Cùng Nàng Nói Chuyện Trăm Năm

Chương 77: Tiệc sinh nhật



Sinh nhật Khuất Trạch Nguyên được tổ chức trên du thuyền. Chiếc du thuyền này có ý nghĩa rất đặc biệt với cậu bởi vì nó chính là quà sinh nhật 18 tuổi mà Khuất Tĩnh Văn đã tặng cho cậu.

Mấy năm qua tuy càng ngày càng có nhiều mẫu mã mới sang trọng hơn, hiện đại hơn nhưng cậu vẫn thích nó nhất.

Mặc trên mình bộ tây trang lịch lãm, Khuất Trạch Nguyên đang bận rộn tiếp rượu những vị khách mời. Tuy nói ở đây có không ít tầng lớp thượng lưu cao quý nhưng ai đối với cậu ít nhiều cũng phải cung kính mấy phần. Mà Khuất Trạch Nguyên từ khi sinh ra đã đối với những việc này lấy làm quen thuộc.

Xã giao thôi mà, có mấy ai thật lòng. So với đám người có mặt ở đây thì việc Khuất Tĩnh Văn và Hồ Nhã Hinh hôm nay sẽ xuất hiện càng khiến cậu vui vẻ gấp trăm nghìn lần. Đây đúng là phúc của chị dâu, Khuất Trạch Nguyên đã âm thầm nghĩ như vậy.

Có điều trước khi người trong lòng đến thì Khuất Trạch Nguyên lại lần nữa phải đau đầu. Không biết cái người tên Chúc Viên lại từ đâu trên trời rơi xuống làm cậu mất hứng.

Đầu tiên là đổ rượu lên người, sau đó chính là tìm cách để chạm vào người cậu, cậu đều nhìn ra hết.

"Khuất tổng có sao không? Tôi lau giúp anh."

Chúc Viên vừa nói vừa nhanh tay rút một tờ khăn giấy, tiến tới nắm lấy cổ tay Khuất Trạch Nguyên rồi lau đi vết rượu trên ngực.

Khuất Trạch Nguyên lập tức tránh đi, nét mặt cũng mất đi kiên nhẫn: "Không cần. Tôi đi thay quần áo."

Hôm nay là sinh nhật cậu, cậu cũng không muốn ở trong bộ dạng này tiếp tục tiếp khách. Còn có, cũng không cần so đo với khách mời.

Chúc Viên thấy cậu rời đi thì có chút mất mát giậm chân, rõ ràng Khuất Trạch Nguyên còn không nhớ cô ta là ai.

Thật ra chuyện Khuất Trạch Nguyên không nhớ Chúc Viên cũng là dễ hiểu. Một thương nhân mỗi ngày bận trăm công nghìn việc, sự xuất hiện chưa tới mấy phút của Chúc Viên so với những người qua đường vô tình lướt qua cũng chẳng khác nhau là mấy.

Khuê mật của Chúc Viên là Hà Tố Tố thấy kịch hay nhướng mày: "Lại thất bại sao? Xem ra người ta còn không nhớ cậu."

Chúc Viên quay sang nhìn Hà Tố Tố: "Để rồi coi."

Nói về việc tại sao Chúc Viên có thể xuất hiện ở đây. Cô ta dù gì cũng là phú nhị đại, tuy không thể so với Khuất gia nhưng ở Vĩnh Thành nhà cô ta với nhà Kỳ Mặc Vũ chính là kỳ phùng địch thủ. Mấy năm nay Chúc Viên cũng đến Bắc Thành học đại học, cũng đã quăng đàn anh khóa trên năm ấy ra sau đầu. Cô ta quen thói ăn chơi, tiệc tùng đi đến mỏi chân. Nhưng cũng chính vì vậy mà gặp được Khuất Trạch Nguyên rồi bắt đầu "nhất kiến chung tình".

Vòng bạn bè rộng lớn, tham gia một cái tiệc sinh nhật cũng chẳng phải vấn đề to tác. Mà vấn đề ở đây là làm sao để Khuất Trạch Nguyên nhìn cô ta lâu hơn một chút.

Hà Tố Tố đã quen với bộ dạng này của cô ta, nhưng thân là bạn tâm giao, vẫn phải quan tâm một chút: "Cậu cẩn thận chứ, lần trước đã bị tống cổ ra Khuất thị, lần này coi chừng lại bị quăng xuống dưới cho cá đó."

Chúc Viên nghiến răng: "Hà Tố Tố, cậu có phải là bạn thân của mình không hả?"

Hà Tố Tố nghiền ngẫm rồi bật cười: "Đương nhiên rồi."

Nhưng mà thân ai nấy lo, Hà Tố Tố thầm nghĩ.

Tính tình của Chúc Viên không tốt ai mà không biết, Hà Tố Tố chơi với cô ta suy cho cùng cũng chính là nhìn trúng bộ não tàn của một người được xưng là đại tiểu thư Chúc gia.

Chúc Viên hừ một tiếng, giậm chân cầm thêm một ly rượu, sau đó một hơi uống cạn.

Trong lúc lơ đễnh, cô ta nhìn thấy Kỳ Mặc Vũ đang tay trong tay cùng một người phụ nữ, bên cạnh còn có Hồ Nhã Hinh.

Đúng, chính là Hồ Nhã Hinh, người năm đó suốt ngày tò tò sau lưng Kỳ Mặc Vũ.

Ánh mắt Chúc Viên dần trở nên hung dữ, dính chặt ở chỗ ba người.

Để không gây chú ý, hôm nay Kỳ Mặc Vũ và Khuất Tĩnh Văn chỉ diện trang phục đơn giản. Nhưng nói gì thì nói, chỉ một tấm vải thô mặc trên người họ cũng khiến nó trở nên khác biệt. Lụa đẹp vì người chính là như vậy.

Ba người rất nhanh chóng thu hút ánh mắt của rất nhiều người. Nhân viên Khuất thị cũng không nằm ngoài cuộc.

Bình thường Kỳ Mặc Vũ mặc đồ công sở đã đẹp. Huống chi hôm nay còn mặc váy. Nước da tinh xảo, vòng eo thon nhỏ, đôi chân thẳng tắp, tóc dài tung bay, còn có gương mặt vừa nhìn là muốn phạm tội.

Nhìn sang người đi bên cạnh, lại là nhan sắc thần tiên gì vậy trời. Bọn họ cảm thấy hôm nay được có mặt ở đây chính là một phúc lợi.

Nhiều người bắt đầu đoán già đón non, cho rằng đây là một trong những minh tinh mà Khuất Trạch Nguyên mời tới. Nhưng cũng có người nhìn ra khác biệt, âm thầm lên mạng tìm kiếm thông tin rồi bắt đầu rối rắm.

Đám bạn có tiền của Khuất Trạch Nguyên cũng không giấu được đôi mắt nóng rực, bắt đầu tìm cách tiếp cận. Qua lại với Khuất Trạch Nguyên nhiều năm như vậy, khách mời có mặt xem như cũng quen biết hơn nửa. Nhưng mà Khuất Tĩnh Văn và Kỳ Mặc Vũ khiến bọn họ bó tay. Không tài nào biết được đó là ai.

Chúc Viên nhìn thấy trợ lý của Khuất Trạch Nguyên đang cùng với Khuất Tĩnh Văn nói gì đó, cô chỉ đơn giản gật đầu rồi di chuyển đến một góc riêng. Chúc Viên cho rằng đó là phép xả giao thông thường, ánh mắt thì vẫn theo sát.

"Mặc Vũ, tên chết tiệt đó cũng chịu chi quá."

Trước khi đến đây Hồ Nhã Hinh đã tiếp nhận một lượng thông tin chấn động. Khuất Tĩnh Văn vậy mà là chủ tịch Khuất thị. Tên giở trò với Kỳ Mặc Vũ trong quán bar lại là em vợ của nàng. Quá phi lý, thực sự quá phi lý. Thì ra trên đời này còn có việc khiến Hồ Nhã Hinh cố trợn mắt há mồm như vậy.

Kỳ Mặc Vũ nháy mắt với Hồ Nhã Hinh: "Là em vợ, không phải tên chết tiệt."

Hồ Nhã Hinh nhún vai: "Chưa gì đã bênh chầm chập."

Kỳ Mặc Vũ mỉm cười, Khuất Tĩnh Văn vừa lúc đưa cho nàng một ly nước trái cây: "Của em."

"Cảm ơn... chị."

Nói xong thì tặng cho cô một nụ hôn trên gò má.

Quá táo bạo, Hồ Nhã Hinh liếc xéo, sau đó làm điệu bộ muốn nôn ra. Kỳ Mặc Vũ liền bật cười, ánh mắt toàn là hạnh phúc khó che đậy.

Chúc Viên bên này giống như gặp quỷ. Vừa nãy Kỳ Mặc Vũ hôn người phụ nữ bên cạnh, cũng quá là chấn động rồi. Để xem lần này Khuất Trạch Nguyên còn có thể thích Kỳ Mặc Vũ được nữa hay không.

Cô ta móc ra điện thoại, âm thầm chụp mấy tấm ảnh, còn quay video lại.

"Ahaha, lớp trưởng, trùng hợp quá nha."

Sau khi đã thu thập đủ "chứng cứ", Chúc Viên liền mất kiên nhẫn nhảy ra, ở chỗ này vạch mặt Kỳ Mặc Vũ, quả thực là một chuyện nằm mơ cũng khiến cô ta mỉm cười.

Kỳ Mặc Vũ còn chưa lên tiếng thì Hồ Nhã Hinh đã nhanh chân hơn: "Mắt tôi không phải có vấn đề rồi chứ, sao lại nhìn thấy mấy thứ rác rưởi này."

Kỳ Mặc Vũ đỡ trán, cái miệng này của Hồ Nhã Hinh lại càng lúc càng đanh đá rồi.

Chúc Viên nghe người ta gọi mình là rác rưởi thì không còn muốn giữ hình tượng nữa, lập tức nhào lên: "Ha, tôi là rác rưởi còn tốt hơn cái loại trai gái đều ăn."

Hồ Nhã Hinh định tiến lên thì Chúc Viên giơ tay lên, chỉ về phía Kỳ Mặc Vũ: "Khoan đã, tôi là nói lớp trưởng của chúng ta."

Kỳ Mặc Vũ bỗng dưng cảm thấy Chúc Viên hôm nay thật thú vị, nàng muốn xem cô ta lại muốn giở trò gì. Nhưng mà nhìn đến bảo bối nhà nàng, hình như có chút không vui rồi nha. Kỳ Mặc Vũ nắm lấy tay Khuất Tĩnh Văn xoa xoa, cho cô một ánh mắt trấn an rồi bước lên một bước.

"Ồ, bạn học cũ, tôi chợt nhận ra cô rất quan tâm tôi nha."

Chúc Viên cười nhếch mép, trông bộ dạng vô cùng đắc ý: "Nếu như muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm."

Kỳ Mặc Vũ như không để ý trả lời: "Vậy sao, vậy bạn học cũ nói cho tôi nghe thử rốt cuộc là chuyện gì đi?"

Âm thanh của Chúc Viên không hề nhỏ nên cũng đã nhanh chóng thu hút ánh mắt của những người xung quanh. Bọn họ một phần là tò mò, một phần là muốn xem kịch hay. Cuộc hội ngộ của những cô gái xinh đẹp luôn luôn tiềm ẩn những câu chuyện thú vị không phải sao.

Vả lại từ nãy đến giờ, bọn họ vẫn chưa điều tra được Khuất Tĩnh Văn và Kỳ Mặc Vũ rốt cuộc là ai, nên vẫn luôn chú ý. Xem như cuối cùng có thể từ đống hỗn độn này tìm ra chút ít manh mối.

Tất nhiên, trong đám đông không thiếu nhân viên Khuất thị, còn có cả Trần Chí Khiêm và Hàng Minh.

Chúc Viên giơ chiếc điện thoại trong tay lên: "Nghe nói lớp trưởng của chúng ta buổi trưa thường xuyên ghé qua phòng Khuất tổng, bây giờ lại ở đây cùng một cô gái liếc mắt đưa tình. Tam quan bất chính, thật khiến tôi đây mở rộng tầm mắt."

Dù Chúc Viên là nhắm đến Kỳ Mặc Vũ nhưng Hồ Nhã Hinh lại cảm thấy bất bình, bản thân cũng không nhịn được nữa, quyết định đấu võ mồm cùng cô ta.

"Ha, cô cũng để ý quá ha? Đúng là vô công rỗi nghề suốt ngày chỉ thích xăm soi chuyện thiên hạ."

Chúc Viên: "Cô nói ai vô công rỗi nghề?"

Hồ Nhã Hinh: "Không lẽ nói tôi?"

Chúc Viên nắm chặt hai tay, tạm thời dằn xuống: "Hồ Nhã Hinh, đừng nói tôi không cảnh báo cô. Tốt nhất là nên tránh qua một bên. Bằng không lát nữa lại mất mặt."

Hồ Nhã Hinh không quan tâm, nhếch mép cười: "Vậy thì thử xem."

"Cô!!!"

Hà Tố Tố nắm tay kéo Chúc Viên lại, nhỏ giọng: "Viên Viên, hôm nay là sinh nhật Khuất tổng, cậu làm như vậy không có vấn đề gì chứ?"

Chúc Viên hừ một tiếng: "Mình muốn anh ấy nhìn rõ bộ mặt thật của Kỳ Mặc Vũ, nếu không làm sao mình có cơ hội."

Hà Tố Tố nghe vậy cũng không cản trở nữa. Khoanh tay đứng một bên xem kịch hay.

Khuất Trạch Nguyên sau khi thay quần áo xong liền chạy đi tìm Khuất Tĩnh Văn, vừa đến liền nhìn thấy đám người tụm năm tụm bảy. Cậu định lên tiếng gọi thì nhìn thấy Khuất Tĩnh Văn cho mình một ánh mắt, ý bảo im lặng.

Chúc Viên nhìn thấy Khuất Trạch Nguyên đến thì giống như được tiếp thêm sức mạnh, cô ta chỉ vào mặt Kỳ Mặc Vũ: "Kỳ Mặc Vũ, cô nói đi. Người phụ nữ này là ai?"

Kỳ Mặc Vũ lúc này cũng không quá để ý đến ánh mắt mọi người, nàng nói với giọng điệu chắc nịch: "Bạn gái."

Chúc Viên cảm thấy rất hài lòng. Cô ta nhìn phản ứng của Khuất Trạch Nguyên rồi lại nói tiếp: "Đã có bạn gái còn cố tình quyến rũ Khuất tổng. Mọi người nói xem đây không phải tam quan bất chính thì là gì?"

Trong đầu Khuất Trạch Nguyên hiện lên ba dấu chấm hỏi. Cậu nuốt một ngụm nước bọt, nhìn sang Khuất Tĩnh Văn.

Biểu hiện này của chị cậu, rõ ràng là tức giận. Khuất Trạch Nguyên âm thầm thay Chúc Viên mặc niệm.

Những lời bàn tán chỉ trỏ bắt đầu vang lên, mà Kỳ Mặc Vũ cũng không để nó vào lòng. Dù sao thì sớm muộn mọi chuyện cũng sẽ sáng tỏ, nàng cũng không cần tỏ ra quá quan tâm làm gì.

Nhưng mà Khuất Tĩnh Văn lại khác, cô không chỉ quan tâm mà còn rất quan tâm. Gương mặt hòa ái dần dần phủ lên một lớp băng lạnh giá.

"Cô tên gì?"

Khuất Tĩnh Văn bình tĩnh mở miệng, một câu hỏi rất bình thường nhưng lại khiến Chúc Viên có cảm giác khó thở.

Cô ta trả lời trong vô thức: "Chúc Viên."

Khuất Tĩnh Văn lại hỏi: "Vậy em ấy là ai?"

"Kỳ Mặc Vũ."

Chúc Viên đáp.

Hồ Nhã Hinh nghe cô ta trả lời xong thì liền giúp bổ sung: "Người thừa kế Tinh Kiện tại Vĩnh Thành."

Chúc Viên không nói gì. Những người xung quanh thì tiếp tục bàn tán. Trần Chí Khiêm và đám đồng nghiệp lại nhìn Kỳ Mặc Vũ với cặp mắt khác. Cái tên Tinh Kiện này phần lớn trong số họ đều biết.

Khuất Tĩnh Văn nhìn Chúc Viên vẫn đang siết chặt nắm tay: "Vậy cô nói xem em ấy có cần thiết phải chạy đi quyến rũ người khác không?"

Chúc Viên nghe vậy thì lắp ba lắp bắp, nhưng vẫn cố gắng tìm đường sống: "Vậy thì đã sao? Một Tinh Kiện của cô ta so với Khuất thị có là cái thá gì? Tôi thấy cô ta chính là muốn trèo lên cành cao?"

"Cô là nói mình sao?"

Khuất Tĩnh Văn là hỏi, những câu hỏi lại hàm ý câu trả lời.

Chúc Viên nhìn về phía Khuất Trạch Nguyên, giống như sợ cậu nhìn ra ý đồ của mình. Mặt mày cũng lúc xanh lúc đỏ.

Khuất Trạch Nguyên cũng cảm thấy bản thân không nên giả chết nữa, lập tức tiến lên: "Chúc Viên đúng không? Lần trước là cô tung tin đồn Kỳ Mặc Vũ bị bao nuôi?"

1

Khuất Tĩnh Văn nhướng mày nhìn sang Kỳ Mặc Vũ, làm khẩu hình có chuyện này nữa sao?

Kỳ Mặc Vũ lắc đầu tỏ ý không biết.

"Không có!"

Chúc Viên đương nhiên không muốn thừa nhận.

Khuất Trạch Nguyên chỉ mỉm cười: "Chúc tiểu thư, vậy cô nói xem tự nhiên tại sao cô bị tống khỏi Khuất thị? Tôi có bằng chứng nha."

Chúc Viên lập tức cứng họng.

Cậu lại nói tiếp: "Các vị, tất cả đều là hiểu lầm. Giữa tôi và Kỳ Mặc Vũ không có gì mờ ám. Sở dĩ thường xuyên gặp nhau là vì tôi với bạn gái cô ấy... có giao tình. Vả lại trong lòng tôi đã có người thích. Mà người đó cũng đang có mặt ở đây, đừng làm cô ấy hiểu lầm."

Sau khi nói dứt lời, ánh mắt cậu dừng lại trên người Hồ Nhã Hinh, nhưng rất nhanh lại dời đi.

Chúc Viên khó có thể nuốt trôi cục tức. Nhưng mà cô ta cũng không thể làm gì hơn. Bắt gà không được còn mất luôn nắm thóc.

"Được rồi, các vị tiếp tục đi. Nhưng mà, tôi hy vọng mọi người đem chuyện hôm nay giấu ở trong lòng. Nếu như để lọt ra ngoài, sợ là tôi phải phiền lòng."

Một vài âm thanh rải rác vang lên: "Khuất tổng yên tâm, sẽ không để lộ ra ngoài."

Sau đó đám đông liền giải tán.

Khuất Trạch Nguyên nhìn Chúc Viên đang đứng đó: "Chúc tiểu thư muốn tự về hay để tôi cho người tiễn cô một đoạn?"

Chúc Viên hít sâu một hơi: "Tôi tự về."

Nói xong liền giậm chân đi mất, cũng không đoái hoài đến Hà Tố Tố.

Khuất Trạch Nguyên giải quyết xong xuôi thì nở một nụ cười không thể ngoan ngoãn hơn với Khuất Tĩnh Văn: "Ngày mai em sẽ gửi mail cho chị trình bày ngọn nguồn sự việc."

Trước khi bị chị gái tóm, chi bằng chủ động một chút.

Khuất Tĩnh Văn cho cậu một ánh mắt, sau đó nhìn sang KMV, nắm lấy tay nàng: "Vất vả cho em."

Kỳ Mặc Vũ cảm thấy buồn cười: "Có gì vất vả ah?"

Dù sao nãy giờ nàng cũng không mất cọng tóc nào.

"Được rồi Tĩnh Văn, chị không cần vì chuyện này mà phiền lòng. Em và cô ta từ hồi cấp 3 đã đối nghịch, chuyện như cơm bữa ấy mà."

Nàng vừa nói vừa xoa xoa lòng bàn tay Khuất Tĩnh Văn, khuôn miệng rạng rỡ, không hề nhìn ra có gì khác thường.

Thấy vậy Khuất Tĩnh Văn cũng yên tâm hơn, nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu nàng.

"Ừm, đã hiểu."

Khuất Trạch Nguyên và Hồ Nhã Hinh bên cạnh nhìn nhau một cái rồi âm thầm nổi da gà.