Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 183: Đan Ngứa





Hôm nay, Tô trắc phi hẹn mẫu thân của Ngũ thiếu gia Thấm phu nhân ra ngoài thành đi chùa dâng hương.

Tô trắc phi dẫn theo Bích Diên và Xuân Miêu, để lại Vân Trân và Quả Nhi trông coi Thính tuyết Hiên.

Vân Trân nghĩ mọi việc đã làm xong, định sửa soạn dược liệu và đan dược mang từ Nam Hoang về.

Quả Nhi ở bên cạnh hỗ trợ.

"Nghe Nguyên Bảo nói, gần đây thiếu gia rất chăm chú, mỗi ngày đều đọc sách đến đêm khuya..." Quả Nhi vừa nói, vừa cầm một cái lọ không đánh dấu lên, hỏi, "Trân Nhi, đây là thứ gi? Sao lại không đánh dấu?"
Vân Nhi ngây ra một lúc, từ câu hỏi của Quả Nhi hoàn hồn, đáp: "Đó là đan ngứa.

Sau khi ngươi uống, toàn thân vô cùng ngứa ngáy, dùng nhiều sẽ xảy ra chuyện."
"Đan ngứa? Thế mà còn có thứ này?" Quả Nhi kinh hỉ, "Vậy sau này nếu chúng ta nhìn ai không thuận mắt, thì cho kẻ đó dùng thứ này! Đúng rồi, Vân Nhi kia, không đúng, là Thúy Vân, ta cảm thấy nên cho nàng ta dùng thứ này!"
Vân Trân chỉ cười cười.

Nhắc đến, thật ra nàng cũng định cho Thúy Vân dùng thứ này, có điều như vậy chẳng phải quá tiện nghi cho nàng ta sao?

"Trân Nhi có ở đây không?"
Đúng lúc này, bên ngoài có người gõ cửa.

Vân Trân và Quả Nhi nhìn nhau, rất nhanh liền thấy Thúy Vân cầm hai túi đồ từ bên ngoài tiến vào.

"Trân Nhi, ta..." Thúy Vân nhìn thấy Vân Trân, mỉm cười.

Có điều rất nhanh, lại thấy Quả Nhi ngồi bên cạnh, nụ cười trên mặt nàng ta trở nên cứng đờ, "A, Quả Nhi cũng ở đây sao!"
"Ha." Quả Nhi cười lạnh, quay đầu đi.

Thúy Vân điều chỉnh lại tâm trang, sau đó đi đến trước mặt Vân Trân, đưa cái túi cho nàng: "Trân Nhi, đây là đồ hôm qua Liễu phi nương nương thưởng cho ta, là điểm tâm ở Vân Nghê Hiên nổi tiếng nhất kinh thành.

Ta nghĩ, ngươi hẳn chưa từng ăn món nào ngon như vậy, nên mang qua cho ngươi dùng thử."
Vân Trân không nhận lấy, có điều Quả Nhi đã qua giật đi.

"Để ta xem đây là thứ tốt gì?" Quả Nhi vừa nói vừa mở túi ra.


Thấy nàng ấy như vậy, Thúy Vân tưởng nàng ấy muốn ăn, liền nói: "Đồ của Vân Nghê Hiên rất quý, cho dù có tiền..."
"Phi, đồ thế này cũng khen, còn không ngon bằng bánh Trân Nhi làm!" Quả Nhi cầm điểm tâm lên cắn một miếng, sau đó ghét bỏ nhổ ra, nhét phần còn dư vào tay Thúy Vân, ở bên cạnh súc miệng, giống như thật sự rất khó ăn.

"Sao có thể..."
Thúy Vân cầm điểm tâm, sắc mặt tái mét, có điều ngại Vân Trân ở đây, nàng ta cố kìm nén lửa giận trong lòng.

"A, đây là cái gì?" Đúng lúc này, Thúy Vân chú ý tới một bình sứ nhỏ trên bàn.

Nàng ta vừa muốn duỗi tay lấy, liền bị Quả Nhi cướp đi: "Thứ này không cho ngươi xem được, sẽ lấy mạng người!"
"A, thì ra là vậy." Thúy Vân cười gượng hai tiếng, nhìn Vân Trân.

Chỉ là Vân mãi lo cúi đầu sửa sang dược liệu trong tay, không chú ý tới nàng ta.

Sau đó, Thúy Vân nói thêm vài câu, thấy không ai có phản ứng, liền tự giác rời đi.

...!
Thúy Vân đi rồi, Quả Nhi liền mắng "Không biết xấu hổ".

Đột nhiên, thấy Vân Trân giống như đang tìm gì đó, Quả Nhi vội hỏi: "Trân Nhi, sao vậy?"
"Không, không có gì." Vân Trắc lắc đầu, "Có lẽ do ta nhớ lầm."
Bình đan ngứa kia hình như không thấy nữa..