Cùng Nhân Dân Vũ Trụ Trồng Rau Nuôi Gà

Chương 245



[Tự Nguyệt] và [Kha Kha] là một đôi bạn rất thân ở thôn số 81, trong hoạt động "Đại chiến cướp đồ ăn" tháng trước, hai người hợp tác vô cùng vui vẻ, tích được không ít điểm, cũng đổi được phần thưởng mình thích.

Lần hoạt động này, hai người cũng định hợp tác tham gia thi bắt vịt, tranh thủ lấy được số điểm cao hơn.

Trò chơi vừa mới bắt đầu, hai người không để ý đến số lượng yêu cầu, túm một đống lớn vịt ôm vào trong ngực, sau đó chạy đến trước mặt thím mập thay phiên nhau nộp lên số lượng vịt tương ứng.

[Tự Nguyệt: Cần năm con vịt, bên tôi có một con màu đỏ, tương đương với ba con thường, thêm hai con thường nữa là đủ, [Kha Kha], bà cầm hộ tôi mấy còn còn lại trước, chờ tôi nộp xong baflaij lên nộp, lượt sau thì bà lên trước, tôi nghe nói người nộp vịt đầu tiên đều có thể được thưởng thêm điểm, còn thêm một quả trứng vịt muối nữa đấy!"

[Kha Kha]: "Áu áu, thêm mấy con trong tay bà là tôi cầm bảy con, chờ một lát bà lại cầm giúp tôi nhé! Ấy... Từ đã, vịt xanh lá hình như là trừ điểm nhỉ, bà nộp xong thì cầm con này trước giúp tôi, tôi sợ mình không cẩn thận nộp nhầm."

Hai người nộp vịt lên xong, cách lúc hết lượt còn mấy giây, [Tự Nguyệt] ôm con vịt màu xanh lá kia, chỉ cảm thấy trông nó rất dễ thương, lông màu xanh lục bảo, hỏi: "Vậy con vịt này tính sao đây, cứ có cảm giác sẽ nộp nhầm lên, hay là thả nó ra vậy?"

Con vịt xanh này là [Kha Kha] bắt được, phải hỏi ý kiến [Kha Kha] trước.

"Ơ này... Hai chị ơi, chúng ta lại gặp mặt rồi!" [Bạch Khanh Ninh] nhìn hai người trước mặt, lòng nói bọn họ đúng thật là có duyên, lần trước hoạt động cũng bị chia cùng một nhóm, lần này cũng lại như vậy.

[Tư Nguyệt] và [Kha Kha] cũng nhận ra người đột nhiên xuất hiện là ai, đối với tiếng "Chị" của người nọ thực sự không dám gật bừa, bọn họ thấy thế nào cũng không phải cùng một hội. Nhưng thời gian không còn nhiều, hai người cũng không tranh cãi về vấn đề xưng hô này, hỏi thẳng xem [Bạch Khanh Ninh] mình hai người có việc gì.

"Là thế này, con vịt xanh lá kia, hai người có thể đổi cho tôi không?" [Bạch Khanh Ninh] nói ra ý định của mình, "Tôi cần vịt xanh lá có chỗ dùng, nếu hai người đồng ý, tôi có thể đối bằng con vịt đen này."

Vịt đen bằng hai còn vịt thường, màu xanh thì trừ đi một con, từ góc độ thi đấu yêu cầu mà nói, vẫn là con trước có lợi hơn. Ít nhất, màu đen có thể lấy là vật phẩm nhiệm vụ để nộp lên, mày xanh lúc cầm trong tay còn ngại vướng bận, thả đi lại thấy phí công bắt, là tồn tại tương đối vô bổ.

Hai cô gái không do dự lâu, vui vẻ đồng ý.

"Được!"

"Ha ha, cảm ơn hai người nhé, vậy tôi cầm con vịt xanh này đi trước, con màu đen cho hai người." [Bạch Khanh Ninh] cầm con vịt xanh lá, hài lòng rời đi.

[Tự Nguyệt] và [Kha Kha] ôm vịt đen vừa đổi được, nhìn nhau một cái không nói gì, có hơi không hiểu nổi mạch não của ông anh kia. Các cô vốn định lén lút qua nhìn một cái, nhưng vòng bắt vịt đầu tiên đã kết thúc, yêu cầu của vòng thứ hai đã được thông báo, vẫn là đổi điểm quan trọng hơn, hai người luống cuống chân tay chạy đi nộp vịt, xong còn bắt bổ sung thêm vịt mới.

Một đầu khác, [Bạch Khanh Ninh] ôm vịt xanh đi cũng không nhàn rỗi. Y chạy đến một góc không ai để ý, cúng chính là gần chỗ chuồng vịt bị gió lớn thổi tung mái, cười lạnh móc từ trong ba lô ra một lọ bột màu vàng.

Đáng chú ý chính là, chỗ này đã có mấy con vịt bị trói lại bằng dây thừng, tất cả đều là vịt xanh lá.

Lọ bột vàng trong tay [Bạch Khanh Ninh] là sản phẩm của một vụ tai nạn. đầu tiên là nghiên nát quặng vàng, sau đó lại thêm vào dịch nhớt của hoa, cùng phân của loại cá biển nào đó, ba thứ trộn lại với nhau, sẽ cho ra loại "Sơn" mày vàng kim bám siêu chắc này.

[Bạch Khanh Ninh] nghĩ tới tác dụng của thứ này, không khỏi cười lạnh mấy tiếng.

Khà khà, lần ngày ngoài [Tự Nguyệt] và [Kha Kha] được phân vào cùng nhóm với y, y còn phát hiện ra một "Người quen cũ" khác của mình, còn là loại có chút ân oán.

Ân oán của y với vị "Người quen cũ" này không lớn nhưng cũng không tính nhỏ, cả quá trình y đều là bên gặp đen đủi. ID của vị "Người quen cũ" này [Diệu thủ không không], ở ngay cách vách nhà [Bạch Khanh Ninh].

Lúc mới vừa vào game, [Bạch Khanh Ninh] và [Diệu thủ không không] có quan hệ khá tốt, dù sao người mới vào game đều bận cày level, ai cũng không mất thời gian đi thăm dò tâm tư của người khác. Mà mọi chuyện thay đổi chính là vào lúc hoạt động "Đại chiến cướp đồ ăn" tháng trước hạ màn.

Lúc đó xuất hiện hai vật phẩm giới hạn, theo thứ tự là "Khóa vạn năng" và "Đóng cửa thả chó", cái trước có thể dùng để đến nhà người khác trộm đồ ăn, cái sau thì có thể ngăn người khác tới trộm.

Vốn mấy cái này không liên quan quá nhiều đến [Bạch Khanh Ninh], vật phẩm mở ra được từ gói đạo cụ này tùy tiện vui đùa một chút là xong, nhưng thảm một nỗi [Diệu thủ không không] không hổ với nickname của mình, thế mà tìm được thú vui trong việc cắm chốt trộm đồ ăn, còn ra giá cao mua lại một lượng lớn vật phẩm "Khóa vạn năng" người khác không dùng hết. Sau khi mua được đống vật phẩm này, đối phương bắt đầu xài điên cuồng.

Làm hàng xóm của [Diệu thủ không không], [Bạch Khanh Ninh] là người đầu tiên gặp xui xẻo. Mới đầu vẫn còn tốt, trong tay ý có "Đóng cửa thả chó", mở đạo cụ này trong 24 giờ thì có thể tạm thời bảo vệ đám rau dưa trong nhà an toàn. Nhưng số lượng đạo cụ trong tay y, sao có thể hơn được cả trăm cái "Khóa vạn năng" của [Diệu thủ không không] chứ, vì thế rất nhanh y trở thành bên thua trận, đất trồng rau nhà mình y như vườn sau của nhà hàng xóm, đối phương có thể tùy tiện đi tới đi lui.

[Bạch Khanh Ninh] cũng có tới tìm [Diệu thủ không không] nói chuyện, kết quả lại bị đối phương ném cho một câu "Tôi cũng để lại cho cậu không ít đấy còn gì" oán ngược lại, nghe mà tức. Da mặt không dày bằng người ta, nói cũng không ra lý lẽ gì, cuối cùng, vẫn là [Bạch Thanh Ninh] tự nhận xui xẻo, trước khi [Diệu thủ không không] dùng hết đạo cụ trong tay, y chỉ đành chọn trồng lúa mù rẻ tiền nhất.

Nhưng ai mà ngờ được, cái vị ở cách vách kia cái gì cũng không chê, cái gì cũng trộm, cho dù là lúa mì, đối phương cũng trộm không biết mệt, không ngừng nghỉ ngày nào. Mỗi lần [Bạch Khanh Ninh] login đều nhìn thấy đất ruộng bị trộm đến loang lổ nhà mình, nhiều lần suýt nữa đã không kìm được, "Oa" một tiếng khóc thét lên.

Oán hân của [Bạch Khanh Ninh] với [Diệu thủ không không] xem như đã chất chứa từ lâu.

Bây giờ lại đụng trúng đối phương trong hoạt động tháng này, do dù y có liều mạng không cần điểm tích lũy cũng phải khiến đối phương chịu tổn thất tương tự!

Nhuộm bốn con vịt xanh thành màu vàng xong, y nhìn quét trong đám người một vòng, rất nhanh đã tìm được mục tiêu của mình. Sau khi ghim mục tiêu, y đội lên đầu một cái mũ vành lớn màu đen, hơi còng lưng xuống, dựa vào đám đông che chắn, tiến về phía [Diệu thủ không không].

Số lượng vịt yêu cầu trong vòng này mới được báo ra không lâu, cần sáu con.

Thấy [Diệu thủ không không] vừa bắt được một con, [Bạch Khanh Ninh] mỉm cười, buông lỏng dây thừng của một "Con vịt vàng", xua nó về phía [Diệu thủ không không].

Quả trình này khá khó vì y vừa phải giấu ba con vịt khác trong ngực, may mà hôm nay y mặc một bộ quần áo rộng rãi, không bị người phát hiện ra. Vừa phải làm bộ như đang cố gắng bắt vịt, không để bị tới "Vịt vàng" chạy qua bên chân mình, lúc chạy ngang qua người [Diệu thủ không không] cũng không dừng lại chút nào, không bị đối phương nhìn ra vấn đề gì.

May mắn mọi việc đều thuận lợi, sau khi gặp thoáng qua [Diệu thủ không không], y nghe được tiếng cười vui vẻ của người nào đó phía sau.

- --o0o---