"Nhầm tưởng? Nhầm tưởng gì?" Chúc Mặc Lăng lập tức ngồi thẳng người lên.
Có phải là cái anh ta đang nghĩ không, em trai đối với việc trị liệu "Chứng đứt gãy gien", có ý tưởng gì mới à?
Văn Tinh Diệu cũng nhìn sang, ánh mắt mơ hồ có chút nóng bỏng. Khắp Đế quốc, không có chuyện gì cấp thiết hơn là tìm ra phương pháp trị liệu chứng đứt gãy gien.
Bạch Lê lần lượt nói ra những suy nghĩ của mình: "Cho đến giờ, "Chứng đứt gãy gien" chỉ xuất hiện trên người những thú nhân đã thức tỉnh gien thú, vì vậy Việc nghiên cứu Đế quốc luôn cố gắng tìm kiếm điểm đột phá từ góc độ này, từ đó giải quyết vấn đề. Bọn họ nghiên cứu ra kẹo nâng cao tinh thần, giúp thú nhân giảm bớt cơn đau đầu, lại thúc đẩy kỹ thuật giả lập, xây dựng thế giới ảo phát triển nhanh chóng. Nhưng hai thứ này, đều chỉ trị được ngọn chứ không trị được gốc, bọn họ vẫn không tìm ra nguyên nhân gây bệnh, cũng không tìm ra phương pháp trị liệu chính xác."
"Đúng là như vậy." Hai người đồng loạt gật đầu.
Bạch Lê cười khẽ một tiếng, tiếp tục nói: "Vậy hai người thử phân tích lại một chút, điểm khác biệt lớn nhất giữa trò chơi "Vùng đất điền viên" mà em thiết kế cùng những trò chơi khác là ở đâu?"
Chúc Mặc Lăng cau mày suy tư: "Nội dung mới lạ hấp dẫn? Trải nghiệm trò chơi đa dạng? Vật phẩm game phong phú?"
Văn Tinh Diệu hiếm thấy có tế bào văn nghệ: "Game nông trại nhàn nhã? Ở trong game, người chơi có thể toàn tâm toàn ý tập trung vào trong đó, hưởng tụ niềm vui được mùa, sự sung sướng khi thu hoạch, kết bạn với những người cùng chí hướng, trải nghiệm những thú vui khác của cuộc sống ngoài chiến đấu?"
Bạch Lê cho hai người một ánh mắt tán thưởng, gật đầu nói: "Gộp toàn bộ nội dung hai người nói lại cũng tương đối chính xác rồi, ban đầu em viết trong phần giới thiệu game, đây là một "Game nông trại nhàn nhã, thoải mái", nội dung chính của game là trồng trọt, thực ra cũng không có gì đặc biệt cả, em còn rút gọn đi rất nhiều công đoạn canh tác. Nhưng nhìn vào phản hồi của người chơi cùng báo cáo kiểm tra đo lường của Viện nghiên cứu Đế quốc, một trò chơi như vậy lại có "Điểm động viên tinh thần" lên đến 90%. Mọi người có từng nghĩ, đây rất có thể là công lao của việc "Trồng trọt" không?"
Bạch Lê phân tích rất logic mạch lạc: "Em đưa ra phán đoán này, ngoại trừ kết quả của hai phản hồi trên, thực ra còn có nguyên nhân ngoài thực tế nữa. Rau dưa, hoa quả, lương thực ngoài thực tế, tất cả đều được người máy trên hành tinh nông nghiệp trồng và chăm sóc, dựa theo những ghi chép từ trước đến giờ, ban đầu các loại thức ăn mà tổ tiên chúng ta sử dụng đều có hương vị riêng biệt, nhưng không biết từ bao giờ, mùi vị của thực phẩm thiên nhiên càng ngày càng nhạt, sau đó từ từ biến mất hoàn toàn, điều này còn gián tiếp ảnh hưởng đến chất lượng thịt của các loại gia súc gia cầm."
"Nhưng em tự mình trồng rau ngoài hiện thực thì lại có thể trồng được rau dưa có mùi vị, mọi người có thể nói em có kỹ thuật canh tác cao siêu, một mình em không thể đại diện cho tất cả. Nhưng lần trước, lúc nhóc Tống tới nhà em đưa tặng rau dưa, chúng cũng có mùi vị, tuy tương đối nhạt, nhưng so với những nguyên liệu nấu ăn đến từ hành tinh nông nghiệp, cũng đã có thể coi là chất lượng tuyệt hảo rồi, đúng không?"
"Có một lần Hoài Bích nói với em, thực ra cô nhóc cũng mắc "Chứng đứt gãy gien", nhưng không biết gì sao, tốc độ phát bệnh của cô nhóc chậm hơn những người khác rất nhiều, mỗi lần đến bệnh viện để kiểm tra, cô nhóc luôn là đề tài câu chuyện cùng đối tượng được các thú nhân khác ghen tỵ hâm mộ. Sau đó em hỏi lại tỉ mỉ, phát hiện cô nhóc đã từng ở nhà tự trồng cây, tuy không có kiến thức chuyên ngành hay kỹ thuật canh tác, chỉ tự mình mân mê, xác suất cây trồng sống sót cũng gần như bằng không, nhưng cho dù như vậy, tốc độ bệnh chuyển nặng của cô nhóc cũng có thể coi như là một bằng chứng cho suy đoán này của em đi?"
Hai người lại lần nữa rơi vào trầm tư, bọn họ cũng có tham dự một số nội dung mà Bạch Lê nói đến.
"Nếu hai người không tin, binh sĩ trong quân đội cũng đã gieo hạt rồi đúng không? Còn cả những người trước đó lên TaoTao mua sắm dụng cụ canh tác nữa, không biết bọn họ có trồng ra được rau dưa có mùi vị không?" Bạch Lê đưa ra một giả thiết khác.
Sắc mặt hai người buông lỏng, cảm giác đã bị thuyết phục, còn không nhịn được, dựa theo suy đoán của Bạch Lê mà nghĩ, nếu thực sự nguyên nhân chỉ đơn giản như vậy, vậy không phải bao nhiêu năm nay bọn họ đã lãng phí một cách vô ích à?
"Được rồi, suy đoán của em chính là như vậy." Bạch Lê kết luận, "Sau khi chiến tranh với trùng tộc kết thúc, ham muồn chiến đấu của các thú nhân không có chỗ phát ra, tính tình bắt đầu trở nên nóng nảy. Đây có lẽ đã kích thích đến một mã gien nào đó của họ, sau đó mới sinh ra "Chứng đứt gãy gien". Theo như em thấy, đại khái chính là rảnh rỗi quá thôi, để bọn họ có việc làm, làm chuyện mà họ thấy hứng thú, như vậy thời gian dài, tự bản thân họ sẽ khôi phục."
Còn cái gì có thể so sánh với tâm hồn gào thét muốn trồng trọt canh tác, đồng thời khiến cảm xúc của người dân vũ trụ mang gien Cổ Lam dâng trào mãnh liệt chứ?
Khám phá kỹ thuật canh tác, đam mê trồng trọt là chuyện đương nhiên!
Đồng tử của Văn Tinh Diệu và Chúc Mặc Lăng cùng run lên, rảnh rỗi, là rảnh rỗi à?? Cái này khiến bọn họ có ảo giác, trí thông minh của mình đang bị đè xuống đất mà di, muốn biện giải cái gì đó cho các thú nhân, lại phát hiện suy đoán của Bạch Lê rất xác đáng, lỹ lẽ rõ ràng, không chút kẽ hở.
Thực sự là do rảnh rỗi quá à?
Bạch Lê ngắm nghĩa anh trai cùng bạn trai đổi sắc mặt nhanh như chong chóng trong chốc lại, lại ném ra thêm một quả bom: "Hai người đừng quên, em lúc đó là do "Chứng đứt gãy" gien đã đến giai đoạn cuối, cho nên mới bị đưa đến "Sao Hi Vọng", nhưng giờ hai người nhìn đi, em trông giống bị bệnh ở chỗ nào sao? Trước quên không nói với hai người, mặc dù hai người chỉ thấy em mất tích có ba năm, nhưng ở một thế giới khác, em đã sống hơn mấy trăm nghìn năm rồi đấy."
Bạch Lê nhẹ tênh nói ra việc mình đã chạy hết tiên giới một vòng một cách ngắn gọn, súc tích.
Chúc Mặc Lăng & Văn Tinh Diệu:!!!!!
Giỡn cái gì vậy? Mấy trăm nghìn năm? Sao có thể, chắc Bạch Lê đang lừa họ thôi đúng không?
"Em trai à... Đang lúc nghiêm túc thế này, em đùng nói giỡn với bọn anh thế chứ." Chúc Mặc Lăng lau mồ hôi lạnh không tồn tại trên trán, nhỏ giọng khuyên nhủ.
Nói xong thì ngẩng đầu nhìn về phía Văn Tinh Diệu, dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn nói chuyện cẩn thận một chút, đừng có kích thích em trai anh ta nữa.
Văn Tinh Diệu hơi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó dùng ngữ khí tò mò hỏi: "Bạch Lê, thế giới mà em sinh hoạt hơn mấy trăm ngàn năm kia, trông như nào?"
Chúc Mặc Lăng: "??"
Cứ tưởng bọn họ ở chung một chiến tuyến, không ngờ đối phương lại đột nhiên quay đầu. Không hổ là tên sư tử đầu to nhà mi.
Câu hỏi của Văn Tinh Diệu mở ra cánh cửa hồi ức, Bạch Lê dùng hết mười phút để miêu tả lại tiên giới cùng phong cảnh nhân gian mà cậu từng thấy cho hai người.
Thấy vẻ mặt em trai lộ vẻ mềm mại khi nhắc đến những chuyện này, Chúc Mặc Lăng biết, ván này Văn Tinh Diệu đã thắng, anh ta thế mà lại bại bởi một người mới quen em trai được mấy tháng, đáng ghét!
Bạch Lê miêu tả rất cụ thể, để ý đến từng chi tiết một, khiến hai người không thể không tin lời cậu nói.
Chúc Mặc Lăng thấp giọng lầu bầu một câu: "Không ngờ em trai mình còn leo lên làm được quan chức trên tiên giới, không tồi." Từ nay về sau, anh ta xem thần thoại Trái Đất cổ cũng sẽ thấy chân thực hơn.
Văn Tinh Diệu cụp mắt nghĩ thầm: "Mình như vậy có bị coi là trèo cao không?" Lần này thành vị hôn phu của tiên trên tiên giới luôn.
Hai người lại hỏi thêm một ít chỉ tiết nhỏ khác, biết Bạch Lê nắm giữ kiến thức nông nghiệp tích lũy hơn mấy trăm nghìn năm, chút nghi ngờ cuối cùng trong lòng cũng không còn, chẳng trách cậu nắm rõ kỹ thuật canh tác như vậy, hóa ra là quay lại làm nghề cũ.
Còn chứng đứt gãy gien của cậu, trồng cây mấy trăm rồi, sao còn có chuyện chưa khỏi hẳn chứ?
"Vậy những món ăn trước đó em lấy ra...?" Văn Tinh Diệu đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, dò hỏi.
"À, mấy món đó á." Bạch Lê rất nhanh đã đoán ra cậu hỏi của Văn Tinh Diệu là có ý gì, cười híp mắt trả lời, "Đồ ăn hồi đầu em lấy ra, đều là do thần bếp, bạn tốt trên tiên giới của em nấu, ông ấy mở nhà hàng trên tiên giới, rất nhiều thần tiên đều đến đó ăn cơm. Cơm suất ông ấy nấu là ngon nhất tiên giới, phần lớn rau màu cùng gia súc gia cầm mà em nuôi đều để cung cấp cho ông ấy, ông ấy nhận không thì ngại cho nên đưa đồ ăn cho em coi như thù lao, dần dần, trong không gian của em tích lại được không ít."
Nhưng số lượng có nhiều hơn nữa, cũng không đỡ lại tốc độ ăn một ngày ba, bốn bữa, mỗi bữa năm sáu món của bọn họ, chẳng mấy chốc đồ ăn đã hết nhẵn. May mà Văn Tinh Diệu có tay làm đầu bếp, chứ không dạ dày nhất định sẽ phải chịu khổ. Nghĩ tới đây, Bạch Lê cười một cái thật tươi với Văn Tinh Diệu, y như mặt trời nhỏ vậy.
Chúc Mặc Lăng ngồi bên trái Bạch Lê đã bực đến độ vò nhăn nhúm góc áo của mình, anh ta không được ăn cơm suất của thần bếp trong miệng Bạch Lê, mà nhìn dáng vẻ hai người, thì chắc chắn hương vị mấy món này tuyệt đối là đỉnh của đỉnh, anh ta đến chậm, món hời đều bị tên sư tử to đầu này chiếm hết!
"Ngoài thần bếp, ở trên tiên giới em còn quen mấy người bạn nữa, bọn họ tinh thông ủ rượu, câu cá, xây dựng, đào quặng, rèn đúc... Em cũng họ được chút da lông ở chỗ họ, sau đó dùng vào trong game." Bạch Lê nói.
Văn Tinh Diệu gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, chẳng trách lúc được người chơi khen là người thiết kế toàn năng, Bạch Lê lại phủ nhận, còn nói tư liệu mình có được là nhờ người khác cung cấp. Hóa ta thật sự là có người khác, không, phải nói là tiên khác chứ?
Nói đến bạn bè trên tiên giới của mình, Bạch Lê không nhịn được nói thêm mấy câu: "Thực ra, em cũng không biết lúc đó mình xuyên không thế nào, hơn nữa chỉ có linh hồn là rời đi. Đến một thế giới khác, em thực sự quên hết tất cả những ký ức cũ, tất cả bắt đầu lại từ đầu, chậm rãi lớn lên, trở nên mạnh mẽ, nhận danh hiệu Nông thần, dẫn dắt những người bình thường đón từng mùa từng mùa bội thu. Vốn giá trị tín ngưỡng thu thập được tương đối rồi, chẳng mấy chốc sẽ lên thành Thần nông, kết quả lại trở về thế giới củ, bắt đầu lại một lần nữa."
"Không ngờ, tốc độ thu thập giá trị tín ngưỡng của em ở đây còn nhanh hơn, mới chỉ có ba tháng, giá trị tín ngưỡng đã có thể phá vỡ ảo thuật của em, khiến em nhớ lại tất cả, nếu không anh trai em lại phải buồn rồi." Bạch Lê nhấc tay ôm Chúc Mặc Lăng nho nhỏ bên cạnh, lại nói đến nguyên nhân lúc trước mình nhặt kỳ con non của Văn Tinh Diệu về nuôi, "Lúc đó, em bắt gặp kỳ con non của Văn Tinh Diệu ở trên đường, không phải trông nó giống y như mèo quýt sao, đã vậy ở chóp đuôi lại còn có một ngọn lửa, thật sự rất giống với thú Noãn Quang em thấy trên tiên giới, em bèn mang anh ấy về nhà, muốn anh ấy giúp em trồng rau. Kết quả, rõ ràng anh ấy không phải thú Noãn Quang, nhưng vẫn làm theo lời em chỉ, thực sự quá thành thật, quá đáng yêu, ha ha!"
Văn Tinh Diệu: "..." Cười khổ, nhưng hắn cũng vui mừng vì có cuộc gặp gỡ này.
Sau khi nghe câu phía sau xong, Chúc Mặc Lăng không nhịn được cười khúc khích trong ngực Bạch Lê, cái tên sư tử to đầu kia lại còn giả làm mèo đi lừa người, thật là hề hước. Sau đó, anh ta lại nhớ đến lúc kỳ con non của mình bị Bạch Lê nhặt về nhà, nụ cười trên mặt cứng lại, xem ra em trai nhà mình có thú vui hu nhặt động vật lông xù.
Trò chuyện lâu như vậy, Bạch Lê nói mình có chút mệt mỏi buồn ngủ, muốn đi ngủ một lúc, Chúc Mặc Lăng và Văn Tinh Diệu nghe vậy thì đều đứng lên chào tạm biệt, để Bạch Lê đi nghỉ. Trước khi hai người ra khỏi phòng, Bạch Lê đột nhiên gọi Văn Tinh Diệu lại: "Không đúng, em nhớ hôm trước anh nói mùng 7 mới về đây mà, hôm nay mới... Ừm, mùng 4 mà, sao anh tới sớm vậy?"
"Là anh nói với cậu ta chuyện của em, sau đó cậu ta chạy suốt đêm về đây." Không chờ Văn Tinh Diệu giải thích, Chúc Mặc Lăng đã nói luôn đầu đuôi câu chuyện.
Liên quan đến việc này, thật ra anh ta vẫn thấy khá hài lòng, em trai xảy ra chuyện, thân là bạn trai, Văn Tinh Diệu nhanh chóng tới ngay, dù sao cũng tốt hơn, có thành ý hơn là hỏi thăm từ xa, đợi đến đúng ngày đã hẹn mới tới.
Nhưng chuyện này cũng không có nghĩa là anh ta đã hoàn toàn chấp nhận thân phận của Văn Tinh Diệu, vẫn còn phải xem xét thêm!
Văn Tinh Diệu ở bên cạnh bổ sung thêm: "Đúng là như vậy, nhưng mà trước khi đi, tôi đã hoàn thành công việc của mình rồi, còn để nhắn lại cho Đường Nghênh, bên quân bộ tạm thời không có việc gì cần đến tôi, tôi có thể ở lại đây chăm sóc em."
"Ồ, vậy thì tốt rồi." Bạch Lê gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Sau đó chui vào trong chăn, chùm kín đầu, tư thế chuẩn bị đi ngủ.
Hai người rất nhanh ra khỏi khỏi, còn nhẹ nhàng đóng cửa lại, để Bạch Lê có không gian nghỉ ngơi.
Chờ hai người đi rồi, cục chăn lớn trên giường mới giật giật, một cái đầu từ bên trong thò ra, hai mắt lấp lánh có thần, nào có dáng vẻ mệt mỏi trước đó.
Bạch Lê cười ranh mãnh, hưng phấn xoa xoa tay, trong không khí dường như có tiếng nổ "Bùm" nho nhở, sau đó trên người Bạch Lê xù ra một đống "Bông".
Cái đuôi xù lông thật dài, cái nào sờ cũng thích, tay trái Bạch Lê ôm một cái, tay phải ôm một cái, để chóp đuôi cà cà lên hai má, cảm nhận xúc cảm mềm mại kia, cậu không khỏi nở một nụ cười hạnh phúc.
Quả nhiên vẫn là đuôi của mình tốt, muốn xoa muốn vuốt thế nào thì xoa thì vuốt thế đó!