Ánh nắng mặt trời dịu dàng xuyên qua khe hở nhỏ trên vách gỗ tạo thành một vệt nắng mông lung. Làn hơi lạnh phả vào, giống như khói trắng đang lượn lờ nhảy múa.
Thôn Mã Điền nằm trên vùng núi cao, bình thường nhiệt độ đã thấp, bây giờ cuối năm thì càng không cần phải nói.
Tuy bên ngoài lạnh lẽo là thế, nhưng người ở trên giường vẫn cảm thấy rất ấm áp. Kỳ Mặc Vũ dù còn say ngủ nhưng trên gương mặt vẫn mang theo ý cười nồng đậm, tay chân bám chặt lấy người bên cạnh.
Khuất Tĩnh Văn cũng chưa có tỉnh giấc. Với bầu không khí như thế này làm cho một người như cô cũng muốn lười biếng. Dù sao cũng đã đến đây, không cần lo lắng nhiều việc, cho nên bây giờ việc yêu thích nhất của cô chính là biến bản thân thành gối ôm để Kỳ Mặc Vũ ôm thỏa thích.
Cơ mà dù sao đây là vùng nông thôn, người dân vẫn có thói quen dậy từ rất sớm nên khó có thể tránh khỏi những âm thanh huyên náo bên ngoài.
Có vài tiếng nói chuyện mơ hồ, âm thanh xoong nồi va chạm và mùi khói bốc ra từ căn bếp.
"Ưm ~"
Một âm thanh nhỏ xíu như tiếng mèo kêu vang lên, Khuất Tĩnh Văn mở mắt, nhìn người trong lòng, sau đó trên gương mặt từ từ xuất hiện một nụ cười dịu dàng.
"Mèo con, dậy rồi sao?"
"Mèo con" vẫn không mở miệng, chỉ dùng gương mặt dụi dụi vào ngực cô, giống như đang làm nũng.
Khuất Tĩnh Văn đưa tay xoa xoa gò má nàng, da thịt chạm vào nhau, vừa mềm vừa ấm. Kỳ Mặc Vũ lúc này mới chịu mở mắt ra, tinh nghịch rướn người đặt lên má cô một nụ hôn chào buổi sáng.
"Buổi sáng tốt lành."
Giọng nói có chút tê cứng vì gió lạnh nhưng vẫn thoang thoảng vị ngọt khiến cho Khuất Tĩnh Văn vui vẻ cười híp mắt.
"Buổi sáng tốt lành."
Hai người nằm thêm một chút rồi mới chịu xuống giường. Kỳ Mặc Vũ nhanh nhảu vừa định trực tiếp bước xuống đã bị Khuất Tĩnh Văn túm lại.
"Ngoan, mang vớ vào."
Thì ra là sợ nàng bị lạnh.
Kỳ Mặc Vũ ngoan ngoãn chộp lấy đôi vớ mang vào, bên kia Khuất Tĩnh Văn đang cúi người đem đôi dép bông xếp lại ngay ngắn để nàng thuận tiện mang vào.
Kỳ Mặc Vũ chớp chớp mắt, trong lòng mềm nhũn. Người phụ nữ của nàng cũng quá săn sóc rồi đi.
Nàng nhích người tới một chút, ôm cô từ phía sau, gò má áp vào tấm lưng: "Em nhặt được bảo bối gì đây chứ?"
Khuất Tĩnh Văn chỉ mỉm cười, xoay người lại, hai tay áp vào gò má nàng: "Bạn học Kỳ, bà bà đang đợi chúng ta."
Kỳ Mặc Vũ cười hì hì, lập tức nhảy xuống giường, mang vào đôi dép bông mà Khuất Tĩnh Văn vừa chuẩn bị, xoay người chạy ra ngoài.
Thật ra hai người mới vừa đến đây vào chiều hôm qua, chủ yếu là để tham dự lễ khánh thành trường học, sẵn tiện thăm bà bà và những người dân xung quanh.
Lần này đến đây cũng chỉ có hai người, Tô Giai Nghê thì đang bận con nhỏ, Hồ Nhã Hinh thì đang bận yêu đương. Quanh đi quẩn lại thì chỉ có Kỳ Mặc Vũ là chuyên tâm với sự nghiệp trồng người.
Bà bà vẫn còn đang loay hoay trong bếp, tiểu Chiêu thì chạy tới chạy lui hát hò. Cho đến khi nhìn thấy Kỳ Mặc Vũ, cô bé liền nhào vào lòng, ôm nàng thật chặt: "Chị tiểu Vũ."
Kỳ Mặc Vũ xoa đầu cô bé, ánh mắt toàn là ý cười. Hôm qua đến muộn nên vẫn chưa có trò chuyện được nhiều, chỉ chào hỏi qua loa mấy câu. Bây giờ mới có cơ hội nhìn kỹ hơn một chút.
Mã Chiêu bây giờ đã lớn thêm một chút, so với bộ dạng non nớt thời gian trước thì đúng là đã khác đi rất nhiều. Cô bé đang mặc trên người bộ đồng phục trắng tinh, dáng người trổ mã cao ráo, tóc thắt bím dài hơn vai. Trông vừa có chút tinh nghịch, vừa có chút đáng yêu.
"Tiểu Chiêu rất phấn khích nha."
Cô bé gật đầu: "Hôm nay được ngồi trong phòng học mới, em đương nhiên là phấn khích."
Kỳ Mặc Vũ làm vỗ vỗ vai cô bé rồi làm động tác cố lên: "Vậy tiểu Chiêu cố gắng lên nha."
Cô bé gật đầu hai cái rồi học theo nàng làm động tác cố lên.
Khuất Tĩnh Văn ra tới nhìn hai người một lớn một nhỏ quấn lấy nhau thì mỉm cười đầy sủng nịch rồi đi vào bếp phụ bà bà bưng thức ăn lên. Mã Vu cũng vừa từ bên ngoài trở vào, cuối cùng năm người cùng nhau ngồi quanh bàn tròn, không khí vô cùng nhộn nhịp.
Ăn uống xong xuôi Mã Vu đưa tiểu Chiêu đến trường trước. Khuất Tĩnh Văn và Kỳ Mặc Vũ thong thả theo sau. Lễ khánh thành định vào 8 giờ sáng, Kỳ Mặc Vũ chỉ muốn làm đơn giản rồi để bọn nhỏ trở về tập trung học. Dù sao thì nàng không phải là người chú trọng tiểu tiết, mục đích sau cùng mới là quan trọng.
Hai người nắm tay nhau rảo bước trên con đường vừa quen thuộc vừa xa lạ. Quen thuộc là vì lần nào đến đây họ cũng nắm tay nhau cùng đi như thế này, xa lạ là vì đã có thêm nhiều sự thay đổi kể từ khi dự án xây trường học được khởi công.
Thôn Mã Điền dần khoác lên người bộ áo mới, đường xá được làm lại, có thêm nhiều thiết bị hiện đại. Trạm y tế cũng mọc lên, hàng quán đã không còn thưa thớt. Tuy so với những nơi như thị xã thì không bằng nhưng ít nhiều cũng có chút tiến bộ, trong tương lai chắc chắn sẽ được quan tâm và phát triển nhiều hơn.
Mà để có được như hôm nay, công lao của Kỳ Mặc Vũ không hề nhỏ, còn có sự góp sức âm thầm của Khuất Tĩnh Văn.
"Tĩnh Văn, em rất vui."
Khuất Tĩnh Văn dừng bước, nghiêng đầu nhìn nàng, trong ánh mắt đầy sự tự hào khó có thể che giấu.
"Tiểu Vũ đã làm được một chuyện tốt."
Kỳ Mặc Vũ trịnh trọng gật đầu, nàng đưa tay phủ lên mu bàn tay của cô: "Tĩnh Văn, cảm ơn chị."
Tuy cô không nói nhưng nàng hiểu rõ nếu không có cô mọi chuyện sẽ không thuận lợi như vậy. Có được một người yêu luôn đứng ở phía sau, hết mình ủng hộ mình là một chuyện hạnh phúc đến cỡ nào chứ.
Khuất Tĩnh Văn nhướng mày: "Chỉ cảm ơn như vậy sao? Hửm?"
Kỳ Mặc Vũ học hư, cũng nhướng mày tỏ vẻ không hiểu: "Hửm?"
Khuất Tĩnh Văn bật cười, gõ nhẹ lên trán nàng: "Không được giả ngốc."
Kỳ Mặc Vũ lè lưỡi, không có trả lời mà kéo cô tiếp tục đi.
Ở phía xa xa chính là ngôi trường mới tinh đang chuẩn bị được cắt băng khánh thành. Đây là dạng trường học kết hợp cả ba cấp, vừa đủ lớp cho tất cả trẻ em ở đây có thể hoàn thành hết chương trình học trước khi có quyết định thi vào đại học hay không.
Tuy chỉ là vùng quê nhỏ bé nhưng kiến trúc của ngôi trường lại trở thành điểm nhấn đặc biệt. Cũng không trách được, đơn vị thi công là công ty xây dựng hàng đầu dưới trướng Khuất thị, cho nên từng đường nét trên bản vẽ của Tô Giai Nghê được xây chuẩn xác đến 99%.
Khi hai người đến nơi thì khách mời đã đến đủ, các em học sinh cũng đã ổn định chỗ ngồi. Vì là đại diện chủ đầu tư nên Kỳ Mặc Vũ được ngồi hàng ghế đầu, Khuất Tĩnh Văn thì lui sang một bên, cô muốn thay nàng chụp vài tấm ảnh.
Hiệu trưởng và lãnh đạo địa phương đang cùng Kỳ Mặc Vũ nói gì đó, nàng chuẩn mực đáp lễ, thỉnh thoảng lại liếc mắt tìm thân ảnh của Khuất Tĩnh Văn. Bất kể lúc nào khi hai ánh mắt chạm nhau, hai người đều nở nụ cười dịu dàng khiến cho bầu không khí vì thế mà trở nên ấm áp.
Vì muốn tổ chức đơn giản nên chỉ có một tiết mục văn nghệ, một vài người đại diện phát biểu, sau đó là nghi thức cắt băng khánh thành.
Khuất Tĩnh Văn từ đầu đến cuối vẫn dõi theo nàng, điện thoại cũng cũng toàn là hình ảnh và video clip.
Sau khi kết thúc buổi lễ thì các em học sinh được cho trở về lớp, thầy cô cũng theo cùng, khách mời cũng lần lượt tản bớt, chỉ có hiệu trưởng và vài lãnh đạo ở lại nói chuyện với Kỳ Mặc Vũ.
Vị Hiệu trưởng này là do Khuất Tĩnh Văn mời đến, ông ấy lúc trước là người phụ trách phòng công tác sinh viên tại Hoa Đại, danh vọng và kinh nghiệm đều có đủ. Bây giờ còn 5 năm nữa là về hưu, lại muốn đóng góp chút gì đó, cho nên đồng ý đến đây mở đường, dẫn dắt những giáo viên trẻ ở nơi đây.
Đa số trẻ em thôn Mã Điền đều phải học lại từ cấp thấp nhất nên tạm thời các lớp trên vẫn chưa có học sinh nào. Mọi người đã họp bàn với nhau đợi sau khi dạy được một tháng củng cố kiến thức sẽ tổ chức một kỳ thi phân lại lớp. Kỳ Mặc Vũ và Khuất Tĩnh Văn đều không có ý kiến.
Xã giao xong xuôi hai người lại nắm tay nhau trở về. Bây giờ là 10 giờ, thời tiết đã ấm hơn một chút.
Kỳ Mặc Vũ kéo Khuất Tĩnh Văn đến một sạp hàng nhỏ mà lần trước đến đây vẫn chưa nhìn thấy. Người bán hàng là một phụ nữ ngoài ba mươi. Nói ra thì cũng không chênh lệch với Khuất Tĩnh Văn là bao nhưng đúng là có thể nhìn rõ sự khác biệt.
"Tĩnh Văn, em muốn ăn ah."
Người phụ nữ tỏ ra vô cùng thân thiện: "Ây da, lại đây, tôi biếu hai cô một phần, muốn ăn gì?"
Nhưng người phụ nữ vẫn từ chối: "Khách sáo gì chứ, tôi biết hai cô nha. Nhà hảo tâm lớn, A Vu rất thường nhắc tới."
Kỳ Mặc Vũ hơi ngạc nhiên: "Chị biết A Vu sao?"
Người phụ nữ bỗng thẹn thùng, nhưng trong giọng nói không giấu được vẻ hạnh phúc: "Tháng sau tôi và A Vu sẽ kết hôn."
Kỳ Mặc Vũ a một tiếng. Hôm qua đến trễ, hình như chưa nghe bà bà nhắc qua chuyện này.
Thấy nàng ngơ ngác, Khuất Tĩnh Văn mới tiếp lời: "Chúc mừng hai người, A Vu là một người đàn ông tốt."
Người phụ nữ liên tục gật đầu: "Phải phải, tiểu Chiêu cũng đáng yêu, mẹ cũng rất ân cần."
Kỳ Mặc Vũ lúc này mới nở một nụ cười rạng rỡ: "Đám cưới ngay Tết luôn a, đúng là song hỷ lâm môn."
Có lẽ nàng không đến được, lát nữa về sẽ gửi một phong bì thật to cho A Vu.
"Tôi nhận lời chúc phúc của hai cô."
Người phụ nữ nói xong thì đưa phần thức ăn cho Kỳ Mặc Vũ, Khuất Tĩnh Văn cũng lập tức trả tiền, buôn bán vất vả, không thể nhận không được.
Trên đường trở về, Kỳ Mặc Vũ giống như có thêm một chút lắng đọng: "Cuối cùng thì tiểu Chiêu cũng có thêm cho mình một người mẹ để chăm lo cho em ấy ấy, bà bà cũng bớt vất vả hơn."
Khuất Tĩnh Văn gật đầu: "Trông chị ấy là người thật thà, chắc chắn sẽ trở thành người mẹ tốt."
"Ừm ~"
Nàng ôm ngang eo cô, vui vẻ ăn mấy miếng khoai chiên mà cô đưa tới. Vừa ăn vừa rảo bước trở về. Mấy ngọn núi trong làn mây như ẩn hiện, cây cỏ đung đưa. Đường đi thơ mộng, lòng người bình yên.