Tám chữ này đủ để hình dung chính xác sự sốt ruột của Văn Tinh Diệu lúc này.
Những suy nghĩ lộn xộn, cái này nối cái kia, không chịu không chế nhảy ra, bao gồm nhưng không giới hạn ở "Sao tự nhiên Bạch Lê lại hỏi như vậy?", "Quan hệ bạn bè của bọn họ còn có thể là kiểu gì nhỉ?", "Đừng nói là Bạch Lê đã biết hắn thích cậu rồi nhé?", cùng với "Câu trả lời cuối cùng mà Bạch Lê dành cho mình sẽ là gì?".
Căn cứ theo tình hình hiện tại, tổng hợp lại các phản ứng mà Bạch Lê thể hiện, Văn Tinh Diệu cảm thấy mọi chuyện vẫn chưa vượt quá tầm kiểm soát, quyền quyết định đã được Bạch Lê ném lại cho hắn.
Nếu hắn làm như "Không có chuyện gì xảy ra", vậy sẽ thực sự không có chuyện gì cả. Nhưng nếu hắn dũng cảm nhìn thẳng vào lòng mình, thuận theo tình hình bây giờ thổ lộ cảm xúc chân thật nhất của bản thân, vậy mọi chuyện rất có khả năng sẽ diễn ra đúng theo những gì hắn hi vọng.
Văn Tinh Diệu nuốt khan, cổ họng giống như đang bốc hỏa, nhịp tim vốn hỗn loạn khổng hiểu lại lại trở nên bình tĩnh, "Thình thịch, thình thịch" nảy lên mạnh mẽ mà vang dội, tựa như đang nói với chủ nhân của mình rằng: Tôi khỏe lắm, tôi có thể, thân ái, dũng cảm xông lên đi!
Đây là cơ hội ngàn năm có một, nếu hôm nay bỏ lỡ, có lẽ sẽ không còn lúc nào tốt hơn để thổ lộ nữa.
Văn Tinh Diệu cũng chỉ trong có mấy giây đã hạ quyết tâm, đôi mắt màu vàng sẫm bắt gặp chút dao động trong mắt Bạch Lê, không biết hắn đã cầm lấy tay Bạch Lê từ lúc nào, siết bàn tay nhỏ hơn mình một chút vào trong lòng bàn tay.
"Tôi..." Văn Tinh Diệu có chút lắp bắp, trong giọng nói mang theo sự run rẩy mà chính bản thân cũng không phát hiện ra, sau đó hít sây một hơi, nói liền một lèo hết tất cả những suy nghĩ quẩn quanh trong đầu bấy lâu nay, "Bạch Lê, tôi thích em, tôi hi vọng chúng ta có thể chuyển thành quan hệ yêu đương, lấy mục tiêu là kết hôn để ở tìm hiểu lẫn nhau, có được không?"
Mà nghe Văn Tinh Diệu nói xong, nụ cười trên mặt Bạch Lê cũng cứng đờ, biểu cảm hoàn mỹ trên mặt nứt ra. Cậu cứ tưởng lấy tính cách của Văn Tinh Diệu, cùng lắm thì cũng chỉ nói một câu kiểu như "Tôi thích em" thôi, nhưng bây giờ...
"Lấy mục tiêu là kết hôn để ở tìm hiểu lẫn nhau", sao tự nhiên phong cách lại trở nên lớn lối thế này? Thế thì cậu biết phải trả lời kiểu gì? Cứ có cảm giác áp lực đè nặng.
Ban đầu, Bạch Lê còn cảm thấy đắc ý vì nắm được thế chủ động trong tay, nhưng nghe Văn Tinh Diệu nói xong, cậu lại cảm thấy mình vẫn thua xa. Bàn về chuyện tương lai, cậu làm sao mà so được với Văn Tinh Diệu, chưa yêu đương mà đã nghĩ đến chuyện kết hôn đây?
Bầu không khí trang trọng như vừa rồi, sao lại nói ra câu thả thính này chứ?
Cái này thực sự không phải là vì Văn Tinh Diệu muốn thả thính, đây là do hắn đắn đo suy nghĩ rất lâu, cảm thấy nó là lời tỏ tình hay nhất mà mình nghĩ ra được. Hắn từng đọc được trong một tài liệu cũ ghi lại từ thời Trái Đất cổ một câu thế này: Không lấy kết hôn làm mục tiêu để nói chuyện yêu đường thì đều là lưu manh không đứng đắn.
Tình cảm của hắn dành cho Bạch Lê là thật, cũng từng có đôi lúc bừng tỉnh trong đêm, tưởng tượng đến cảnh sau này hai người ở cùng một chỗ, sinh hoạt ra làm sao. Muốn cùng cậu sống thật tốt, cùng nhau nói chuyện yêu đương, đương nhiên phải lấy ra trăm phần trăm thành ý, như vậy mới có thể khiến cậu không do dự lựa chọn hắn.
Nói tóm lại, Văn Tinh Diệu đã ngắm chuẩn Bạch Lê rồi.
"Có được không?" Thấy Bạch Lê mãi mà không nói gì, ánh sáng màu vàng trong mắt hơi dao động, Văn Tinh Diệu hỏi lại.
Tự mình đào hố, cắn răng cũng phải nhảy, Bạch Lê có hơi hối hận, sao ban nãy cậu lại cố ý muốn "Đùa giỡn" người ta làm gì chứ, cứ làm theo quy trình bình thường không phải tốt rồi à?
"Ờm." Trong cái nhìn chăm chú của Văn Tinh Diệu, Bạch Lê cuối cùng cũng lên tiếng, " "Lấy mục tiêu là kết hôn" mà anh nói có hơi xa vời, chúng ta trước tiên cứ thử tìm hiểu đã, chuyện sau này để sau này hãy nói, có được không?"
Bạch Lê nói xong câu này thì lập tức phát hiện ra, nội dung bên trong nghe không được đúng lắm, lúc này đang gào thét "A a a a" ở trong đầu, đây là cái lời đều cáng gì chứ, sao lại khiến cậu có cảm giác như mình mặc quần xong là nói không quen người ta thế này?
May là Văn Tinh Diệu không để ý chuyện này, nghe được đáp án mình muốn thì cười tươi roi rói đầy thỏa mãn, nụ cười xuất phát từ sâu trong lòng này, khiến người ta nhìn mà quên đi khuôn mặt bình thường của hắn trong game. Bạch Lê ngây ngây ngất ngất nghĩ thầm, nếu lúc này Văn Tinh Diệu đang dùng khuôn mặt thật ở ngoài, chắc cậu sẽ nhìn đến phát ngốc thật mất.
"Cảm thấy nói trong game như này không đủ chính thức sao? Tôi có thể logout rồi nói lại với em lần nữa." Giọng nói mang theo ý cười của Văn Tinh Diệu vang lên bên tai, Bạch Lê khó hiểu liếc hắn một cái, lúc này mới chợt nhận ra, mình thế mà vô thức nói luôn suy nghĩ trong lòng ra ngoài.
"Bùm" một cái, Bạch Lê đỏ bừng cả mặt, tay cũng vội rút ra khỏi tay Văn Tinh Diệu, Bạch Lê lắc đầu như cái quạt cây bị chập điện, vội vội vàng vàng nói: " Không không không, không cần đâu, chỉ một lần là đủ rồi, em khôn ngại!"
"Ừm, vậy được rồi, logout xong tôi sẽ không nói nữa." Văn Tinh Diệu tiến gần lại chỗ Bạch Lê hơn một chút, "Em đã nói chúng ta thử tìm hiểu nhau rồi, vậy nhất định không được đổi ý."
Lời thoại này kinh khủng quá! Bạch Lê chỉ cảm thấy mình bây giờ đúng là một tên đàn ông cặn bã, còn Văn Tinh Diệu chính là một em trai nhỏ chưa trải sự đời, vừa biết yêu đã đụng trúng cậu, từ đây một lòng một dạ chỉ có mình cậu, thỉnh thoảng còn lo được lo mất, muốn cậu chính miệng cam đoan...
Bạch Lê: "..." Không thể tưởng tượng nữa, càng tưởng tượng lại càng thấy mình thật sự quá đểu cáng.
Cho dù cậu cũng không định làm trò cặn bã gì với Văn Tinh Diệu.
Ầy, biết thế, ban nãy cứ gật đầu đồng ý luôn cho rồi.
"Anh yên tâm đi, em không đổi ý đâu." Bạch Lê nghĩ một chút, quyết định nhét tay mình vào lại trong tay Văn Tinh Diệu, "Đi thôi, bạn trai, đi xem mấy bé thú cưng chơi thế nào rồi."
Lúc nói chuyện này, hai người không biết đã đi đến phái trái nhà từ bao giờ, mà bốn bé thú cưng, bao gồm cả gấu trúc nhỏ đều đang chơi đùa dưới giàn dây leo bên phải nhà.
Lúc đi đến chỗ giàn dây leo, hai người phát hiện bốn nhóc con này chơi mệt, đang nằm bò một chỗ ngủ gà ngủ gật với nhau. Hai bé lông xù là sư tử con cùng gấu trúc con chụm đầu sát bên cái chén mèo Văn Tinh Diệu lấy ra, ngủ say, màu lông phản chiếu xuống bát nước, ba màu đen trắng vàng, nhìn qua trông khá hài hòa.
Cá Koi vàng phun một cái bong bóng nước rất lớn, chui mình vào trong đó, trôi lơ lừng giữa không trung, khẽ đung đưa theo cơn gió, chậm rãi lắc lư, giống như đang nằm ngủ trong nôi.
Vẹt đuôi dài biết bay, nếu không phải trên người nó ngoài màu xanh lá ra còn những màu khác nữa, hai người thực sự không thể nhìn một cái đã phát hiện nó đang đậu trong góc giàn leo.
Mặc dù ngủ gật, nhưng bốn nhóc con này này vẫn rất cảnh giác, nghe tiếng bước chân truyền đến thì lập tức mở mắt, mơ mơ màng màng chợp đôi mắt ngái ngủ của mình, sau đó lắc lư đi về phía hai người chào đón.
Bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người cũng thuận thế tách ra, nhưng không có cảm giác đột ngột, mất tự nhiên như trước đó.
Bạch Lê và Văn Tinh Diệu đều nghĩ là, sau khi chính thức yêu đương, cách ở chung của hai người sẽ khác trước rất nhiều, nhưng sau một buổi trưa, thêm nửa buổi tối, dường như cũng không có gì quá khác biệt. Chỉ khi ánh mắt chạm nhau trong một khoảnh khắc nào đó, hoặc thân thể tình cờ không cẩn thận chạm vào nhau, mới khiến hai người cảm nhận được rõ ràng, quan hệ của cả hai thật sự không giống lúc xưa.
"Chuyện này có cần nói cho Đường Nghênh biết không?" Bạch Lê hỏi.
Đường Nghênh chạy từ xa đến đón Văn Tinh Diệu, bây giờ đang tạm ở phòng dành cho khách trong nhà Bạch Lê, anh ta lại là phụ tá của Văn Tinh Diệu, cảm giác vẫn nên nói cho đối phương biết quan hệ bây giờ của hai người.
Thuận lợi thoát kiếp FA, cũng có một phần công chỉ điểm của Đường Nghênh, nếu không phải có cuộc nói chuyện trước đó, Văn Tinh Diệu thực sự không thể dễ dàng nhận ra tình cảm mình dành cho Bạch Lê. Hắn thầm nghĩ, tính ra Đường Nghênh cũng coi như nguyệt lão, se duyên cho hắn và Bạch Lê nhỉ?
"Ngày mai tìm cơ hội rồi cho cho anh ta biết vậy." Văn Tinh Diệu nói. Trong giọng còn mang theo sự đắc ý, Đường Nghênh lớn hơn hắn một tuổi, nhưng mà hắn lại thoát kiếp FA trước, cảm giác này không tệ.
Đồng hồ sinh học của Bạch Lê vẫn luôn rất chính xác, cho dù nằm trong khoang trò chơi cũng có thể nghỉ ngơi, cậu vẫn nghiêng về việc chọn ngủ trên giường hơn, như vậy đầu óc mới có thể cùng được thư giãn.
Hai người chào tạm biệt nhau, từng người một logout đi ngủ, một đêm ngon giấc, ngay cả trong mơ khóe miệng cũng mang theo nụ cười.
Chờ tỉnh giấc, Bạch Lê nhìn chằm chằm lên trần nhà, ký ức ngày hôm qua chậm rãi ùa về, nhớ tới chuyện bản thân không còn độc thân nữa, ờm, không đúng, là không còn trong trạng thái độc thân mới phải.
Rửa mặt xong xuôi, mở cửa phòng, Bạch Lê đưa mắt nhìn phòng bên cạnh một cái, không nghe thấy bên trong có động tĩnh gì, xuống nhà mới biết, người nào đó đã đang bận rộn trong bếp rồi.
Đường Nghênh vốn đang bắt chéo hai chân ngồi trên sô pha, miệng còn không ngừng "Chẹp chẹp chẹp", thấy Bạch Lê đi xuống thì nhiệt tình chào hỏi: "Bạch Lê, cậu dậy rồi à, cậu nhìn Văn Tinh Diệu đi, không biết sáng sớm ngày ra mà tên nhóc này phát điên cái gì, mới bốn, năm giờ sáng đã lạch cạch dưới bếp rồi, cậu cũng cẩn thận một chút, không chừng mấy nguyên liệu nấu ăn thiên nhiên trong bếp đều bị tên này lấy ra mài dao hết đấy."
Trong phòng bếp truyền đến tiếng phản bác của Văn Tinh Diệu: "Tôi có bao giờ lãng phí đồ ăn chưa, người ăn lắm nhất ở đây, ăn nhiều hơn tất cả mọi người là anh mới đúng. Có giỏi thì anh đừng có ăn món tôi làm."
Đường Nghênh ngậm chặt miệng, người nào biết nấu cơm thì người đó là nhất, mặt mũi gì gì đó trước mặt đồ ăn ngon chỉ là mây bay thôi. Nếu Văn Tinh Diệu không ngại, anh ta thậm chí sẵn lòng khen tay nghề nấu nướng của hắn lên tận trời, đảm bảo một chữ cũng không lặp lại.
Bạch Lê nhanh chóng liếc mắt nhìn về phía nhà bếp, ít nhiều gì cũng có thể đoán được lý do Văn Tinh Diệu làm vậy, cười nói một câu: "Chắc có lẽ là vì có chuyện tốt xảy ra đó."
"Hả? Có thể có chuyện tốt gì?" Điểm chú ý của Đường Nghênh quả nhiên bị dời đi, bắt đầu đoán già đoán non một cách vô trách nhiệm, "Chẳng lẽ "Chứng đứt gãy gien" của cậu ta đã khỏi hoàn toàn rồi? Hay là sản nghiệp dưới tên cậu ta đột nhiên kiếm lời một mớ, cậu ta có thể vui vẻ nạp tiền tiền? Không có chuyện cậu ta đột nhiên nói chuyện yêu đương đâu nhỉ, ha ha ha, cái này tuyệt đối không thể, tôi có thoát kiếp FA cậu ta cũng không thoát được đâu, số tôi chính là lão lưu manh ngàn năm!"
"Khụ!" Bạch Lê đang cầm cốc nước ấm uống từ ngụm nhỏ một, nghe thấy tiếng cười phóng đãng của Đường Nghênh thì tí nữa bị sặc. Miễn cưỡng khiến vẻ mặt mình bình tĩnh trở lại xong, cậu không nhịn được ném một ánh mắt "Đồng cảm" về phía Đường Nghênh.
Lúc nói lời này, có lẽ Đường Nghênh chẳng thể ngờ, chuyện anh ta nghĩ không có khả năng nhất mới chính là sự thật, Văn Tinh Diệu đúng là đã thoát kiếp FA, hơn nữa đối tượng còn lại còn đang đừng nói chuyện cùng anh ta đây.
Bây giờ nói cho anh ta biết sự thật, liệu có tàn nhẫn quá không?
Bạch Lê tiếp tục yên lặng uống nước, cảm thấy hay là chờ thêm một tí, để Đường Nghênh tỉnh táo lại, tốt nhất là quên luôn mấy lời mình vừa nói đi, xong hãy để Văn Tinh Diệu nói cho anh ta biết.
Cửa phòng bếp không đóng kín, Văn Tinh Diệu cũng nghe thấy lời Đường Nghênh nói, tiếng cười phóng đáng kia của đối phương khiến khóe miệng hắn không nhịn được giật giật mấy cái, biểu cảm trên mắt trong nháy mắt đã trở nên "Nham hiểm" hẳn. Hắn định trong lúc ăn sáng sẽ nói nói chuyện mình và Bạch Lê đang yêu nhau cho Đường Nghênh biết, để anh ta nhanh chóng nhận rõ hiện thực, bây giờ, ở trong phòng này, chỉ có mình anh ta là chó FA thôi.
Chẳng mất bao lâu, Văn Tinh Diệu đã dùng hết sạch số nguyên liệu nấu ăn mà Bạch Lê để sẵn trong bếp, từng món từng món thơm ngon nóng hổi được bưng lên, bày kín cả bàn. Văn Tinh Diệu vừa gọi Bạch Lê và Đường Nghênh vào, vừa bắt tay đóng gói số đồ ăn thừa lại, chỗ này để Bạch Lê cất vào nút không gian, có thể ăn được một thời gian khá lâu đây.
Đường Nghênh theo sau Bạch Lê đi vào, ngó nghiêng dáo dác, thấy được mấy lồng tiểu long bao quen mắt, là món hai hôm trước anh ta mới được ăn thử trong game xong, vì thế nở một nụ cười thật tươi, định bảo Văn Tinh Diệu để tiểu long bao lại, vừa hay dùng làm bữa sáng hôm nay luôn.
Vậy mà sau gáy Văn Tinh Diệu cứ như có mắt, chưa đợi Đường Nghênh kịp mở miệng nói gì, tay đã vươn qua mấy món khác, nhắm thẳng về phía tiểu long bao, một tay cầm hộp đóng gói, một tay cầm đũa "Xoạt xoạt xoạt" phía trên lồng hấp, loáng một cái, tất cả chỗ tiểu long bao đã bị hắn cho vào trong hộp, còn đậy chặt nắp lại.
Đường Nghênh: "???"
"Chỗ tiểu long bao đó, không phải để sáng nay ăn à?" Đường Nghênh nhịn không được hỏi, hai mắt không dời khỏi mấy cái hộp giây phút nào.
Anh ta nhận ra kiểu dáng mấy cái hộp này, đây là sản phẩm mới ra mắt của TaoTao, có chức năng giữ nhiệt vĩnh viễn, giữ tươi, phòng ngừa đồ ăn biến chất, còn có cả chức năng nhắc thông báo. Hộp đựng thức phẩm chức năng tốt, chất lượng tốt, kiểu dáng lại đẹp mắt, cho dù là đồ dùng một lần thì giá cả cũng không hề thấp.
Nhưng vì người dân vũ trụ không thích thú gì với đồ ăn trong thực tế, thậm chí còn ghét bỏ mùi vị của chúng nó, cho nên hộp đóng gói như vậy trong mắt họ chính là một thứ vô tác dụng, căn bản không ai muốn bỏ tiền mua. Mặt hàng chỉ có lượng tiêu thụ hai con số trên Tao Tao, đếm sơ sơ trong bếp nhà Bạch Lê đã có đến mười mấy cái.
Lượng tiêu thụ hai con số kia, đừng nói đều nhờ vào vị này mới có nhé?
"Ừ, không ăn." Văn Tinh Diệu dường như không nhận ra khát vọng của Đường Nghênh, nghiêm túc giải thích, "Bạch Lê thích ăn món tiểu long bao này, mấy cái đó đều để lại cho em ấy, tôi chuẩn bị cháo hoa với trừng chần cho anh đấy, lát nữa anh chan nước tương vào mà ăn."
Mặc dù mùi vị cháo hoa với trừng chần ở nhà Bạch Lê cũng rất ngon, nhưng mà...
Nhìn Văn Tinh Diệu vừa nói vừa lấy một hộp đựng khác trong cái thùng trước mặt ra, lại lấy giấm gạo, tương ớt, cùng đĩa nhỏ, tỉ mỉ pha nước chấm, Đường Nghênh chỉ cảm thấy toàn thân không ổn chút nào.
Đối xử khác biệt kiểu này, rõ ràng quá rồi đấy!
Anh ta cảm thấy mình không thể dễ dàng từ bỏ như vậy được, vì thế xoa xoa mặt, nở một nụ cười nịnh nọt mang tính biểu tượng, mặt dày nói: "Nhưng cậu làm nhiều thế kia cơ mà, cho cho tôi mấy cái có làm sao đâu, tôi cũng thích ăn tiểu long bao lắm, sao cậu lại nghĩ chỉ có Bạch Lê thích ăn món này? Đi mà đi mà, vừa nấu xong, nhân lúc còn nóng ăn là ngon nhất, chia cho tôi mấy cái đi, Bạch Lê, cậu không để tâm đâu, đúng không?"
Bạch Lê nhịn cười lắc đầu.
"Đấy, cậu xem! Bạch Lê cũng không để ý mà, lấy một hộp ra ăn đi! Để lát nữa tôi ăn cùng với cháo hoa!" Đường Nghênh cười tươi như hoa, cảm thấy mình đã cách mạng thành công, giành "Thắng lợi" rồi.
Chỉ có trẻ con mới chọn, người lớn đương nhiên là lấy hết!
Cái dáng vẻ này của Đường Nghênh thực sự khiến Văn Tinh Diệu nhìn mà muốn mù con mắt, hắn "Ừ" một tiếng đầy bất mãn, sau đó cầm một hộp đựng đầy tiểu long bao ra.
Trong lúc cò kè mặc cả với Đường Nghênh, Văn Tinh Diệu cũng không ngừng động tác đóng gói thức ăn của mình lại, lúc miễn cưỡng đồng ý với yêu cầu của Đường Nghênh, tất cả những món khác không định ăn bây giờ, hắn đã gói hết cả lại đâu vào đấy. Ra hiệu để Bạch Lê cất những hộp này vào không gian, hắn lại lấy ra một cái khay lớn, múc hai bát cháo, đặt đĩa trứng chần lên trên, cộng thêm cả hai hộp tiểu long bao cùng mấy bát nước chấm, nhấc chân đi về phía phòng ăn.
Tất cả chỗ đồ ăn này, chính là bữa sáng của bọn họ.
Đường Nghênh nhìn theo bóng lưng Văn Tinh Diệu cảm động dạt dào, lại thấy Văn Tinh Diệu dừng bước, quay đầu mói với mình:
"Khay đầy rồi không để thêm được, anh tự múc cháo của mình đi. Với cả, nước chấm hình như hơi ít, anh thích kiểu gì thì tự pha cho mình một bát."
"Đúng rồi, còn nữa, tôi quên không hâm nóng sữa dê cho nhóc hồ ly kia rồi, trước khi ra anh nhớ giúp tôi hâm lại, giờ này chắc nó cũng sắp xuống tìm Bạch Lê rồi đấy."
Trong lòng Đường Nghênh như nghẹn lại, chỉ thấy tất cả sự cảm động của mình ban nãy đã cho chó ăn cả rồi. Trong cái khay lớn kia, ngoại trừ một quả trứng chần với mấy cái tiểu long bao ra, hoàn toàn không có gì liên quan đến anh ta nữa cả, ngay cả nước chấm anh ta cũng không có luôn QAQ!
Nói không chừng địa vị của anh ta trong cái nhà này còn không bằng được kỳ con non của Chúc Mặc Lăng nữa ấy chứ. Đối phương ngủ dậy còn có ngay sữa dê nóng để uống, còn anh ta chỉ là tên hâm sữa dê thôi. Đường Nghênh chua xót nghĩ thầm.
Nhưng mà vẫn là câu nói kia, đứng trước món ngon mỹ vị, mặt mũi chỉ là mây bay, vì để được ăn tiểu long bao thơm ngon, tự pha nước chấn thì tự pha nước chấm, hức hức hức!
Lúc Đường Nghênh bưng cái khay nhỏ hơn đi ra khỏi phòng bếp, bàn ăn đã sắp xếp xong cả. Hồ ly nhỏ vừa mới xuống nhà lượn vòng vòng bên chân Bạch Lê, sau đó chủ động nhảy lên đùi cậu, dưới sự giúp đỡ của Bạch Lê ngồi ngay ngắn ở đầu bàn, chờ bữa sáng của mình được bưng lên.
Văn Tinh Diệu ngồi đối diện với Bạch Lê, ngay chính cửa nhà bếp, thấy Đường Nghênh đi ra còn đặc biệt liếc mắt nhìn anh ta một cái, ánh mắt kia giống như đang trách cứ gì đó: "Sao anh lề mề vậy hả, tay chân vụng về."
Đường Nghênh... Đường Nghênh cảm thấy mình chỉ cách vụ nổ có đúng một chiếc tiểu long bao, trong lòng bắt đầu cảm thấy hoài nghị, có phải hôm nay mình rời giường không đúng cách không, sao mới sáng ngày ra mà Văn Tinh Diệu đã nhìn mình bằng cái kiểu, mắt không ra mắt, mũi không ra mũi vậy, cái tật xấu gì đây chứ??
Bạch Lê thu xếp xong cho hồ ly nhỏ, bèn đi qua muốn giúp Đường Nghênh bưng khay để lên bàn, Đường Nghênh lập tức hoàn hồn, trước khi tay Bạch Lê chạm đến khay thì nghiêng người qua một bên để né, miệng nói: "Không cần không cần, chỉ có mấy bước thôi, tôi tự bưng được rồi, Bạch Lê cậu mau ngồi về bàn đi, lấy quan hệ của tôi với Văn Tinh Diệu, cậu cũng đừng coi tôi là khách."
Cũng không biết cậu này của anh ta chọt trúng chỗ nào của Văn Tinh Diệu, ánh mắt nhìn Đường Nghênh của hắn lập tức dịu xuống, mang theo vài phần thỏa mãn. Không nờ phụ tá Đường cũng là một người biết ăn biết nói.
"Vậy được rồi, tôi không giúp anh bưng nữa, anh mau đặt đồ xuống bàn đi, chúng ta chuẩn bị ăn sáng thôi." Bạch Lê đáp một tiếng rồi ngồi về chỗ của mình.
Ngửi mùi thơm thoảng thoảng của gạo, cùng hỗn hợp của giấm và tương ớt, Đường Nghênh cảm thấy nước miếng trong miệng bắt đầu trào ra, động tác có chút số sắng. Không quá một phút, anh ta đã đặt đồ mình mang ra vào đúng vị trí của chúng nó.
Trước mặt mỗi người là một bát cháo cùng một quả trứng chần, còn trước mặt hồ ly nhỏ là một bát sữa dê lớn còn nóng, thêm hai hộp tiểu long bao mỗi hộp 20 chiếc nữa, nước chấm để giữa bàn của Văn Tinh Diệu và Bạch Lê là do Văn Tinh Diệu pha, của Đường Nghênh thì là tự anh ta pha.
Nhìn chằm chằm hai bát nước chấm kia, Đường Nghênh cứ có cảm giác nước chấm mình phan không được ngon như của Văn Tinh Diệu, màu sắc cũng không đẹp bằng. Trong lòng rục rà rục rịch, muốn chia chỗ nước chấm đó thành ba phần.
Nhưng mà trước khi đưa ra yêu cầu quá đáng này, vẫn nên nói mấy lời khách sáo mào đầu trước đã. Vì thế, Đường Nghênh nghĩ một chút, cười ha ha hỏi: "Tinh Diệu, hôm nay là ngày tốt gì à? Sao mới sáng sớm mà cậu đã xuống bếp rồi, tôi sắp không nhớ ra cậu của trước kia nữa rồi đấy."
Ừ, đúng, chính là như vậy, trước tiên nói mấy lời nghe xuôi tai mát lòng mát dạ, để làm dịu thái độ của Văn Tinh Diệu trước đã, thuận tiện khen ngợi mấy câu, giống như đạn bọc đường, dỗ người ta không phân biệt nổi nam bắc, như vậy mới tiện cho mình đưa ra mấy yêu cầu nho nhỏ, cũng nhận được sự đồng ý của đối phương.
Đường Nghênh ngôn khéo gõ bàn tính lạch cạch trong lòng, cảm thấy mình thực sự quá thông minh. Đang ở trước mặt Bạch Lê và Chúc Mặc Lăng, Văn Tinh Diệu rất có thể sẽ rơi vào bẫy của anh ta, chẳng mấy chốc là anh ta có thể ké được một phần nước chấm tiểu long bao rồi.
Đường Nghênh đang mải tự đắc không để ý thấy, lúc anh ta nói lời này, Bạch Lê và Văn Tinh Diệu không cầm đũa lên như mình, mà thành thật nhìn anh ta. Chờ anh ta nói xong, Bạch Lê lại đánh mắt nhìn Văn Tinh Diệu một cái tỏ ý thúc giục, Văn Tinh Diệu khẽ gật đầu với cậu, ném lại cho Bạch Lê một ánh mắt trấn an, kêu cậu bình tĩnh đừng nóng vội.
Đường Nghênh cuối cùng cũng nhận ra bầu không khi kỳ lạ trên bàn ăn lúc này, đang định nói thêm gì đó, thì Văn Tinh Diệu đã cướp lời.
"Anh nói không sai, chúng tôi đúng là có tin tốt muốn nói cho anh. Tối hôm qua, tôi và Bạch Lê đã chính thức hẹn hò, sáng nay tôi nấu nhiều món như vậy cũng là vì lý do này." Văn Tinh Diệu tuyên bố xong, tiếp tục bổ sung, "Đường Nghênh, anh cũng coi như là nhân chứng cho hai người bọn tôi, lát nữa cùng nhau ăn mừng đi."
Thực ra đoạn sau Văn Tinh Diệu nói cái gì, Đường Nghênh đã không còn nghe rõ nữa, Giờ phút này, giọng nói của Văn Tinh Diệu không ngừng quay cuồng trong đầu anh ta, mấy chữ "Chính thức hẹn hò" bay lên vèo vèo, giống như vòi nước hỏng van, điên xuồng xối vào trong óc, cọ rửa thần trí anh ta.
Anh ta chỉ cảm thấy đầu mình kêu ong ong, còn có tiếng thứ gì đó vỡ vụn.
Hai người này, thế mà lại hẹn hò với nhau? Ngay dưới mí mắt anh ta, trong lúc anh ta hoàn toàn không hề hay biết, đã hẹn hò rồi??
Đường Nghênh cảm thấy, bữa cơm này, mình nuốt không trôi nữa.