Đi theo Cố Tiêu nhiều năm như vậy, Cố Tiêu vẫn mang bộ dạng nghiêm túc tìm bọn họ.
Cho rằng chính mình gặp mặt phải trận mưa rền gió dữ*, Trình Chiêu cùng Vương Khải ở trên sô pha ngồi nghiêm nghị, nếu có thể thì bọn họ tình nguyện đứng, chính là Cố Tiêu nhất định bắt bọn họ phải ngồi xuống.
(*) Cơn bão nguy hiểm.
"Mưa, mưa đá, tuyết, hoặc mưa đá, đặc biệt là khi gió bắt đầu nhanh hoặc mạnh cùng một lúc.
Ở đây ám chỉ cơn thịnh nộ
Vì thế sô pha bọc da mềm mại kia giống như gắn cái đinh dài, làm hai người đứng ngồi không yên.
Thời điểm Cố tổng tức giận là bộ dáng gì, bọn họ đương nhiên biết đến.
Chính là hiện tại làm bộ dáng như vậy, làm người ta có cảm giác mang áp lực vô hình, Cố tổng hỉ nộ* không hiện trên sắc mặt, nhưng chỉ cần bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, tương đương với chuyện gì đó nghiêm trọng.
(*) Hỉ nộ ái ố là những từ gốc Hán, khi dịch ra tiếng Việt thì có nghĩa là: Hỉ: Việc vui mừng, hân hoan mừng rỡ thể hiện quá rõ ra bên ngoài.
Nộ: Sự tức giận, phẫn nộ, nổi nóng bất chợt, đôi lúc là vô lý.
Hai người đi theo Cố tổng nhiều năm như vậy, nắm rõ kết cục khi hắn tức giận, sau mỗi lần phát hỏa, đối phương đều không có kết cục tốt.
Hai người nhanh chóng nhìn lại một chút, lúc trước có phải mình đã làm sai chuyện gì hay không, hình như là không có.
Trong văn phòng to rộng như vậy, ba người ngồi trong phòng đều mang đầy tâm sự.
Rốt cuộc Cố Tiêu không chịu nổi, đánh vỡ không khí quỷ dị này.
Cố tổng nói xong, Trình Chiêu cùng Vương Khải đơ khoảng 5s, sau đó hai mặt nhìn nhau.
Trình Chiêu không dám tin tưởng nhìn Cố Tiêu, “Cố tổng, ngài, ngài có thể lặp lại lần nữa không, tôi sợ là nghe lầm.”
Kỳ thật lúc Cố Tiêu nói xong, cũng có một chút khó chịu, nhưng khi nghĩ đến Ngôn Hoài, liền đem cảm giác khó chịu này vứt đi, bởi vì đối phương là Ngôn Hoài.
Cố Tiêu kéo kéo cà vạt, làm hơi thở chính mình nhẹ nhàng một ít, “Rốt cuộc làm thế nào để theo đuổi một người?”
Trình Chiêu thầm nói trong lòng: Cố tổng, ngài đây là hỏi sai người đi, tôi cũng là một tên cẩu độc thân, không nói qua chuyện yêu đương, còn Vương Khải, ha hả, hắn chỉ biết mỗi võ thuật.
Nhưng thân là trợ lý Cố Tiêu, Trình Chiêu rất nhanh liền phản ứng lại, tìm được phương pháp giải quyết, “Cố tổng, ngài muốn theo đuổi ai, ờm, là Ngôn đại thiếu gia sao?”
Rất ít người có thể tới gần Cố Tiêu, thời điểm người bình thường bước tới gần Cố Tiêu, còn có vài bước chân đã sớm bị Vương Khải chặn lại.
Nhiều năm như vậy, có khối người muốn mượn cơ hội leo lên bám đùi Cố Tiêu, có nam, cũng có nữ, thể loại người đa dạng chồng chất, nhưng không ai có thể gần người hắn một bước!
Lại hồi tưởng lúc trước, thời điểm Cố tổng vừa mới tỉnh lại, đã nóng lòng phủ nhận mối liên hôn này, kết quả khi nhìn thấy Ngôn Hoài, còn ngồi xuống cùng người ta ăn một bữa cơm, còn đem người ta lừa vào trong nhà.
Sau đó, hai ngày trước tùy ý để Ngôn đại thiếu gia ghé vào lòng ngực cọ một phen nước mắt nước mũi, Cố tổng cũng không đem người ném văng ra.
(Văng được là Cố tổng tới số, dám quăng hong)
Còn mang ánh mắt đau lòng nhìn người ta, rời không được.
Nhất định là động tâm với Ngôn đại thiếu gia.
Chỉ là Ngôn đại thiếu gia kia mới 18 tuổi, nói trắng ra vẫn còn là một thiếu niên.
Khó trách Cố tổng sẽ có điều nghi hoặc, tuổi này tình đậu sơ khai*, đại khái vẫn là không hiểu cái gì đi.
(*) tình đậu sơ khai: mới biết yêu, chớm yêu
Trình Chiêu: “Cố tổng, đầu tiên ngài không thể mang vẻ quá sốt ruột, như vậy sẽ dọa đến Ngôn đại thiếu gia, cậu ấy vẫn là hài tử, nhưng ngài không cần quá mức lo lắng, nam sinh mười tám mười chín tuổi một khi bắt đầu nảy sinh tình cảm, nhất định sẽ đối tốt với nam nhân ưu tú xung quanh, đương nhiên Cố tổng ngài nhất định là người đầu tiên.”
……
Trên diễn đàn đại học Yến Thành, một bài đăng khác lại lặng lẽ không một tiếng động được đưa ra, rất nhanh lại bị đẩy lên đầu.
Lại là về Ngôn Hoài.
Nhưng mà lần này là một bài đăng xin lỗi.
Cùng với tài khoản lần trước mở miệng nói Ngôn Hoài bị bao dưỡng là cùng một người.
Chủ thớt hướng Ngôn Hoài trịnh trọng nói xin lỗi, nói hắn căn cứ một tấm hình liền ở trên diễn đàn nói vô căn cứ, tạo ảnh hưởng đến danh dự của Ngôn Hoài, cho nên cố ý hướng Ngôn Hoài xin lỗi, hy vọng Ngôn Hoài tha thứ cho hắn blah blah.....viết một đống, viết đến tình ý chân thành, than thở khóc lóc.
Ngôn Hoài không biết bài đăng này lại khiến cho mọi người chấn động, bởi vì thời điểm bài đăng này được đưa lên, cậu còn đang ở bên ngoài, ngồi tại một quán cà phê cùng Lý Sâm khí thế ngất trời mà chơi game.
Lý Sâm chơi game hình như chẳng bao giờ chịu an tĩnh, “Ba ba, mau mau, phía đối diện thừa hai người, xạ thủ tàn huyết*, phụ trợ bên địch cũng tàn huyết, bọn họ ở trong bụi cỏ chuẩn bị hồi nhà, cậu mau đi thu đầu người.”
(*) sắp hết máu
Ngôn Hoài đi lên thu đầu người, diệt cả team đối phương, điểm thưởng được lên cao.
Trò chơi kết thúc.
Lý Sâm ha ha cười: “Tiểu Hoài, vẫn là cậu lợi hại, tớ rốt cuộc cũng lên được mười sao.”
Tới mười sao, Lý Sâm cảm thấy mỹ mãn, không bắt đầu trò chơi, mở ra diễn đàn Yến đại, thấy được bài xin lỗi dán trên kia, “Tiểu Hoài, tớ lúc trước điều tra ra cái ID kia là ai, thật đúng là cái thằng em trai không yên phận kia của cậu.”
Ngôn Hoài nhìn Lý Sâm, tra ra được chính là Cố Tiêu, cậu không biết Cố Tiêu làm như thế nào, Ngôn Hằng thế mà ngoan ngoãn gióng trống khua chiêng xin lỗi.
Sự tình đều giải quyết, Lý Sâm vừa lòng buông di động, vẻ mặt thần bí hỏi cậu, “Ba ba, cậu ngày mai có việc sao?”
Ngôn Hoài nheo mắt: “Làm gì?”
Ngày mai cuối tuần, không có chương trình học, không cần tới khóa.
Lý Sâm: “Thật tốt quá, ngày mai cậu cùng tớ đi quan hệ hữu nghị đi, tớ đang theo đuổi một nữ sinh, thật vất vả mới hẹn cô ấy ra được, cô ấy muốn mang theo bạn, cho nên, tớ liền nhớ tới cậu, cậu cùng tớ đi chung được không?”
Ngôn Hoài nghĩ nghĩ, có chút do dự, giống như có điểm quái quái.
Lý Sâm tiếp tục năn nỉ, “Cầu xin cậu, cậu đến vì tương lai hạnh phúc sinh hoạt sau này của tớ a.”
Ngôn Hoài rất nhanh hồi thần lại, “Cậu lại coi trọng nữ sinh nào?”
Lý Sâm thích mấy nữ sinh, nhưng đều là trộm thích, chưa từng chủ động theo đuổi.
Lý Sâm ngơ ngơ nói: “Tớ muốn theo đuổi nữ sinh này, cùng lớp với tớ, đặc biệt đáng yêu, lần đầu tiên tớ thấy được ánh mắt cô ấy là hôm khai giảng, vừa nhìn đã thích, cho nên, cậu cùng đi với tớ đi.”
“Được không a, ba ba, nữ sinh kia chính là con dâu tương lai của ngài a.”
Ngôn Hoài nhịn không được nhìn Lý Sâm bô bô nói một hồi cuối cùng đáp ứng rồi.
Cậu cùng Lý Sâm giống nhau, đều không có tình yêu.
Mà cậu còn không yêu đương đã trực tiếp cùng Cố Tiêu lãnh giấy hôn thú.
Về đến nhà, Ngôn Hoài mới nhớ tới, không có cùng Lý Sâm nói chuyện của cậu.
Đành phải tìm thời gian khác để nói.
Càng nói, Ngôn Hoài càng cảm thấy Cố Tiêu hai ngày này đối cậu đặc biệt lãnh đạm, Ngôn Hoài không thể không hoài nghi ngày đó nghe được, cảm nhận được tình yêu của hắn đều là cậu tự ảo tưởng.
Vẫn là nói Cố Tiêu cảm thấy cậu có gia thế lung tung rối loạn, là người phiền toái, cho nên bắt đầu xa cách cậu, rời xa sự phiền toái này.
Ngôn Hoài nằm ở trên giường oán hận, dù sao một năm thực mau liền đi qua.
Nếu Cố Tiêu không để ý tới cậu, cậu liền không ở nơi này, cậu muốn dọn về ký túc xá.
Ngôn Hoài luôn luôn theo chủ nghĩa nói là làm, lập tức đứng lên thu dọn hành lý.
Thật sự mà nói thì đồ đạc cậu mang đến đây không nhiều, rất nhiều quần áo đều là Cố Tiêu mua cho cậu, đồ đạc của chính cậu không nhiều không ít, vài cái liền thu dọn xong.
Cố Tiêu hôm nay hình như là tiệc xã giao, đến bây giờ còn chưa trở về.
Ngôn Hoài kéo vali, nhìn lại phòng nhủ mà một tháng nay cậu đã ở, không có gì lưu luyến đóng cửa lại, xoay người rời đi.
……
Quảng trường Thái Đạt, mỗi cuối tuần hoặc ngày nghỉ trống tiết, đây là nơi bọn học sinh, người trẻ tuổi tụ tập, người đến người đi.
Nơi này ăn nhậu chơi bời phương tiện cái gì cần có đều có.
Ngôn Hoài cùng Lý Sâm đến trước vài phút liền ở trên quảng trường chờ, quan hệ hữu nghị, như thế nào có thể để nữ sinh chờ đâu.
Bọn họ hẹn thời gian là 3 giờ buổi chiều, vừa lúc có thể xem phim xong, lại cùng nhau ăn cơm, nếu còn thời gian, lại cùng đi ca hát.
Đây là do Lý Sâm an bài.
Ngôn Hoài cùng Lý Sâm đứng ở trên quảng trường, rất nhanh được chú ý.
Đặc biệt là Ngôn Hoài, hôm nay ra ngoài là một thân nam sinh thanh tú, có vẻ đặc biệt nhỏ, hơn nữa còn có gương mặt đẹp, vừa đứng lên đã hấp dẫn rất nhiều người, có vài nữ sinh đánh bạo đi lên muốn xin WeChat.
Lý Sâm tấm tắc, “Mới phát hiện được nha, cậu vậy mà lại được hoan nghênh, trách không được cái thằng em trai kia luôn ghen ghét, nói thật, ở các trường học cậu đều không có tìm bạn trai hoặc bạn gái sao?”
Ngôn Hoài nhìn hắn một cái, “Tớ nếu là có bạn trai hoặc bạn gái, cậu cảm thấy cuối tuần tớ sẽ cùng cậu ở chỗ này tạo quan hệ hữu nghị sao?”
Lý Sâm ôm ôm Ngôn Hoài, “Vẫn là ba ba đối tớ tốt nhất.”
Ngôn Hoài đẩy hắn, “Đừng làm ghê tởm tớ, cậu xem đó có phải nữ thần của cậu tới hay không.”
Lý Sâm chạy nhanh đến lôi kéo Ngôn Hoài đi đến trước mặt hai nữ sinh kia, “Chu Vi, các cậu đã tới.”
Nữ sinh tóc dài tên Chu Vi, chính là nữ thần mà Lý Sâm muốn theo đuổi, “Xin lỗi, trên đường kẹt xe, đã tới chậm.”
Lý Sâm vội vàng tỏ vẻ, “Không có không có, nam sinh chờ nữ sinh vốn dĩ chính là thiên kinh địa nghĩa*, chúng ta đi xem phim trước đi.”
(*) Cái lẽ rất đúng xưa nay, không có ý gì phải nghi ngờ
Lý Sâm hướng hai nữ sinh kia giới thiệu, “Đây là bạn tớ, tên Ngôn Hoài.”
Ngôn Hoài hướng các cô gật đầu, “Chào hai người.”
Rạp chiếu phim ở tầng sáu, cách thời gian chiếu phim vẫn còn hơn mười phút, vẫn tới kịp.
Cùng Chu Vi tới quảng trường là một nữ sinh tóc ngắn tên Lý Du, thời điểm nhìn thấy Ngôn Hoài mắt sáng rực lên một chút.
Nếu không phải vì bạn tốt Chu Vi cô mới không thèm tới đâu, kết quả thấy Ngôn Hoài, một giây sau liền nghĩ cô may mắn vì đã tới.
Ngôn Hoài lớn lên quá đẹp quá soái, nhìn qua lại đặc biệt ngoan ngoãn, hoàn toàn là loại hình mà cô thích.
Lý Du tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, thời điểm Lý Sâm đi mua vé, Lý Du liền đi mua trà sữa, cô chuyên tâm hỏi Ngôn Hoài, “Cậu muốn uống trà sữa vị gì a.”
Lúc xem phim, có người mua vé, người khác liền đi mua bắp rang trà sữa linh tinh, là phép lịch sự cơ bản.
Hai người mua trà sữa trở về vừa lúc tới thời gian kiểm phiếu.
Bốn người xếp hàng ngồi.
Ngôn Hoài cùng Lý Sâm ngồi ở hai bên, Lý Du ngồi dựa gần Ngôn Hoài, Chu Vi ngồi gần Lý Sâm.
Mở màn phim, là một bộ phim Marvel có chút nhạt nhẽo.
(*) Marvel (Vũ trụ Điện ảnh Marvel) là thương hiệu truyền thông và vũ trụ chia sẻ của Mỹ tập trung vào một loạt các phim điện ảnh siêu anh hùng do Marvel Studios sản xuất.
Nội dung các phim điện ảnh này đều dựa trên các nhân vật xuất hiện trong các bộ truyện tranh Mỹ do Marvel Comics xuất bản.
Trên đường về, điện thoại Ngôn Hoài lại nhận được WeChat của Cố Tiêu.
Đại khái là mới phát hiện cả ngày hôm qua đều không có thấy cậu, hắn mới phát hiện người đã rời nhà đi.
Tối hôm qua, Ngôn Hoài liền nhận được tin nhắn từ Cố Tiêu, còn có hai cuộc gọi nhỡ.
【 Cố Tiêu: Em còn chưa trở về sao? Bao giờ trở về 】
【 Cố Tiêu: Em ở đâu trong ký túc xá trường học? 】
Lúc sau chính là hai cái cuộc gọi nhỡ.
Ngôn Hoài lúc ấy đang tắm rửa, lúc sau ra ngoài mới thấy trên điện thoại hiện lên mấy cái tin nhắn cùng cuộc gọi nhỡ.
Cậu chột dạ nhắn trở về một cái.
【 Ngôn Hoài: Trường học có việc, mấy ngày nay tôi đều sẽ ở tại ký túc xá.
】
Thực mau Cố Tiêu liền nhắn trở lại.
【 Cố Tiêu: Được, ở trường học nhớ chăm sóc tốt chính mình.
】
Lúc sau liền không có tin nhắn hồi đáp.
Nhưng khi phim mới vừa mở màn, Cố Tiêu dùng WeChat nhắn đến.
【 Cố Tiêu: Em ở nơi nào? 】
Ngôn Hoài nhìn thoáng qua, cảm thấy khi Cố Tiêu gửi tin nhắn này giống như sinh khí, vừa định đáp tin nhắn, Lý Du ngồi bên cạnh uống xong trà sữa, buông khỏi miệng, cái nắp đang mở, không cẩn thận hắt lên người Ngôn Hoài.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi,” Lý Du hiển nhiên không nghĩ tới việc mất mặt trước Ngôn Hoài, vội vàng từ trong bao lấy ra khăn giấy, "Tôi giúp cậu lau.”
Lý Du luống cuống tay chân lau khô trà sữa trên người Ngôn Hoài.
Ngôn Hoài đẩy tay cô ra, “Không cần, không cần, không có việc gì, tôi không sao là được rồi.”
Trong rạp chiếu phim, ánh sáng tối tăm, thực dễ dàng liền sờ đến nơi không nên sờ.
Ngôn Hoài hôm nay mặc quần áo mỏng, trà sữa hắt trên người sẽ lưu lại rõ ràng những chỗ nhạy cảm, Lý Du thiệt tình cảm thấy thực có lỗi, “Nếu không chút nữa tôi mua lại quần áo bồi thường cho cậu đi.”
Ngôn Hoài lắc đầu nói không cần.
Thời điểm cậu nghiêng người, nương theo màn hình ánh sáng, ở phía sau hai dãy ghế thấy được một gương mặt quen thuộc.
Vừa nhìn lại, lại giống như không có.
Quả nhiên là nhìn lầm rồi.
Trà sữa hắt ở bên người, cậu cảm thấy dính nhớp, khó chịu.
Ngôn Hoài có điểm chịu không nổi, nhỏ giọng nói, “Xin lỗi, tôi đ phòng vệ sinh một chút.”
Ở trong phòng vệ sinh, Ngôn Hoài dùng nước rửa sạch một chút trà sữa trên quần áo, vẫn dính, vẫn là nên đi mua một bộ quần áo mới.
Ngôn Hoài đem giấy vệ sinh bỏ vào thùng rác chuẩn bị đi ra ngoài, một bóng hình vài bước chân đã xông tới, đem cậu kéo vào một gian..