Cùng Nàng Nói Chuyện Trăm Năm

Chương 22: Đây là cảm giác gì?



Lần trước đến nhà Khuất Tĩnh Văn trong trạng thái mơ màng, rời đi cũng vội vàng, Kỳ Mặc Vũ không có cơ hội nhìn ngắm cảnh vật xung quanh. Lần này tuy trời cũng đã tối đen nhưng đường từ cổng Lãm Thúy Sơn Trang dẫn vào nhà Khuất Tĩnh Văn vẫn sáng rực. Kỳ Mặc Vũ có cảm tưởng giống như bản thân đang đi vào vùng đất chứa long mạch trong truyền thuyết, sinh khí vô cùng dồi dào khiến lòng nàng cũng cảm thấy dễ chịu.

Sau khi đỗ xe xong, Khuất Tĩnh Văn dẫn Kỳ Mặc Vũ vào nhà bằng thang bộ, Đông Đông nghe được âm thanh lập tức tìm đến. Nó bỏ qua Khuất Tĩnh Văn, trực tiếp đi đến chỗ Kỳ Mặc Vũ nhìn qua ngó lại.

Có thể là do lâu ngày không gặp nên gương mặt nó tỏ ra hơi cảnh giác. Kỳ Mặc Vũ chủ động chạy đến ôm nó, liên tục vuốt ve cái đầu nhỏ nhắn.

"Đông Đông, không nhớ chị sao?"

Đông Đông meo meo hai tiếng rồi nhanh chóng lật mặt cọ cọ vào chân Kỳ Mặc Vũ, nàng vui vẻ cười khúc khích, Khuất Tĩnh Văn ở kế bên cũng mỉm cười.

"Mặc Vũ, thay dép trước đã."

Kỳ Mặc Vũ lại véo khuôn mặt Đông Đông thêm một cái rồi mới quay lại thay dép vào nhà.

"Càng ngày nó càng mập. Em sắp không nhận ra nó rồi."

Kỳ Mặc Vũ vừa cởi giày vừa nói với Khuất Tĩnh Văn.

Khuất Tĩnh Văn nhìn Đông Đông đang chạy nhảy rồi lắc đầu: "Bình thường nó chỉ ăn xong rồi nằm, càng ngày càng lười biếng. Lâu lắm rồi mới thấy nó hoạt bát như vậy."

Khuất Tĩnh Văn đem Đông Đông nuôi đến béo tốt, lại thêm bầu không khí ở đây thật dễ chịu khiến mèo ta vô cùng thích thú mà hưởng thụ. Nhớ lại những ngày tháng còn đầu đường xó chợ, đúng là khác biệt một trời một vực.

1

Sau khi thay dép xong, Khuất Tĩnh Văn dẫn Kỳ Mặc Vũ lên phòng khách ở trên lầu, chính là căn phòng lần trước Kỳ Mặc Vũ ở lại qua đêm. Trời cũng đã khuya, Khuất Tĩnh Văn cũng không tiện nói nhiều. Cô chỉ thay nàng trải lại ga giường rồi để nàng tắm rửa.

"Em mặc cái này, đây đều là đồ mới chưa dùng qua. Tắm rửa xong bên đây có máy sấy tóc, dưỡng da, em có thể tùy ý sử dụng."

Chiều cao và dáng người của Khuất Tĩnh Văn cùng Kỳ Mặc Vũ tương đương nhau nên vừa may có thể mặc chung quần áo. Thật ra nàng cũng không ngại mặc đồ của Khuất Tĩnh Văn nhưng người kia cũng quá tri kỷ rồi.

Kỳ Mặc Vũ nói lời cảm ơn với Khuất Tĩnh Văn rồi ôm quần áo vào phòng tắm. Ánh đèn vàng tự động sáng lên theo sau đó là âm điệu của dòng nước. Khuất Tĩnh Văn đứng nhìn một chút rồi rời đi.

Đang định đóng cửa thì Đông Đông lại xuất hiện, Khuất Tĩnh Văn ngồi xuống vuốt ve bộ lông của nó: "Đêm nay muốn ở lại đây sao?"

Đông Đông ngước nhìn Khuất Tĩnh Văn, nó lè lưỡi liếm liếm cái lỗ mũi, thích thú meo meo.

Khuất Tĩnh Văn mỉm cười: "Được rồi, lên đó nằm đi."

Khuất Tĩnh Văn vừa nói vừa chỉ về phía giường của Kỳ Mặc Vũ, Đông Đông ngoan ngoãn nhảy lên đó, tìm một góc nằm xuống.

Khuất Tĩnh Văn nhìn Đông Đông, suy nghĩ lại bay xa, đến khi tiếng nước bên trong dừng lại cô mới nhanh chân rời khỏi.

Khi Kỳ Mặc Vũ trở ra thì Khuất Tĩnh Văn đã đi mất, nhưng nàng vẫn cảm nhận được mùi trầm hương vẫn còn vương lại đâu đó. Nàng vắt chiếc khăn tắm lên cổ, vui mừng vì sự xuất hiện của Đông Đông.

Kỳ Mặc Vũ tiến lên ôm nó vào lòng, một cổ ấm áp nhanh chóng bao phủ lòng bàn tay.

"Muốn ngủ lại đây sao? Đúng là người bạn nhỏ đáng yêu."

Kỳ Mặc Vũ cười cười vuốt ve bộ lông mềm mại một lát rồi mới buông nó ra đi tìm máy sấy tóc. Tuy mới chỉ đến đây lần thứ hai nhưng nàng vẫn có cảm giác thân thuộc lạ thường.

Lần trước không tỉnh táo nên nàng vẫn chưa có cơ hội nhìn kỹ thiết kế căn phòng này, hôm nay lại có cơ hội chậm lại một chút mà nhìn ngắm.

Cũng giống như thiết kế chung của ngôi nhà, căn phòng này có tông màu trắng là chủ đạo. Trần nhà có treo một chùm đèn hình quả cầu tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt. Trên tường có treo mấy bức tranh trừu tượng được sắp xếp theo bố cục vô cùng đẹp mắt. Phía bên ngoài là cửa sổ được phủ một tấm rèm nhung màu xám nhạt.

Tuy là phòng dành cho khách nhưng thật ra kích thước so với phòng ngủ chính nhà Kỳ Mặc Vũ không khác là bao. Tủ quần áo, bàn trang điểm và nhà vệ sinh đều có đủ tạo cho nàng cảm giác như về nhà.

Kỳ Mặc Vũ nhớ không lầm thì trên tầng này chỉ có hai phòng, còn lại là không gian mở với ban công rộng lớn, sô pha, tủ trưng bày và giá sách. Ở tầng dưới cũng tương tự, chỉ khác là thay phòng ngủ thành nơi tiếp khách và nhà bếp.

Đêm cũng đã muộn, Kỳ Mặc Vũ sấy tóc xong thì ôm Đông Đông chìm vào giấc ngủ. Trước khi ngủ vẫn không quên nhắn cho Khuất Tĩnh Văn một tin nhắn chúc ngủ ngon.

So với Kỳ Mặc Vũ thì Khuất Tĩnh Văn có phần ngủ muộn hơn một chút. Cô vốn là người luôn giữ những thói quen bất di bất dịch nhưng kể từ khi gặp Kỳ Mặc Vũ đã không dưới một lần ngoại lệ.

Làm sao Khuất Tĩnh Văn không nhận ra bản thân thiên vị Kỳ Mặc Vũ. Có lẽ từ sau khi nhìn vào đôi mắt kia của nàng, tâm cô đã sinh ra dao động. Chỉ là cô vẫn chưa xác định được thứ tình cảm đó là gì. Chỉ đơn thuần là sự quan tâm nhiều hơn của trưởng bối dành cho tiểu bối hay chính là thứ tình cảm chỉ có ở những con tim cùng nhịp.

Khuất Tĩnh Văn cần thời gian để đưa ra phán đoán, cũng cần thời gian để xác định tâm tư của nàng.

===

Buổi sáng như thường lệ, Khuất Tĩnh Văn dậy liền bận rộn trong bếp. Đây là thời điểm giao mùa, thời tiết bắt đầu trở nên thất thường. Những giọt mưa bên ngoài vẫn rơi tí tách ngăn cách với không gian yên tĩnh bên trong.

Khuất Tĩnh Văn như thường lệ mặc một chiếc áo thun trắng và quần vải cùng màu, tóc tùy ý bới lên tạo cảm giác hưu nhàn, bình dị.

Kỳ Mặc Vũ men theo mùi hương tìm đến dưới lầu, Đông Đông cũng dõi bước theo sau, ngoe nguẩy cái đuôi vô cùng thích thú. Một đêm ngon giấc giúp Kỳ Mặc Vũ hồi phục không ít tinh lực. Lúc nãy nghe tiếng mưa nên nàng giật mình tỉnh giấc. Nếu là ngày thường, Kỳ Mặc Vũ sẽ chẳng bao giờ chịu rời khỏi chiếc giường, trời mưa được ngủ thì chẳng gì sánh được. Nhưng hôm nay mùi hương từ phòng bếp cùng mong muốn nói lời chào buổi sáng với Khuất Tĩnh Văn đã kéo nàng ngồi dậy, mang theo hương gió xuân mà tìm đến người kia.

Khuất Tĩnh Văn nghe được tiếng bước chân khe khẽ thì quay đầu lại, cô mỉm cười nhìn nàng: "Dậy rồi sao."

Kỳ Mặc Vũ tiến đến bên cạnh nhìn xem Khuất Tĩnh Văn nấu món gì. Bao tử nàng theo từng bước chân mà kêu lên khiến nàng không khỏi ngượng ngùng. Rõ ràng đêm qua mới ăn một bữa no căng thế quái nào vừa sáng ra cái bụng đã kêu la.

Khuất Tĩnh Văn nêm nếm lần cuối, sẵn tiện múc một vá đưa cho Kỳ Mặc Vũ: "Có muốn nếm thử không?"

Kỳ Mặc Vũ theo động tác gật đầu, Khuất Tĩnh Văn thổi thổi cho nguội rồi mới đưa đến miệng nàng, tay còn lại thì hứng ngay bên dưới.

1

"Thế nào?"

Kỳ Mặc Vũ nhắm nghiền đôi mắt đề thưởng thức, sau đó liền gật đầu: "Ngon lắm ạ. Lão sư đang nấu miến?"

Khuất Tĩnh Văn tắt bếp, thu dọn những nguyên liệu còn sót lại, vừa trả lời Kỳ Mặc Vũ: "Đúng vậy, là miến gà. Buổi sáng nên ăn nhiều một chút."

"Mặc Vũ, giúp tôi lấy tô đi."

Kỳ Mặc Vũ nghe thấy liền nhìn ngó xung quanh, sau đó nhanh tay nhanh chân chạy đến lấy hai cái tô, muỗng cùng đũa đưa cho Khuất Tĩnh Văn.

Khuất Tĩnh Văn xếp miếng đã nấu chín vào tô, sau đó cho nước dùng, thịt gà xé nhỏ và một ít ngò lên trên để trang trí.

Kỳ Mặc Vũ đợi cô làm xong thì chủ động bưng hai tô miến dọn lên bàn, không khí vô cùng hòa hợp.

Cuối cùng thì không gian yên tĩnh này chỉ còn lại tiếng cười cùng tiếng va chạm của chén đĩa. Mặc kệ ngoài kia là nắng hay mưa, ngôi nhà này của Khuất Tĩnh Văn vẫn bình yên như thế. Nhưng giờ đây ngoài cảm giác bình yên vốn có, nơi này còn pha lẫn cảm giác ấm áp khiến người ta không nỡ làm phiền.

1

"Không ngờ lão sư có thể nấu nhiều món như vậy."

Nhìn bề ngoài Khuất Tĩnh Văn giống như không ăn khói lửa nhân gian, vậy mà từ khi quen biết Kỳ Mặc Vũ cảm thấy Khuất Tĩnh Văn chuyện gì cũng có thể làm, vả lại còn làm rất tốt.

"Lúc trước có theo đầu bếp trong nhà học qua, bình thường không ra ngoài đều sẽ tự nấu. Lâu ngày thành thói quen."

Kỳ Mặc Vũ nghe Khuất Tĩnh Văn nói xong lại cảm thấy bản thân quá lười biếng. Bình thường không phải ba mẹ thì là dì Phó chăm sóc, chẳng mấy khi đi tìm hiểu những công việc này.

Kỳ Mặc Vũ vừa ăn vừa trộm nhìn Khuất Tĩnh Văn, trong lòng vô cùng thỏa mãn. Đợi đến khi ăn xong Khuất Tĩnh Văn mới hỏi nàng.

"Hôm nay có phải đến trường không?"

Kỳ Mặc Vũ chủ động thu dọn tô, nghe cô hỏi mới chững lại một nhịp: "Hôm nay em có tiết, nhưng là ca hai."

Ca hai khoảng chín giờ mới phải có mặt, bây giờ chỉ mới bảy giờ hơn. Bắt đầu di chuyển vẫn còn kịp.

"Vậy để tôi..."

Kỳ Mặc Vũ biết rõ Khuất Tĩnh Văn lại muốn đưa mình đến trường, nàng vội ngắt lời: "Em có thể tự đi, dù sao cũng không vội."

Thật ra nàng cũng rất muốn có được đối xử đặc biệt này, nhưng cũng không nên để Khuất Tĩnh Văn quá nhọc lòng như vậy.

Khuất Tĩnh Văn nghe nàng nói liền mỉm cười: "Bạn học Kỳ, bên ngoài trời đang mưa."

"Em bắt taxi, lão sư chỉ cần đưa em ra cửa là được."

Thấy Kỳ Mặc Vũ tỏ ra kiên quyết, Khuất Tĩnh Văn cũng không miễn cưỡng nàng.

Cô hỏi: "Em đến thẳng trường hay sẽ ghé qua ký túc xá?"

Kỳ Mặc Vũ suy nghĩ rồi nói: "Em ghé ký túc xá thay quần áo."

Khuất Tĩnh Văn nghe vậy gật đầu, sau đó đi tìm dù để đưa nàng ra chỗ taxi. Kỳ Mặc Vũ cũng chú ý tới rõ ràng là Khuất Tĩnh Văn gọi điện thì taxi có thể vào, thế nhưng lần trước Khuất Tĩnh Văn lại bảo là không được. Nàng rất vui vẻ vì phát hiện này.

1

Đông Đông thấy Kỳ Mặc Vũ thay giày liền chủ động chạy đến chỗ nàng cọ cọ. Kỳ Mặc Vũ vui vẻ véo gương mặt nó. Khuất Tĩnh Văn đứng bên cạnh quan sát, bỗng nội tâm sinh ra một cảm giác hoang đường khó nói thành lời.

Cuối cùng taxi cũng đến, Khuất Tĩnh Văn che dù để Kỳ Mặc Vũ bước lên xe.

"Đến nơi nhớ nhắn tin cho tôi."

Kỳ Mặc Vũ vẫy tay: "Tạm biệt Khuất lão sư."

Đợi đến khi chiếc xe rời khỏi Khuất Tĩnh Văn mới trở vào nhà, cô cũng không quên ghi nhớ biển số xe để tránh những tình huống bất trắc.

Khuất Tĩnh Văn giũ cây dù cho ráo nước rồi treo lên, sau đó lại nhìn đến chỗ Đông Đông, ngồi xuống học theo Kỳ Mặc Vũ véo gương mặt nó.

"Đông Đông, nói xem đây là cảm giác gì?"

2

Có lẽ Đông Đông cũng không thể cho cô câu trả lời như mong đợi, chỉ có thể tự mình tìm ra đáp án.

+

Kỳ Mặc Vũ đi rồi, Khuất Tĩnh Văn lại quay trở về với thói quen thường nhật. Đọc sách, pha trà, viết văn, lau chùi mấy cái bình gốm sứ.

Cứ ngỡ sẽ thong dong đi hết ngày dài, nào ngờ đâu lại vì nàng thay đổi nghiêng trời lệch đất từ đây.