Sáng mùng 1 Tết, Thái Vịnh Nghi và Kỳ Mặc Túc đang thong thả ngồi cắn hạt dưa thì Kỳ Mặc Vũ mới rón rén từ trên lầu đi xuống.
Hôm nay nàng mặc chiếc áo cổ lọ, nhìn bên ngoài thì rất bình thường nhưng chỉ Kỳ Mặc Vũ mới biết nàng đang muốn giấu đi ấn ký Khuất Tĩnh Văn để lại.
Mặc dù sáng nay đã cố tình dậy sớm phủ một lớp phấn thật dày nhưng vẫn có chút gì đó chột dạ.
"Ba mẹ, chào buổi sáng."
Nàng vừa nói vừa cười, để lộ ra hàm răng trắng tinh.
"Hôm qua sao lại về muộn như vậy?"
Đêm qua khi Kỳ Mặc Vũ về tới nhà thì có gặp qua ba mẹ, thế nhưng cũng đã trễ nên Thái Vịnh Nghi cũng không vội chất vấn mà để cho nàng nghỉ ngơi. Bây giờ vừa lúc hỏi thăm một chút.
Kỳ Mặc Túc thấy vợ có hơi nghiêm túc thì nhỏ giọng: "Tuổi trẻ mà, giao thừa ra ngoài chơi về trễ một chút cũng không sao."
Thái Vịnh Nghi liếc hắn một cái: "Anh thì biết gì."
Kỳ Mặc Túc lập tức im bặt, nháy mắt với Kỳ Mặc Vũ.
Kỳ Mặc Vũ hiểu ý, lập tức chạy đến lấy lòng: "Không phải lát nữa chúng ta còn phải đi chùa sao. Mẹ, phải tịnh tâm nha."
Thái Vịnh Nghi nhíu mày không nói gì, xem như chuyện này đã được giải quyết xong xuôi.
Kỳ Mặc Vũ hốt một nắm hạt dưa, vừa cắn vừa tự nhiên trò chuyện: "Sáng nay con sẽ đi chùa cùng ba mẹ, buổi chiều sẽ sang nhà Giai Nghê thăm bà ngoại cậu ấy."
Thái Vịnh Nghi quan tâm hỏi: "Giai Nghê năm nay lại không về sao?"
Không phải không về mà là không thể về. Tô Giai Nghê còn chưa nói chuyện bản thân mang thai với bà ngoại, sợ bà không chịu nỗi.
"Dạ, cậu ấy bận đi làm thêm."
Kỳ Mặc Vũ nói dối không chớp mắt.
"Ba nghe nói nó đã vô làm ở một công ty kiến trúc? Bây giờ vẫn phải vất vả đi làm thêm sao?"
Kỳ Mặc Vũ cười cho qua: "Cậu ấy muốn kiếm thêm một chút gửi về cho bà."
Kỳ Mặc Túc gật đầu: "Đúng là đứa trẻ tốt."
Kỳ Mặc Vũ chu môi: "Con gái ba không tốt sao?"
Kỳ Mặc Túc liền vui vẻ cười to: "Tốt tốt, con gái của ba là tốt nhất."
Thái Vịnh Nghi nhìn hai ba con kẻ tung người hứng thì chỉ im lặng, lặng lẽ cong môi.
...
Buổi chiều, Khuất Tĩnh Văn đến đón Kỳ Mặc Vũ và Hồ Nhã Hinh cùng đi sang nhà Tô Giai Nghê. Vốn kế hoạch ban đầu chỉ có Hồ Nhã Hinh và nàng, thế nhưng Khuất Tĩnh Văn một mực đòi đi theo.
Thực ra Khuất Tĩnh Văn không có trở về Bắc Thành sớm như Kỳ Mặc Vũ đã nói với ba mẹ. Cô dự định mùng 2 mới trở về, vừa lúc có thể ở bên nàng thêm một chút.
Hồ Nhã Hinh ngồi trên xe, tự biết bản thân hôm nay sẽ ăn cơm chó ngập họng. Trong lòng thầm than tại sao giờ phút này cô lại độc thân cơ chứ.
Nhưng nhắc đến chuyện này, Hồ Nhã Hinh có chút phiền lòng. Cái tên nam nhân lần trước ở quán bar, không biết làm sao có được thông tin của cô, gần đây cứ cố ý tiếp cận. Hồ Nhã Hinh nhớ lại lần trước hắn đối với Kỳ Mặc Vũ không có ý tốt liền không cho mặt mũi, cố gắng tránh xa. Nhưng mà cô vẫn chưa có kể cho Kỳ Mặc Vũ nghe chuyện này.
1
"Tĩnh Văn, lúc trưa chị ăn gì?"
Kỳ Mặc Vũ vừa ngắm nhìn sườn mặt của cô vừa trò chuyện.
"Ừm, thức ăn nhiều quá, không nhớ rõ. Nhưng mà canh nấm rất ngon."
"Nhà chị thật đông người."
Kỳ Mặc Vũ cảm thán.
Lúc trưa Khuất Tĩnh Văn có nhắn tin cho nàng, nói rằng đám họ hàng lại kéo đến. Thật ra chuyện này Khuất Tĩnh Văn cũng đã quen rồi, nhưng kể từ khi bên cạnh Kỳ Mặc Vũ, chuyện gì cũng muốn kể cho nàng nghe.
"Rất phiền phức."
Kỳ Mặc Vũ bỗng nhớ lại lần trước hứa với bà ngoại Khuất Tĩnh Văn có dịp sẽ ghé thăm, nhưng đến bây giờ vẫn chưa thực hiện. Nàng có chút chần chừ.
"Tĩnh Văn, chị nói xem lâu như vậy em chưa ghé qua bái phỏng, có phải bà ngoại chị sẽ ghét bỏ em không?"
Khuất Tĩnh Văn nắm tay nàng: "Bà ngoại sẽ không như vậy."
"Nè, hai người tôn trọng mình một chút đi."
Hồ Nhã Hinh nãy giờ ngậm đắng nuốt cay, cuối cùng cũng không chịu nỗi nữa.
Kỳ Mặc Vũ thấy cái mỏ Hồ Nhã Hinh đang chu ra tám mét, nổi hứng trêu chọc: "Vậy thì cậu cũng nhanh tìm bạn trai hay bạn gái gì đó đi."
"Mình liền tìm cho cậu xem."
Hồ Nhã Hinh hừ một tiếng, khoanh tay trước ngực.
Khuất Tĩnh Văn và Kỳ Mặc Vũ bật cười thành tiếng.
Nơi bà ngoại Tô Giai Nghê sinh sống là một căn nhà gỗ đơn sơ ở ngoại ô Vĩnh Thành. Lái xe cũng hơn một tiếng. Khi đến nơi mắt của Kỳ Mặc Vũ cũng sắp híp lại. Nàng xuống xe, lười biếng dựa vào người Khuất Tĩnh Văn.
"Nắng quá a."
Mặc dù thời tiết còn đang se lạnh nhưng bây giờ là 2 giờ chiều, thời điểm nắng nóng nhất. Kỳ Mặc Vũ lại đang mặc chiếc áo len kín kẽ, cả người đều sắp rịn ra mồ hôi.
"Kỳ Mặc Vũ, không phải mình nói cậu nhưng mà mấy ngày Tết đi mặc áo len làm gì chứ."
Không chỉ Kỳ Mặc Vũ, cả Khuất Tĩnh Văn cũng cảm thấy có chút mất tự nhiên. Chuyện đêm qua rõ ràng vẫn còn hiện diện trong tâm trí hai người.
Kỳ Mặc Vũ cố tỏ ra bình tĩnh: "Trời lạnh, cậu không thấy sao?"
Hồ Nhã Hinh bĩu môi: "Mình còn tưởng đêm qua cậu làm chuyện gì nên cố ý che đậy."
Một phát trúng tim đen, Kỳ Mặc Vũ nắm chặt tay Khuất Tĩnh Văn, giọng nói yếu ớt: "Cậu toàn nghĩ tầm bậy tầm bạ."
Hồ Nhã Hinh nhún vai không nói gì, chủ động khiêng mấy túi đồ đi vào trong. Kỳ Mặc Vũ cũng nắm tay Khuất Tĩnh Văn theo sau vào.
"Bà ngoại, có ở nhà không?"
Với độ thân thiết của cả ba, Hồ Nhã Hinh và Kỳ Mặc Vũ đều xem bà ngoại của Tô Giai Nghê là bà ngoại của mình, gọi mãi cũng thành quen.
"Ai đến đó?"
Một giọng nói già nua vang lên, bộ dáng yếu ớt xuất hiện sau cửa bếp.
Kỳ Mặc Vũ chạy đến đỡ bà: "Bà ngoại, là con đây, còn có Nhã Hinh và chị Tĩnh Văn."
Bà ngoại Tô gật đầu, vui vẻ vỗ vỗ mu bàn tay Kỳ Mặc Vũ: "Sang đây ngồi, để bà nhìn rõ một chút."
Mắt của bà không được tốt, sức khỏe mấy năm nay cũng yếu dần. Bà sống tại đây chỉ một thân một mình, Tô Giai Nghê hàng tháng đều gửi tiền và chút ít đồ đạc nhưng số lần trở về chỉ đếm trên đầu ngón tay. Bà ngoại Tô có chút tủi thân, trong mắt cay cay.
"Bà ngoại, năm mới vui vẻ. Tụi con mang chút quà cho bà nè."
Hồ Nhã Hinh lúc nào cũng mang giọng điệu vui vẻ, chọc người khác cười theo.
"Các con đến bà đã vui rồi, cần gì quà cáp. Bà một thân một mình cũng không dùng bao nhiêu."
Nói xong lại nhìn sang Khuất Tĩnh Văn, bà ngoại Tô hơi nheo mắt, Khuất Tĩnh Văn hiểu ý đến gần, nửa quỳ trên sàn nhà: "Chào bà, con là Khuất Tĩnh Văn."
Bà ngoại Tô nhìn một hồi, sau đó vỗ vỗ vai cô: "Là một cô gái trưởng thành xinh đẹp."
Kỳ Mặc Vũ nghe xong vỗ ngực tự hào, cũng không che giấu mà nói với bà ngoại Tô: "Chị ấy là bạn gái con... Còn có, là vợ tương lai của con."
Câu nói bất ngờ này của nàng khiến cho cả ba người ở đây trong nháy mắt đều tỏ ra kinh ngạc. Hồ Nhã Hinh lại cảm thấy được thồn cho đống cơm chất lượng, bà ngoại Tô thì mơ hồ chưa kịp tiếp thu mà Khuất Tĩnh Văn thì vì chuyện này mà trong lòng giống như có một dòng nước ấm chảy qua, ngây ngốc chưa kịp phản ứng.
Kỳ Mặc Vũ nhìn phản ứng của mọi người, vô cùng hài lòng. Ừm, thỉnh thoảng nàng cũng muốn thể hiện chút gì đó, vả lại ở chỗ này cũng không cần lo lắng.
Bà ngoại Tô có chút rầu rĩ, thận trọng mở lời: "Hai người con gái sao có thể?"
Bà còn đang nghĩ Kỳ Mặc Vũ là đang đùa giỡn với bà.
Chỉ là nàng lại nắm tay bà: "Bà ngoại, con nghĩ tình yêu không quyết định bởi giới tính."
Bà ngoại Tô thở dài: "Cũng phải."
"Hạnh phúc vui vẻ là được."
Khuất Tĩnh Văn âm thầm nắm lấy bàn tay còn lại của nàng, xoa xoa, ánh mắt tràn đầy dịu dàng. Hình như đây là lần hiếm hoi nàng mạnh dạn nói cô là bạn gái của nàng, còn có là vợ tương lai. Bao nhiêu năm tu dưỡng của Khuất Tĩnh Văn trong nháy mắt chỉ muốn vì nàng mà rũ bỏ.
Bà ngoại Tô nhìn hai người, lại nghĩ đến cháu gái mình. Có chút không nói nên lời.
"Giai Nghê nó, bận rộn lắm sao?"
Hai ngày trước Tô Giai Nghê gọi về, nói là không thể về ăn Tết. Dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng bà vẫn có chút buồn bã, hay nói đúng hơn là lo lắng cho cô, sợ cô bên ngoài chịu thiệt.
Khi ấy bà nói: "Bà ngoại không cần nhiều tiền, con đừng gượng ép bản thân."
Lúc đó Tô Giai Nghê trả lời: "Là con cần tiền."
2
Bà ngoại Tô cảm thấy bất lực, nước mắt tuôn dài. Bây giờ nhắc lại vẫn có chút không thể khống chế.
Kỳ Mặc Vũ và Hồ Nhã Hinh nhìn nhau, sau đó Hồ Nhã Hinh nhỏ giọng: "Cậu ấy cũng sắp tốt nghiệp rồi, cố gắng thêm một chút. Có lẽ năm sau liền có thể trở về."
Khuất Tĩnh Văn tiếp lời: "Em ấy là một cô gái ưu tú, nhất định sẽ rất có tương lai."
Giọng nói của Khuất Tĩnh Văn không nóng không lạnh nhưng khiến cho người ta có cảm giác yên tâm. Có lời này của cô, bà ngoại Tô bỗng chốc bớt đi một chút lo lắng.
Bà gật đầu mấy cái, lau đi nước mắt: "Được rồi, bà còn có thể đợi."
Ở lại chơi với bà suốt cả buổi chiều, đến khi trở về, ba người lần lượt nhét cho bà bao lì xì đỏ thắm. Bà ngoại Tô một mực từ chối nhưng Kỳ Mặc Vũ nói rằng không nhận sẽ không may mắn, lì xì cho trưởng bối là phúc phần của con cháu. Nghe vậy bà mới miễn cưỡng nhận lấy, còn liên tục cảm ơn.
Đến khi trở lại trên xe, Hồ Nhã Hinh mới thở dài: "Mặc Vũ, cậu nói xem còn phải giấu đến khi nào?"
Kỳ Mặc Vũ lắc đầu: "Đây là chuyện của Giai Nghê, chúng ta cũng không thể xen vào."
Hồ Nhã Hinh đếm đếm ngón tay: "Tháng 7 hoặc tháng 8 là sinh con, ngay vào giai đoạn nước rút, không biết cậu ấy có chịu nỗi hay không?"
Dù có kiên cường như thế nào, một cô gái tuổi mới đôi mươi, chân ướt chân ráo lại còn phải vác thêm cái bụng to tướng. Áp lực thể xác, áp lực tinh thần, tất cả đều phải gánh trên vai.
"Còn có chúng ta mà, không phải sao?"
Hồ Nhã Hinh gật đầu: "Xem như chúng ta có lòng nhưng cũng phải xem cậu ấy có để chúng ta xen vào không nữa."
Kỳ Mặc Vũ cười cười: "Hồ Nhã Hinh, lâu lắm rồi mới thấy cậu trầm tư như vậy."
Hồ Nhã Hinh lập tức xù lông: "Con gái nuôi tương lai của mình đó, không lo làm sao được."
"Là của mình nha."
Kỳ Mặc Vũ không chịu thua kém.
Hồ Nhã Hinh hừ một tiếng: "Cậu muốn thì cùng Khuất lão sư sinh vài đứa đi."
Kỳ Mặc Vũ vô thức nhìn về phía Khuất Tĩnh Văn, nhớ đến chuyện đêm qua, lỗ tai dần dần đỏ lên.
Khuất Tĩnh Văn nhận ra ánh mắt của nàng, mỉm cười: "Có thể."