Vương Thiệu Nam cuối cùng cũng tìm được một lý do chính đáng để thỏa mãn yêu cầu của cô em họ.
Chúc Viên vừa nghe nói đã mở cờ trong bụng, còn chưa kịp nghe dặn dò đã ôm xấp tài liệu chạy đến văn phòng Khuất Trạch Nguyên.
Sau khi chỉnh trang lại nhan sắc, Chúc Viên gõ cửa: "Khuất tổng."
Bên trong vang lên một giọng nói trầm ổn của nam nhân: "Mời vào."
Chúc Viên lập tức mở cửa đi vào, đảo mắt liền thấy những thứ mô hình đắt tiền được bày biện khắp nơi khiến cho bản thân lóa mắt.
Cô ta cẩn thận dè dặt tới gần, đặt tài liệu trên bàn, giọng nhão nhẹt: "Khuất tổng, tài liệu của anh ~"
"Để đó đi."
Khuất Trạch Nguyên miệng thì đáp nhưng mặt cũng không có ngẩng lên.
Chúc Viên đứng yên tại chỗ nhìn cậu, gương mặt say mê giống như một con thú nhìn thấy món mồi ngon.
Mãi chưa nghe thấy tiếng bước chân, Khuất Trạch Nguyên mới ngẩng đầu: "Còn chuyện gì sao?"
Chúc Viên lắc đầu nhưng ánh mắt vẫn dính trên người Khuất Trạch Nguyên.
Cậu cảm thấy khó hiểu, nhân viên Khuất thị từ khi nào lại không biết phép tắc như vậy.
"Cô ở bộ phận nào?"
Nhân viên tại trụ sở chính của Khuất thị có đến mấy ngàn người, có những người Khuất Trạch Nguyên quanh năm còn không có gặp qua, Chúc Viên chẳng qua là một trong số đó. Nhưng mà người này cứ nhìn chằm chằm cậu, không khỏi khiến cậu tò mò.
Nhưng Chúc Viên lại xem sự tò mò nhất thời của Khuất Trạch Nguyên thành để ý mình, thế là lại càng phô trương: "Em là Chúc Viên, sinh viên thực tập bộ phận Tuyển dụng, người Vĩnh Thành. Nhà làm kinh doanh, vào đây là để học hỏi."
Khuất Trạch Nguyên liếc cô ta: "Ừm, ra ngoài đi."
Cậu không thích nhất chính là những người nói nhiều. Thế nên nói xong câu này liền tiếp tục bận rộn.
Chúc Viên cảm thấy giọng nói của Khuất Trạch Nguyên thực sự quá men, trong lòng cô ta rộn ràng như mở hội. Xem ra hôm nay đã có được bước tiến quan trọng, lần sau cô nhất định khiến cậu ghi tạc tên mình.
"Vậy em ra ngoài. Tạm biệt Khuất tổng ~"
Trở lại văn phòng, Chúc Viên giống như càng vênh váo, cô ta lắc cái eo lượn một vòng, liếc mắt nhìn các đồng nghiệp, sau đó lại chạy đến chỗ Vương Thiệu Nam: "Anh họ, cảm ơn anh nha."
"Ở công ty đừng cứ gọi anh họ, có rất nhiều tai mắt."
Vương Thiệu Nam vừa nói vừa nhìn trước ngó sau.
Chúc Viên không cho là đúng, nháy mắt với Chúc Viên: "Được rồi, nhưng mà anh không cần lo. Ai nhiều chuyện em sẽ xé rách miệng họ."
Vương Thiệu Nam đẩy kính: "Em thì hay rồi."
...
Hôm nay Khuất Tĩnh Văn bận tham gia buổi đấu giá từ thiện nên không có chạy đến công ty tìm Kỳ Mặc Vũ. Nàng tuy có chút mất mát nhưng đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm. Lần nào cô đến đây nàng đều giống như kẻ trộm, đến nỗi bây giờ còn học được tuyệt chiêu nói dối không chớp mắt, mỗi ngày đều có một kịch bản xuất thần.
Kỳ Mặc Vũ còn nghĩ, sau này rảnh rỗi còn có thể đi làm biên kịch kiếm thêm.
1
Ngay lúc mọi người đang tập trung làm việc thì giọng Trần Chí Khiêm vang lên: "Mọi người, dừng tay một chút."
Mọi người đồng loại quay đầu, nhìn về vị trí Trần Chí Khiêm đang đứng.
Hàng Minh nhanh miệng: "Lão Trần, lại có dự án mới à?"
Trần Chí Khiêm gật đầu: "Chúng ta vừa thu mua thêm một công ty ở Đông Thành, chuẩn bị chuyển đổi loại hình kinh doanh, ra mắt sản phẩm mới. Bộ phận Chiến lược sắp tới sẽ phải đến đó mấy ngày. Các người, ai muốn đi?"
"Đi cùng anh hả?"
Trần Chí Khiêm gật đầu.
"Vậy thì thôi đi, tôi nhìn mặt anh đến chán rồi. Để tôi ở yên đây làm cho xong mấy cái kế hoạch."
Hàng Minh cũng xua tay: "Đông Thành là quê tôi, không có gì mới mẻ."
Trần Chí Khiêm đảo mắt một vòng, thấy tất cả mọi người đều lắc đầu. Đang muốn ra lệnh cưỡng chế thì lại nhớ đến Kỳ Mặc Vũ: "Tiểu Vũ, hay là em đi?"
Kỳ Mặc Vũ bỗng dưng bị gọi tên, lập tức đứng hình. Chưa kịp trả lời thì đã thấy Hàng Minh bên cạnh gõ lên bàn mình: "Hợp lý, để tiểu Vũ đi đi. Cơ hội tốt để học hỏi."
Thế là Kỳ Mặc Vũ ngoan ngoãn gật đầu. Trong lòng lại thầm than ngắn thở dài vì sắp không được ngủ cùng Khuất Tĩnh Văn.
...
Lâu rồi Khuất Tĩnh Văn và Doãn Tuyết Lan không gặp nhau. Nếu không phải Doãn Tuyết Lan quá bận thì chính là Khuất Tĩnh Văn quá bận... chăm sóc bạn nhỏ. Hiếm khi có được một chút thời gian dư dả như hôm nay, thế nên hai người cũng không vội trở về mà cùng nhau đi dạo.
"Hôm nay cậu thu hoạch cũng khá đó."
Khuất Tĩnh Văn yêu thích sưu tập cổ vật, vả lại đây lại là buổi đấu giá từ thiện nên cũng tiện tay bỏ ra thêm chút đỉnh.
"Ừm, mang mấy thứ về tặng bạn gái."
Doãn Tuyết Lan xem như cũng bắt đầu thích nghi với đống cơm chó này, thản nhiên nói tiếp: "Sao hôm nay không rủ em ấy đi cùng."
Khuất Tĩnh Văn khẽ đáp: "Đang bận thực tập."
Doãn Tuyết Lan ồ lên một tiếng: "Đã bắt đầu dấn thân vào chốn thị phi rồi sao? Thực tập ở đâu? Có phải Khuất thị không?"
Khuất Tĩnh Văn gật đầu: "Là phỏng vấn được chọn vào thẳng."
"Nè, tôi đã nói gì đâu. Chưa gì đã bày ra tư thế gà mẹ bảo vệ con rồi."
Doãn Tuyết Lan liếc nhẹ cô một cái rồi bật cười.
Khuất Tĩnh Văn nhìn cô không nói gì.
Hai người đi thêm một lát rồi dừng lại ở một nhà hàng để giải quyết bữa trưa. Vừa ngồi xuống Khuất Tĩnh Văn đã nhận được tin nhắn của Kỳ Mặc Vũ.
Tiểu Vũ: [Em sắp đi công tác.]
Tiểu Vũ: [Sắp không được ôm chị ngủ rồi.]
Khuất Tĩnh Văn đầu tiên làm mỉm cười, sau đó mới nhắn lại.
[Đi mấy ngày?]
[Tôi đi cùng em.]
Doãn Tuyết Lan để ý từng nhất cử nhất động của cô từ khi ngồi xuống, bỗng cảm thấy tình cảm bạn bè bao nhiêu năm thoáng chốc "ngàn cân treo sợi tóc". Đúng là những người có tình yêu thường khiến người ta phải kinh ngạc.
"Nè, suốt ngày dính lấy nhau còn chưa đủ sao?"
Doãn Tuyết Lan bất mãn kêu lên.
Khuất Tĩnh Văn ngẩng đầu nhìn cô: "Cậu không hiểu được đâu."
Sau đó lại cắm mặt vào điện thoại.
Doãn Tuyết Lan đành ôm lấy một bụng tức tối, tự mình gọi thức ăn. Cũng may là cô cũng xem như hiểu rõ sở thích của người bạn thân sắp bị tình yêu nuốt trọn này.
"Ăn ăn ăn, đừng ôm điện thoại nữa."
Khuất Tĩnh Văn lúc này mới chịu cất điện thoại, ngước nhìn một bàn thức ăn đã được bày ra trước mắt.
"Ngại quá, tiểu Vũ nói sắp đi công tác nên nói với em ấy vài câu."
Doãn Tuyết Lan gắp thức ăn bỏ vào chén: "Không thể đợi tối về nói được sao? Hai người sống chung mà?"
Khuất Tĩnh Văn cong môi, ý vị thâm trường: "Tối bận làm chính sự."
Doãn Tuyết Lan xem như hiểu rõ, cũng không muốn đôi co nữa, im lặng lấp đầy bụng của mình.
...
Sau khi trở về, Khuất Tĩnh Văn bắt đầu bận rộn giúp Kỳ Mặc Vũ xếp hành lý. Dù mấy ngày nữa mới phải đi nhưng chuẩn bị trước vẫn tốt hơn, nếu như thiếu thứ gì liền có thể mua thêm, đến lúc đó cũng không sợ cập rập.
Đông Đông lúc này đã nhảy lên kệ sách nằm ngủ, chỉ có Hạ Hạ là chạy tới chạy lui cùng cô bận rộn.
Đang là mùa hè nên cũng không cần dồn mấy thứ áo len, khăn choàng linh tinh nên vali nhẹ hơn hẳn. Khuất Tĩnh Văn chọn cho nàng mấy kiểu dáng lịch sự, hợp thời tiết nhưng cũng không quá phô trương. Dù gì Kỳ Mặc Vũ muốn trải nghiệm, không muốn để mọi người biết bản thân quá có điều kiện, nhìn tới nhìn lui thế này là hợp lý nhất.
Chiều đến, sau khi Kỳ Mặc Vũ trở về đã thấy mọi thứ được sắp xếp ổn thỏa. Nàng ôm Khuất Tĩnh Văn, thưởng cho cô một nụ hôn: "Bảo bối thật đảm đang."
Rất giống một người vợ biết vun vén cho gia đình.
Đương nhiên lời này Kỳ Mặc Vũ không nói ra, chỉ để trong bụng rồi âm thầm cười trộm.
"Em cười gì?"
Kỳ Mặc Vũ tỏ ra ngay thẳng: "Nhìn thấy chị liền muốn cười."
Khuất Tĩnh Văn điểm mũi nàng: "Dẻo miệng."
"Em học chị đó."
Nụ cười trên môi nàng từ đầu đến cuối cũng không có tắt đi mà càng lúc càng thêm rạng rỡ. Khuất Tĩnh Văn lúc này chỉ muốn ôm nàng làm chút chuyện nhưng cũng biết nàng mới về, chắc hẳn là rất mệt mỏi nên đã chủ động soạn quần áo, đẩy nàng vào phòng tắm.
"Em tắm đi, tôi xuống dọn cơm."
Kỳ Mặc Vũ núp sau cánh cửa: "Tuân lệnh... Vợ."
Âm cuối nhỏ xíu nhưng đủ để Khuất Tĩnh Văn nghe thấy. Một danh xưng xa lạ nhưng gần gũi khiến cho tâm cô mềm nhũn. Nếu không phải nàng đã đóng chặt cửa thì giờ phút này đây có lẽ cô đã ôm trọn nàng vào lòng, bắt nàng gọi lại.
Nhưng mà gọi lại là chuyện đương nhiên, dù sao thời gian vẫn còn dài.