Đường Nghênh đang bận đến sứt đầu mẻ trán thì nhận được tin nhắn của Văn Tinh Diệu.
Câu đầu tiên đối phương nói đã khiến anh ta choáng váng ngay tức thì.
"Tháng sau Bạch Lê sẽ nâng cấp thiết bị game, tôi mua của cậu ấy 190 nghìn suất, anh nhanh chóng đi thống kê, để những binh sĩ có triệu chứng bệnh nghiêm trọng hơn chuẩn bị đăng nhập vào trò chơi.
Bây giờ mà vẫn còn đang ở thời kỳ Trái Đất cổ, Đường Nghênh cầm điện thoại đọc tin nhắn thì có khi đã không cầm chắc được điện thoại nữa.
Đường Nghênh: "!!!" Thượng tướng nhà mình thật là đỉnh cao! Vậy mà có thể một phát lấy được 190 nghìn tiêu chuẩn.
Lẽ nào đây chính là chỗ tốt khi kết bạn với người thiết kế trò chơi à, thế mà có thể giữa đường chặn lại nhiều tiêu chuẩn đăng nhập như vậy, quá sung sướng! Đúng đủ 190 nghìn suất đó, Nếu Bạch Lê nâng cấp thiết bị game lên cấp C, vậy số tiêu chuẩn này đã chiếm 1/5 tổng số suất đăng nhập rồi. Có thể nói đây là một cuộc "Làm ăn" lớn, thượng tướng thực sự đã giúp quân bộ bọn họ nở mày nở mặt!
Đường Nghênh nhìn nội dung tin nhắn mà cười ngốc một lúc lâu, rất nhanh tóm được một điểm cần chú ý khác. Chỗ tiêu chuẩn game này không phải Bạch Lê miễn phí đưa tặng cho bọn họ mà là do thượng tướng bỏ tiền ra mua lại. Vừa nghĩ đến độ hot của "Vùng đất điền viên" bây giờ, chỉ hai tiêu chuẩn mà Khương Hoài Bích thắng được trong hoạt động tháng thôi mà đã bị dân mạng đôn giá lên đến mấy chục nghìn trên diễn đàn, tuy nói lần cập nhật này, số tiêu chuẩn đăng nhập tương đối nhiều, nhưng cái gì quý thì vẫn hoàn quý, thật sự không biết thượng tướng đã phải bỏ ra bao nhiêu mới mua được số tiêu chuẩn này.
Tưởng tượng đến cảnh thượng tướng vì mua tiêu chuẩn đăng nhập vào trò chơi mà cháy túi, Đường Nghênh chảy xuống hai giọt nước mắt cảm động.
Nhắn lại: "Có thật không, cậu phải bỏ ra nhiều tiền lắm đúng không? Số tiền kia chúng ta không thể tự bỏ tiền túi ra được, cậu nhắn tổng số tiền sang cho tôi, tôi báo cáo lên trên, để bên trên duyệt ngân sách, chi trả khoản tiền này cho chúng ta!"
Nhưng mà, dáng vẻ tính toán cẩn thận này của anh ta không khiến Văn Tinh Diệu cảm động lấy mảy may, hắn dùng giọng điệu mang theo bốn phần tự hào, ba phần bình tĩnh, ba phần kiêu ngạo từ chối đề nghị của Đường Nghênh: "Vậy thì không cần, chỗ tiêu chuẩn đó tôi cùng giá 5 tinh tệ một cái để mua lại, tổng cộng cũng không hết bao nhiêu tiền."
Chỉ có 5 tinh tệ một suất? Này có khác gì bán hàng đại hạ giá đâu? Nghĩ đến chuyện tiêu chuẩn đăng nhập mà mọi người chen nhau vỡ đầu để cướp, lại bị Văn Tinh Diệu dùng giá này mua được, Đường Nghênh lại bắt đầu ngồi tại chỗ toét miệng cười ngốc, từ đáy lòng cảm ơn sự hào phóng và tốt bụng của Bạch Lê.
Chờ anh ta hơi hơi bình tĩnh lại được, đang định nói giá tiền này thực sự không đắt, nhưng nghĩ đến con số 190 nghìn suất thì lại toát mồ hôi hột.
Trời ạ, nói rẻ thì đúng thực là đơn giá không đắt, nhưng cộng hết vào, số tiền lại đến đến 95 nghìn tinh tệ... Cũng chỉ có loại người mà trong nhà có mỏ quặng như thượng tướng mới có thể nói ra câu "Không hết bao nhiêu tiền" kia thôi.
"Được, vậy tôi đi lên danh sách luôn đây, chờ có tiêu chuẩn game, lập tức sẽ để bọn họ đăng nhập, góp một viên gạch xây dựng thôn!" Cuối cùng Đường Nghênh yếu ớt nói một câu, bảo mình sẽ đi làm ngay, kết thúc cuộc nói chuyện với Văn Tinh Diệu.
Thậm chí còn không có tâm trạng hỏi thăm xem dạo gần đây Văn Tinh Diệu ra sao, thân thể có khôi phục được chưa.
Đồng thời, anh ta cũng không hề nghĩ tới, thôn Nấm nho nhỏ của bọn họ, làm sao có thể chứa được toàn bộ một triệu người?
Đây cũng là vấn đề mà Bạch Lê đang suy nghĩ.
Theo như cậu thấy, quy mô một thôn năm nghìn người đã là rất lớn rồi, mỗi ngày ai cũng có chuyện mình muốn làm, vừa không có vẻ chật chội chen chúc, cũng không có vẻ trống trải, tạo thành trạng thái vô cùng ổn định. Hơn nữa, diện tích thôn đã được mở rộng một lần rồi, phương tiện giao thông trong game cũng chưa được phổ biến, mở rộng thêm nữa thì không thực tế.
Nếu còn tiếp tục thêm người vào trong thôn, level của người chơi cũ vượt xa người chơi mới, hai bên đều rơi vào cảnh lúng túng. Đã vậy, còn không bằng mở một bản đồ mới hoàn toàn (Thôn tân thủ), để những người chơi mới đăng nhập bắt đầu lại từ đầu ở một địa phương mới.
Cứ dựa theo quy tắc một thôn có 5 nghìn dân mà tính, vậy cần tăng thêm 199 thôn mới, thao tác này thì đơn giản, chỉ cần tìm lại khuôn mẫu thôn làng ban đầu, sao chép ra thành 199 cái là được.
Hoặc là không cần sao chép lại, chỉ cần thiết lập phương hướng, bố cục địa hình, dòng chảy của sông, bố trí rừng rậm bên ngoài, thậm chí NPC trưởng thôn và phu nhân trưởng thôn cũng để hệ thống tự động sắp xếp là được. Thông qua hệ thống thế này, có thể khiến mỗi thôn làng có điểm khác biệt riêng, người chơi mới tới cũng không cảm thấy nhàm chán vì đã nhìn quá nhiều ảnh chụp trên diễn đàn.
Nghĩ vậy, Bạch Lê quyết định dùng cách thứ hai, "Ngẫu nhiên" mới là điều thú vị nhất khi thiết kế trò chơi. Ngay cả người thiết kế game cũng không biết bản đồ mới sẽ trông như thế nào, thật là khiến người ta cảm thấy mong đợi.
Nhưng mà, việc phân bổ vào sắp xếp người chơi mới lại như thế này lại dẫn đến một vấn đề khác, một triệu người chơi, luôn sẽ có người quen biết nhau, nói không chừng ngay từ đầu đã nói muốn vào game cùng nhau chơi rồi, kết quả người thiết kế game không làm người, sống chết chia rẽ bọn họ, đáng thương biết bao.
Bạch Lê tự nhận mình là một người hiền lành tốt bụng, sao có thể khiến người chơi các thôn mãi không gặp được nhau chứ? Vì thế đặt ra quy định, chỉ cần người chơi đạt đến level 30 là có thể đi tới thăm các thôn khác. Thậm chí nhân vật đạt đến một level nào đó còn có thể thay đổi thôn cư trú, chuyển nhà dời đi.
Nhưng cái sau chưa cần làm vội, trước đó, cậu còn muốn thu xếp phương tiện giao thông vào game đã, ít nhất cũng phải có một cái xe bò!
Nghĩ một loạt lớn nội dung như vậy, Bạch Lê thấy trời đã sắp chạng vạng, bèn ra khỏi phòng chuẩn bị hâm nóng thức ăn cho bữa tối nay.
Kết quả vừa rờ đến không gian chứa đồ đã thấy một khoảng không trống rỗng. Đưa thần thức vào trong xem xét, phát hiện tất cả chỗ cơm phần cậu tích trữ được hồi còn ở tiên giới đã hết sạch sành sanh, ngay cả cơm rang trứng đơn giản nhất cũng không còn. Cũng may, sữa dê vẫn còn mấy thùng lớn, không sợ hồ ly nhỏ bị đối.
Nhìn rau quả tươi mới cùng các loại thịt đông lạnh trong không gian, Bạch Lê chỉ thấy đau hết cả đầu. Lẽ nào, cậu thực sự phải vào bếp, nghiên cứu triển khai mấy món ăn bóng đêm thật à?
Chỉ mong cậu với Văn Tinh Diệu đừng bị tào tháo đuổi là tốt lắm rồi.
Mà đúng lúc này, khóe mắt liếc thấy một bóng người cao lớn, chính là Văn Tinh Diệu đã biến từ sư tử về hình dáng nhân loại. Nhớ đến kỹ năng sinh hoạt mà Văn Tinh Diệu học trong game, hai mắt Bạch Lê "Tạch" một cái sáng bừng lên, không đợi Văn Tinh Diệu mở miệng đã lên tiếng trước, hỏi đối phương: "Văn Tinh Diệu, anh có biết nấu cơm không?"
Văn Tinh Diệu ban đầu vốn không biết, nhưng đã vì Bạch Lê mà học được rồi! Tuy nói không thể nấu ngon được như thần bếp, nhưng mấy món bình thường hắn vẫn có thể làm được tương đối.
Vì thế đắn đo mấy giây, hắn mới khẽ gật đầu một cái: "Có biết làm mấy món đơn giản."
Vậy là được rồi!
Bạch Lê túm cổ tay Văn Tinh Diệu, kéo người vào nhà bếp, không buồn quay đầu lại, vừa đi vừa hỏi đối phương cần những.
yên liệu nấy ăn nào, chỉ cần cậu có thì đều có thể cung cấp. Không chỉ là nguyên liệu nấu ăn, ngay cả gia vị, trong không gian của cậu cũng không thiếu thứ gì.
Nếu lúc này cậu chịu quay đầu lại nhìn một chút, thì sẽ biết động tác của mình đối với Văn Tinh Diệu mà nói, là bất ngờ và không đúng lúc thế nào.
Mái tóc dài màu bạc của Văn Tinh Diệu tùy ý xõa sau lưng, trong mắt màu vàng sậm hơi nheo lại, thỉnh thoảng lại có tia sáng u ám lóe lên. Hình như đang nghĩ đến chuyện gì đó làm bản thân vui vẻ, khóe miệng Văn Tinh Diệu hơi cong lên, lộ ra nụ cười ngớ ngẩn hoàn toàn không ăn nhập gì với khuôn mặt.
Nhiệt độ ấm áp trên cổ tay khiến Văn Tinh Diệu có thể cảm nhận rõ ràng sự hiện diện của Bạch Lê, hắn thậm chí còn có thể căn cứ vào xúc cảm trên làn da, miêu tả lại độ dài những ngón tay mảnh khảnh của Bạch Lê.
Có một ảo ảnh sư tử nhỏ trong lòng hắn không ngừng lăn lộn, kêu "Gừ gừ" để bày tỏ sự kích động trong nội tâm.
Nhưng ở ngoài hiện thực, Văn Tinh Diệu có chết cũng không dám để lộ ra dáng vẻ đó, lo sẽ dọa sợ người ta, khiến người ta nghĩ thân thể hắn lại có vấn đề gì, cho nên hắn chỉ có thể cứng còng cả người mặc Bạch Lê kéo đi, thẳng một đường đến tận phòng bếp thì mới như tỉnh khỏi giấc chiêm bao, ngơ ngơ ngác ngác nói ra tên mấy nguyên liệu nấu ăn thông thường.
Cải thảo, ớt xanh, ngô, cà chua, thăn heo, sườn, ức bò cùng mấy loại gia vị thường dùng. Văn Tinh Diệu cầm nguyên liệu đi vào phòng bếp, không bao lâu, bên trong truyền ra tiếng cắt thái lạch cạch, sau đó là bật bếp bắc nồi, mùi thơm của thức ăn cùng bay ra.
Bạch Lê vốn định đi vào giúp một tay, cậu không biết nấu ăn thật nhưng chẳng lẽ rửa rau thái rau cũng không làm được? Kết quả lại bị Văn Tinh Diệu không chút khách sáo đuổi ra, nói là một mình hắn làm là được rồi, không cần Bạch Lê vào giúp, đây coi như là để cám ơn khoảng thời gian ở nhà Bạch Lê, được cậu chăm sóc.
Nhưng lời này, khiến Bạch Lê không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể đi lên tầng, ôm hồ ly nhỏ trong phòng xuống, sau đó đứng canh ở cửa nhà bếp, vừa thấy Văn Tinh Diệu nấu xong ba món một canh thì lập tức cướp lấy hai cái đĩa nhỏ trong tay đối phương, sắp ngay ngắn lên bàn.
Cải thảo xào chay, thịt thăn xào ớt xanh, thịt bò hầm cà chua, cộng thêm một bát canh ngô sườn, cơm tẻ đã cắm sẵn từ trước, hai người lập tức ngồi vào bàn đánh chén bữa tối. Đây là lần đầu tiên Văn Tinh Diệu được ăn một bữa cơm ngon lành như vậy ngoài hiện thực, bằng hình dáng con người, cho nên ngay cả nước xào trong đĩa hắn cũng không muốn bỏ phí.
Hắn đã không rảnh đi hỏi xem những rau dưa thơm ngon này cậu lấy được từ đâu, theo như hắn thấy, trên người Bạch Lê dường như luôn được bao phủ bởi một lớp sương mù thần bí, điều này cũng khiến vầng sáng trên người cậu hoàn toàn khác biệt với những người khác, Đối phương không chủ động nói cho mình biết, Văn Tinh Diệu cũng không nghĩ, không đoán gì nữa, có thể cùng nhau thưởng thức món ngon, đây là vinh hạnh khi Bạch Lê không coi hắn là người ngoài.
Cơm nước xong xuôi, Bạch Lê giơ ngón cái với Văn Tinh Diệu, không hề che giấu sự tán thưởng của mình với bữa cơm hôm nay.
Văn Tinh Diệu không chút khách sáo nhận lấy, cảm nhận tình trạng cơ thể mình lúc này, nghĩ chắc vẫn còn có thể duy trì hình người một thời gian nữa, vì vậy bèn đề nghị: "Nếu không, cậu đưa tôi một ít nguyên liệu nấu ăn nữa đi, tôi chuẩn bị thêm vài món, chờ đến giờ cơm, cậu chỉ cần lấy ra hâm nóng là được, giống như trước đây vậy."
Bạch Lê nghe vậy ít nhiều gì cũng có chút động tâm, cậu thực sự không giỏi nấu ăn, mà trực tiếp gật đầu đồng ý thì lại ngại, như vậy sẽ khiến cậu có ảo giác, mình đang "Nô dịch" Văn Tinh Diệu. Nói "Nô dịch" thì có vẻ hơi quá, nhưng tóm lại là vẫn thấy lấn cấn trong lòng.
"Cậu không cần cảm thấy áp lực, tôi ở lại nhà cậu, còn không phải trả tiền thuê phòng đây, hơn nữa toàn bộ nguyên liệu nấu ăn đều do cậu cung cấp, sau khi làm xong, hai người chúng ta đều ăn, tôi góp chút sức, cũng coi như là phân công làm việc, đúng không?" Văn Tinh Diệu tiếp tục dụ dỗ từng bước, "Với lại, cậu giúp tôi chữa trị "Chứng đứt gãy gien", còn định kỳ cung cấp một lượng lớn tiêu chuẩn đăng nhập game như vậy cho các chiến sĩ trong quân đội, tiền cũng không chịu lấy nhiều thêm một ít, nói thế nào thì cậu cũng phải cho tôi có cơ hội báo đáp chứ?"
Bạch Lê nghe mà đỏ hết cả mặt, đành phải khiêm tốn nói: "Tôi giúp anh không phải là vì muốn được trả công, chỉ vì anh là bạn của tôi thôi. Còn về số tiêu chuẩn game kia, chiến sĩ quân đội cống hiến cả đời cho Đế quốc, số người mắc bệnh vốn càng nhiều càng nghiêm trọng hơn, cho dù không có anh, tôi cũng sẵn lòng hỗ trợ bọn họ trong khả năng cho phép."
Hai người mặt đối mặt, mắt đối mắt, cuối cùng không chống đỡ được nữa, cùng nhau bật cười. Nghe Văn Tinh Diệu khuyên can đủ đường, Bạch Lê cũng chịu đồng ý với đề nghị của hắn, lấy thêm nguyên liệu nấu ăn ra, để đối phương tự do phát huy.
Mà cậu thì ngồi ngay ngắn trên sô pha, nghĩ thông báo cập nhật để tối nay đăng lên.