nôn nóng của Kiều Vũ từ đầu kia truyền tới, “Đã xảy ra chuyện.”