Cùng Nhân Dân Vũ Trụ Trồng Rau Nuôi Gà

Chương 239



Ảnh ngô bị người chơi trong game vạch trần, ăn một bữa phải trồng mấy sào ngô, trông vô cùng siêu vẹo.

Độ dài của bắp chỉ bằng cỡ ngón trỏ của người trưởng thành, một tay có thể nắm vài cái. Vậy vẫn chưa tính, kỳ quái nhất là trên bắp ngô chỉ có lác đác vài hạt, mỗi hạt đều trông như một cái bong bóng, hoàn toàn không có hàng lối gì, không ngay ngắn chỉnh tề như trong game.

Cố tình chủ nhân bắp ngô lại không tự bết lấy mình, còn đang đắc chí vì mình là người duy nhất trồng được ngô. Đừng nhìn bắp ngô của hắn không đẹp, ăn vào vẫn rất thơm nhá, đúng là không uổng công hắn bỏ tiền, ra giá cao mua thuốc tăng trưởng từ hành tinh nông nghiệp về cho ngo nhanh chín.

Những người khác ít hoặc nhiều cũng đều sử dụng thuốc tăng trưởng, cho nên mới có thể một tháng đã thu hoạch được rau dưa.

Có bắp ngô bên trên làm ví dụ, lại có không tí người đến vây xem.

"Tôi nghe nói có người tự trồng được rau dưa ngoài thực tế, hứng thú dào dạt mò tới xem, kết quả lại như thế này, như thế này?? Đám rau dưa này cũng còi cọc quá rồi đi, có phải mấy người không chăm sóc chúng nó cẩn thận, không chịu bón phân cho rau không?"

"Rau xanh, củ cải, khoai tây nhỏ như vậy, thực sự là cắn miếng là hết, hoàn toàn không thể so sánh được với thu hoạch của bọn tôi trong game! Trong game chỉ cần một cây bắp cải thôi là đã đủ đè bẹp tất cả của mấy người rồi nhỉ?"

"Sao chúng nó vừa nhỏ vừa tong teo vậy, là do hạt giống mua về không tốt hả? Đừng nói là so với cây trồng trong game, ngay cả do người máy trồng trên hành tinh nông nghiệp cũng không có cây nào trông như này đi?"

"Tôi nói mấy người chứ, mấy người không thể khuyến khích người nông dân lần đầu gieo trồng một tí được à? Vừa bắt tay vào làm, ai mà chẳng phải người mới, như chúng ta cũng thế thôi, nếu không phải có Lê Lê, khéo bây giờ vẫn có không ít người làm cỏ bằng cách đào hố to, sau đó phải dựng nhà ở dưới đáy hố đâu... Sau đó kỹ thuật canh tác còn không phải đều nhờ Lê Lê và anh đại [Yêu Tinh] hướng dẫn cho từng chút đấy à?"

"Đúng đó đúng đó, dè bỉu thì cũng vừa vừa phai phải thôi, thân thiện với nhau tí nào, có kinh nghiệm gì thì chia sẻ lên cho mọi người cùng xem, tranh thủ để đám người mới này sớm ngày trồng được rau dưa xinh đẹp, ngon mắt hơn!"

Nhóm cư dân mạng đặc biệt lên diễn đàn mở topic cũng oan uổng hết sức, bọn họ chỉ muốn chia sẻ niềm vui của mình thôi, sao lại bị người ta cười nhạo cơ chứ? Nhiều... Rau dưa thế này, tuy lớn lên trông xấu tí, nhưng đều là bảo bối của bọn họ, hoàn toàn không thể ghét bỏ nổi.

Vốn bọn họ sắp bị chế giễu đến không chịu nổi, chuẩn bị offline rồi, thì chiều hướng bình luận trong topic lại thay đổi. Có những người chơi lý trí và thân hiện hơn ra mặt, bày tỏ khen ngợi đối với những người gieo trồng offline như bọn họ, đồng thời cổ vũ bọn họ đừng vì thế mà bỏ cuộc, tiếp tục cố gắng phấn đấu, nói không chừng có kinh nghiệm lần này, lần sau có thể tiến bộ hơn gấp mười.

Thế là, bọn họ còn đề cử cho các cư dân mạng không ít streamer trong game, nội dung phát sóng đều có liên quan đến trồng trọt, không ai trùng ai, có thể chọn một kênh mình thấy hứng thú để vào xem.

Mà những streamer này, phần lớn đều là người được cư dân mạng bỏ phiếu chọn ra tháng này. Khi giới thiệu họ với cư dân mạng, người chơi có lẽ còn ôm tâm tư muốn thêm cho đứa nhỏ nhà mình một chút độ nổi tiếng bên trong.

Không ảnh hưởng gì.

Vốn là một hồi chiến tranh về cây trồng giữa người chơi trong game và người chơi không trong game, lại nhanh chóng hạ màn mà không có chút khói súng nào.

Sau đó, topic khoe rau dưa ngoài hiện thực này trở nên hòa thuận hơn hẳn, có kinh nghiệm thì chia sẻ kinh nghiệm trồng trọt của mình, thậm chí còn share lại hướng dẫn canh tác Văn Tinh Diệu đăng trên Xingbo mà bản thân lưu giữ lên, trọn vẹn 20 bức ảnh.

Người không có kính nghiệm cũng có thể chia sẻ niềm vui của mình, ví dụ như trên TaoTao mới vừa đặt hàng hạt giống, trang phục làm nông đơn giản, lại ví dụ như nói đã sửa sang lại đất trồng trong chậu hoa, đặt ngoài sân hoặc ban công, chỉ chờ gieo hạt xuống.

Trong lúc đôi bên trò chuyện rôm rả, gần như đã trở thành bạn tâm giao với nhau, nhà Bạch Lê lại nghênh đón một nhóm khách đặc biệt.

"Ha ha, thế nào, có bất ngờ không, có ngạc nhiên không?" Đường Nghênh cười toe toét từ đằng sau nhảy ra, nhiệt tình chào hỏi với Bạch Lê ra mở cửa.

Bạch Lê bình tĩnh gật đầu với anh ta, sau đó lướt qua Đường Nghênh nhìn về phía hai ông lão lớn tuổi phía sau.

Hôm nay đúng lúc cậu chuyển từ trạng thái Chúc Thanh Lăng về thành Bạch Lê, nếu không chắc Đường Nghênh sẽ phải nghi ngờ cuộc đời, tại sao mỗi lần anh ta đến thì lại có một người không quen biết mới mở cửa cho mình.

Gương mặt của hai ông lão phía sau hoàn toàn xa lạ, tóc hoa râm, những nếp nhăn hằn rõ trên mặt. Một người nuôi ria mép, cắt tỉa rất cẩn thận, người còn lại thì có đôi mắt sâu, thỉnh thoảng lại lóe lên tia sáng. Hai người đều ăn mặc rất chỉnh chu, mỉm cười với Bạch Lê.

Bạch Lê không quen biết hai ông lão này, đang định đưa mắt dò hỏi Đường Nghênh xem hai vị này là ai, thì nghe thấy tiếng Văn Tinh Diệu từ phía sau truyền tới: "Sao hai vị cũng tới đây?"

Dứt lời, Văn Tinh Diệu lập tức từ phía sau đi tới bên cạnh Bạch Lê, vỗ vỗ vai cậu trấn an, cho cậu một ánh mắt không cần lo lắng.

Vừa thấy Văn Tinh Diệu, một ông lão đã giận đùng đùng nói: "Làm sao, hai lão già bọn tôi không thể tự mình tới đây được chắc? Tên nhãi cậu, bọn lão còn đang ở viện nghiên cứu chờ cậu dẫn đi gặp bạn nhỏ Bạch đây, thế mà cậu lại tự mình chạy trước, không muốn dẫn hai người lão đi thì cứ việc nói thẳng ra... May mà bọn lão nhân lúc Đường Nghênh chưa đi tóm được người, để cậu ta dẫn bọn tôi tới đây. Hứ!"

Tiếng "Hứ" cuối cùng, khiến khí thế hùng hổ dọa người của ông lão trở thành đang làm mình làm mẩy.

Nghe ông lão nói, Văn Tinh Diệu cũng thấy hơi ngại ngùng, vội giải thích: "Cháu không phải cố ý bỏ rơi hai người đâu, bên Bạch Lê đột nhiên có việc gấp, cháu mới vội tới đây trước, chuyện trước đó đồng ý với hai người cháu không quên đâu, cháu đâu có giống người hay lật lọng."

Nói xong, hắn lén lút trừng Đường Nghênh một cái, cái tên này, trước khi dẫn ai ông cụ này đến cũng không chịu nói cho hắn một tiếng, giờ thì hay rồi, chưa đánh tiếng gì đã gặp mặt, đôi bên đều lúng túng.

Cuộc nói chuyện của hai người, Bạch Lê đứng cạnh Văn Tinh Diệu có thể nghe được rõ ràng từng câu từng chữ, cậu cũng đoán được lai lịch của ông lão, chắc là có quan hệ với Viện nghiên cứu Đế quốc.

Nhưng mà cậu không ngờ được, thân phận của hai ông lão này, so với tưởng tượng của mình còn cao hơn.

"Bạch Lê, hai vị viện trưởng, để cháu giới thiệu cho mọi người làm quen một chút." Văn Tinh Diệu nói, nghiêng người đi, "Đây chính là Bạch Lê, người thiết kế trò chơi "Vùng đất điền viên", đồng thời... Cũng là bạn trai của cháu. Bạch Lê, hai vị này là viện trưởng và phó viện trưởng của Viện nghiên cứu Đế quốc, ông Đỗ - Đỗ Gia Âm, ông Phàn – Phàn Vân Bình. Trước tôi có nói với em, hai người vẫn luôn muốn làm quen với em."

Nghe Văn Tinh Diệu bình thản nói, bên trong lại có ý ngầm khoe khoang, hai ông lão liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt nhìn Bạch Lê cũng càng thêm dịu dàng thân thiết. Mà Bạch Lê thì có hơi hơi bị thân phận của hai ông cụ dọa sợ, viện trưởng và phó viện trưởng Viện nghiên cứu Đế quốc, thế mà lại chạy từ xa tới đây để tìm cậu, mặt mũi lớn quá rồi...

Nhưng mà suy nghĩ này rất nhanh đã bị cậu xoa ra khỏi đầu, Bạch Lê nở một nụ cười đáng yêu mà người lớn nào cùng thích, chào hỏi với hai ông cụ, đồng thời còn không quên đón họ vào nhà, dẫn tới phòng khác.

Còn Đường Nghênh đáng thương, sau khi nói xong câu mở đầu thì không còn chỗ nào chen miệng nữa.

Cứ thế, hoàn toàn triệt để biến thành một công cụ hình người!

Nhưng mà, dưới điều kiện tiên quyết là có thể ăn được các loại món ngon ở nhà Bạch Lê, cái này cũng không tính là gì.

Chúc Mặc Lăng được Bạch Lê cung cấp mộc thanh linh khí không ngừng, dáng vẻ bây giờ đã trưởng thành, tầm 21, 22 tuổi, tin chắc rằng không cần đến mười ngày nữa, anh ta có thể khôi phục lại diện mạo đúng với tuổi thật của mình.

Cửa lớn cách phòng khách một đoạn, anh ta không nghe thấy được cuộc trò chuyện bên ngoài, chỉ biết là nhà có khác tơi, em trai mình và "Em dâu" cùng nhau ra tiếp đón.

Vì thế lúc nhóm năm người đi tới phòng khách, anh ta tủy ý quay đầu lại, thì lập tức đối diện với Đỗ Gia Âm, và Phàn Vân Bình.

Chúc Mặc Lăng: "..." Sao hai ông cụ bận rộn này cũng tới đây?

Hai ông lão: "......" Trong nhà bạn nhỏ Bạch sao lại còn có phiên bản hồi trẻ của tộc trưởng tộc Thiên Hồ vậy?

Thân là tộc trưởng tộc Thiên hồ, thỉnh thoảng Chúc Mặc Lăng cũng có liên hệ với Viên nghiên cứu Đế quốc, cả viện trưởng và viện phó anh ta đều quen biết, quan hệ cá nhân còn không tệ. Nhưng chuyện này cũng không có nghĩa là anh ta có thể dùng dáng vẻ bây giờ để đối mặt với hai ông cụ này, chỉ một ánh mắt lơ đãng lướt qua thôi, anh ta đã muốn che kín mặt, vội vàng trốn đi.

Nhưng mà trốn không được, Đỗ Gia Âm đã nhận ra Chúc Mặc Lăng.

"Cậu... Là Chúc Mặc Lăng đúng không? Sao cậu trẻ ra nhiều tuổi vậy? Lúc trước lão nghe nói "Chứng đứt gãy gien" của cậu sắp không kiểm soát được nữa, giờ nhìn lại, trạng thái vẫn rất ổn mà!" Đỗ Gia Âm nhìn Chúc Mặc Lăng từ trên xuống dưới một lượt thật cận thận rồi cảm khái nói.

"Ông..." Nhận nhầm người rồi.

Chúc Mặc Lăng yếu ớt muốn phủ nhận cách nói này, nhưng vừa mới nói ra một chữ đã bị Bạch Lê cắt ngang.

"Ồ, ông Đỗ và ông Phàn có quen anh của cháu ạ?"

"Hả? Cậu ta là anh cháu à? Nhưng lão nhớ, em trai cậu ta là một đứa bé tên Chúc Thanh Lăng, mấy năm trước..."

"Vậy thì đúng là cháu rồi." Bạch Lê chớp mắt một cái, đột nhiên nhớ tới dáng vẻ bây giờ của mình, ngượng ngùng cười với hai người, "Cháu bây giờ đang sử dụng ảo thuật lên chính mình, đây là dáng vẻ sau khi sử dụng ảo thuật, nếu hai vị không ngại, cháu có thể biến trở về cho hai người xem."

Văn Tinh Diệu nghiêng đầu che mặt, sao mọi chuyện lại đi theo hướng ký quái này chứ?

Chúc Mặc Lăng nghe ra Bạch Lê nói vậy là để hóa giải bầu không khí lúng túng ở đây, anh ta lại thích nghe em trai thừa nhận thân phận của mình trước mặt những người khác, cho nên ánh mắt nhìn hai ông cụ lúc này ít nhiều gì cũng có chút ý tứ cổ vũ.

Về phần Đường Nghênh, anh ta ngồi một bên, vừa uống nước vừa nghe mọi người nói chuyện, nghe đến đoạn Bạch Lê nói Chúc Mặc Lăng là anh trai mình, còn nhắc đến cái ảo thuật gì đó, trong lòng lập tức nói không ổn.

Nhưng mà Bạch Lê không cho anh ta có cơ hội chuẩn bị, chỉ giơ tay vuốt nhẹ một cái, khuôn mặt xuất hiện trước mắt mọi người đã biến thành một người khác.

Ớ, hình như chiều cao cũng hơi thấp hơn một khúc?

"Phụt" một tiếng, Đường Nghênh phun ngụm nước đang ngậm trong miệng ra, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh tại hiện trường.

- --o0o---