Cùng Nàng Nói Chuyện Trăm Năm

Chương 64: Vất vả rồi



Tuy không phải lần đầu tiên tách ra cũng không phải khoảng thời gian lâu nhất tách ra nhưng quả thực Kỳ Mặc Vũ lần này lại không tự chủ sinh ra chút mong đợi.

Hoa Đại cử mười sinh viên dự thi, trong đó năm nam năm nữ. Phòng khách sạn được chia ngẫu nhiên mỗi phòng hai người. Kỳ Mặc Vũ cũng ngẫu nhiên được phân ở một mình. Nàng vì điều này có chút vui vẻ.

Nàng từ nhỏ xem như cũng được bảo bọc tốt, vừa đến tuổi có nhận thức thì cuộc sống cũng tốt lên. Một cô gái xinh đẹp, gia cảnh tốt, thành tích cũng vượt bật thì không khỏi sinh ra chút kiêu ngạo. Đó là đặc quyền của nàng, nàng không thích cùng người khác chung đụng.

Hồ Nhã Hinh xem như là trường hợp hiếm hoi đi, bạn nối khố cùng nhau lớn lên. Nhưng cùng lắm là cùng nằm trên giường chơi game, bá vai, câu cổ chứ cũng không có tiếp xúc nào thân mật quá đáng.

Cho đến sau này gặp Khuất Tĩnh Văn, nàng lại có ý thức hơn trong việc cùng mọi người giữ khoảng cách, bất kể là nam hay nữ. Nàng biết, Khuất lão sư ngoài mặt luôn ung dung tự tại nhưng thật ra rất để tâm. Mà nàng cũng chính là chỉ muốn thuộc về cô, cùng cô thân mật khắng khít.

Hôm nay sau khi hoàn thành bài thi kiến thức cuối cùng, Kỳ Mặc Vũ cùng nhóm lão sư và sinh viên lấp đầy bụng rồi mới trở về.

Hành lang khách sạn vang lên vài tiếng nói, sau cùng là lời tạm biệt đứt quãng. Phòng của Kỳ Mặc Vũ nằm ở cuối hành lang, nàng phải đi thêm mấy bước mới đến nơi.

Chờ đến khi đứng trước cửa phòng, Kỳ Mặc Vũ mới phát hiện cửa không có khóa. Rõ ràng nàng rất cẩn thận, trước khi đi đã kiểm tra kỹ càng. Trong lòng nàng mơ hồ sinh ra chút phán đoán, nhưng lại không dám chắc.

Nàng mang theo một chút mong đợi cùng cảnh giác, từ từ đẩy cửa tiến vào. Ngay khi còn chưa kịp phản ứng, mùi trầm hương cùng hương hoa hồng tươi mới xông vào mũi. Nàng ngã vào một cái ôm ấm áp.

Khuất Tĩnh Văn hơi cúi người, kề sát lỗi tai nàng nổi gió: "Đã về rồi."

Kỳ Mặc Vũ đưa tay xoa xoa lồng ngực, cố gắng bình ổn lại nhịp tim đang nhảy loạn. Nàng gác cằm lên vai Khuất Tĩnh Văn, gật gật.

"Đúng vậy, đã về rồi."

Khuất Tĩnh Văn ôm thêm một lát rồi nhẹ nhàng rời đi, đưa bó hoa hồng còn đọng ít hơi nước đến trước mặt: "Tặng em. Ừmmm, vất vả rồi."

Kỳ Mặc Vũ không vội nhận lấy, hai tay vòng qua cổ cô, đóa hoa bị kẹp ở giữa, có hơi khó khăn khép lại: "Khuất lão sư đây là đại diện cho Hoa Đại, hay là?"

Nàng vừa nói, vừa nhìn cô bằng một ánh mắt ngọt ngào, như chứa đựng một bể sao tình ý.

Khuất Tĩnh Văn không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt, gương mặt vẫn như cũ bình tĩnh nhưng toàn thân đã thoáng run rẩy. Cô đưa ngón tay véo nhẹ má nàng, mỉm cười: "Đương nhiên là đại diện cho trái tim tôi."

Kỳ Mặc Vũ nhận được câu trả lời như ý muốn liền vui vẻ cười giòn tan, đưa tay ôm lấy bó hoa ngửi ngửi. Khuất Tĩnh Văn bắt lấy tay nàng, hơi mím môi, như đang chờ đợi điều gì đó.

Kỳ Mặc Vũ ngẩng mặt nhìn cô, hiểu ý đặt lên má một nụ hôn mềm mại.

Khuất Tĩnh Văn có hơi ủy khuất nhíu mày nhưng Kỳ Mặc Vũ đã sớm xoay người đi vào trong, tìm một vị trí thích hợp đặt bó hoa. Đây là lần đầu tiên nàng được Khuất Tĩnh Văn tặng hoa, đợi mấy ngày nữa nhất định phải mang về Bắc Thành, cẩn thận cất giữ.

Làm xong hết thảy mọi thứ nàng lại nhìn đến Khuất Tĩnh Văn vẫn ngơ ngác đứng đó. Trong lòng có một tư vị không rõ.

Cô đang mặc trên người bộ đồ ngủ bằng lụa quen thuộc, tóc dài có hơi rối, giống như vừa tắm xong không lâu. Trông bộ dạng chính là đã đến đây từ sớm nhưng lại không có nhắn tin cho nàng, hại nàng tí nữa là bị hù dọa. Kỳ Mặc Vũ nghĩ nghĩ, muốn trêu chọc cô nên đứng dậy xoay người vào phòng tắm.

Đợi đến khi Kỳ Mặc Vũ tắm xong đi ra đã thấy Khuất Tĩnh Văn nằm trên giường của nàng, an tĩnh nhắm mắt.

Nàng đi tới, chống tay lên giường, cố gắng không phát ra âm thanh. Nàng dùng đôi mắt phác họa gương mặt Khuất Tĩnh Văn. Mỗi đường nét đều tinh tế lướt qua, cuối cùng dừng lại trên đôi môi mà nàng yêu thích.

Hình như dùng mắt thôi thì vẫn chưa đủ thỏa mãn, Kỳ Mặc Vũ cũng không sợ làm ồn đến cô, dùng ngón tay chọc chọc vào gò má Khuất Tĩnh Văn. Làn da trắng nõn khi tiếp xúc tạo nên một chút đàn hồi, khiến cho nàng yêu thích không thôi.

Khuất Tĩnh Văn không có ngủ, chỉ là muốn xem tiểu quỷ giở trò. Cuối cùng thì tiểu quỷ này lá gan không có lớn, cũng không thực sự làm ra chuyện gì. Cô nghiêng người lại, nắm lấy bàn tay nàng, áp vào má.

"Hôm nay có mệt không?"

Đi thi rất vất vả, rất căng thẳng. Tuy nàng không nói gì nhưng cô lại rất đau lòng.

Kỳ Mặc Vũ tựa đầu vào lòng ngực cô: "Nhìn thấy chị liền không mệt."

Cô đưa tay vỗ vỗ lưng nàng, động tác ôn nhu nhẹ nhàng giống như gãi ngứa: "Thần kỳ vậy sao?"

Cô biết còn cố hỏi.

Kỳ Mặc Vũ ngẩng mặt, giống như đang muốn tìm kiếm vết tích pha trò trong đôi mắt của cô. Chỉ là nãy giờ vùi đầu trong ngực cho nên khi nàng ngẩng đầu, quần áo có phần xê dịch, để lộ ra xương quai xanh tinh tế, có chút hồng hào do mới tắm xong. Hình ảnh đẹp đẽ này đập thẳng vào mắt Khuất Tĩnh Văn, khiến cho cô nhịn không được mà xao động.

Thì ra, cô cũng không phải là quá kiên nhẫn.

Kỳ Mặc Vũ dường như nhận ra đôi mắt ướt át say mê của cô, nhưng nàng cũng không có tránh đi, từng bước lấn tới mà trêu ghẹo.

Ngón tay nàng vẽ một đường trên chân mày của Khuất Tĩnh Văn, đợi đến khi cô hoàn toàn mất đi cảnh giác thì hạ xuống một nụ hôn. Ban đầu nhẹ nhàng uyển chuyển, càng về sau càng ướt át mãnh liệt. Lồng ngực cả hai khẽ phập phồng, tiết tấu của trái tim cũng từng chút nhanh thêm giống như đang thi đua xem bên nào chiến thắng.

Cứ ngỡ Kỳ Mặc Vũ sẽ chiếm thế thượng phong nhưng Khuất Tĩnh Văn đột nhiên trở người, áp nàng xuống giường, ánh mắt mơ hồ nhìn nàng, sau đó lại tiếp tục nụ hôn sâu.

Không biết từ khi nào, bàn tay của cô đã len lỏi chui vào trong chiếc áo ngủ mỏng manh, tung tăng đi dạo. Cơ thể Kỳ Mặc Vũ rung lên từng chút một, nàng khẽ phát ra tiếng nức nở.

Khuất Tĩnh Văn tiếp tục động tác, đôi môi tìm đến chiếc cổ thon dài, bàn tay còn lại cũng giữ lấy tay nàng, mười ngón tay đan vào nhau.

Cô dừng lại một chút, kề vào lỗ tai nàng, nói nhỏ: "Tôi dạy em cách tạo ấn ký."

Cô nói xong thì ngay tại chiếc cổ của Kỳ Mặc Vũ, nhẹ nhàng mút vào. Kỳ Mặc Vũ chỉ kịp rướn người, sau đó toàn thân ngay lập tức xụi lơ.

2

Giọng nói nàng có hơi mơ hồ: "Tĩnh Văn..."

Khuất Tĩnh Văn ngẩng đầu, cọ cọ vào cánh mũi nàng: "Hửm?"

Nàng định nói gì đó nhưng tiếng gõ cửa vang lên. Kỳ Mặc Vũ giật bắn mình ngồi dậy, Khuất Tĩnh Văn đè trên người nàng bị đụng trúng hít một ngụm khí lạnh.

"Mặc Vũ, cậu ngủ chưa?"

Kỳ Mặc Vũ rối rít hôn hôn chỗ bị nàng đụng trúng, sau đó đẩy Khuất Tĩnh Văn nằm xuống, dùng chăn phủ lên đỉnh đầu cô vỗ vỗ: "Bảo bối, chịu khó một chút."

Nàng nói xong chỉnh trang lại tóc tai, bước ra ngoài mở cửa. Gương mặt thản nhiên nặn ra một nụ cười.

"Sơ Huyên."

Lê Sơ Huyên là bạn cùng nàng tham gia cuộc thi lần này. Ban đầu họ không quen biết nhưng mấy ngày qua cùng nhau nói chuyện xem như cũng có chút thân thuộc. Cô nhìn Kỳ Mặc Vũ cố ý đứng chặn ở cửa, cảm thấy có gì đó không đúng.

Lê Sơ Huyên mỉm cười: "Có khách sao?"

Kỳ Mặc Vũ còn không suy nghĩ liền lắc đầu, nhưng dấu vết trên cổ của nàng cũng nhờ đó mà đập vào mắt Lê Sơ Huyên.

Lê Sơ Huyên không vạch trần, chỉ đưa cho nàng một túi đồ: "Lúc nãy có mua ít bánh nhưng quên đưa cho cậu. Nghe nói là đặc sản ở đây. Cậu có thể ăn một ít."

Kỳ Mặc Vũ đưa một tay nhận lấy, nửa người vẫn chặn ngay cánh cửa: "Cảm ơn cậu, mình nhất định sẽ ăn hết."

Dù sao nàng có hai người.

Lê Sơ Huyên cười cười: "Được rồi, nghỉ ngơi sớm đi. Ngày mai sẽ rất vất vả đó."

Kỳ Mặc Vũ cũng mỉm cười: "Mình biết rồi. Tạm biệt Sơ Huyên, chúc cậu ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Kỳ Mặc Vũ thấy người kia xoay lưng đi rồi mới đóng cửa lại, đưa tay vuốt lồng ngực. Thực ra hai chân nàng vì dư âm lúc nãy nên đã sớm mềm nhũn, mà kẻ gây ra chuyện này vẫn đang nằm trên giường, cười đến vui vẻ.

"Khuất lão sư, chị... chị... chị..."

Ây, thật không thể nói nên lời. Rõ ràng là nàng cam tâm tình nguyện. Vả lại còn... rất thích.

Khuất Tĩnh Văn ngồi dậy, ôm nàng vào lòng: "Tôi là quang minh chính đại đến đây, em lại xem tôi là kẻ trộm giấu đi. Chuyện này... tính toán như thế nào đây? Hửm?"

Kỳ Mặc Vũ có hơi đuối lý, cũng không biết đáp sao mới phải. Nàng dùng gò má cọ cọ vào lòng ngực Khuất Tĩnh Văn, biến nó thành một loại ngôn ngữ.

Khuất Tĩnh Văn dùng ngón tay búng nhẹ lên trán nàng: "Ngốc."

Kỳ Mặc Vũ không nói gì, lại tiếp tục cọ cọ. Khuất Tĩnh Văn bật cười thành tiếng.

"Được rồi, tôi muốn ăn bánh. Người ta nửa đêm lặn lội sang đây mang bánh cho em, không thể phụ lòng nha."

Giọng nói có một chút chua, Kỳ Mặc Vũ ngửi được.

Kỳ Mặc Vũ dùng tay gõ vào lòng ngực cô: "Chị đến trước, em đi vệ sinh."

Khuất Tĩnh Văn mỉm cười lắc đầu, hình như cô cũng phải vào nhà vệ sinh một chút.