Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 19: Đả Động





Gió lạnh như lưỡi dao thổi mạnh vào mặt Vân Trân.

Con ngựa dưới thân như nổi điên, mặc kệ phía trước là gì đều trực tiếp đá qua.

Nhánh cây mọc lan tràn không ngừng quất vào người nữ tử.

Vân Trân dùng sức kéo dây cương, hai chân ôm chặt bụng ngựa, muốn ngựa dừng lại.

Nếu là cơ thể của người trưởng thành, có lẽ nàng còn có cách.

Nhưng "Trân Nhi" tuổi còn quá nhỏ, chỉ dựa vào sức của nàng, căn bản không thể khiến con ngựa chịu kích động bình tĩnh lại.

Không chỉ vậy, con ngựa này vừa chạy vừa muốn đá nàng xuống.

"A..."
Vân Trân thảm thiết kêu một tiếng, dây cương trong tay theo khe hở ngón tay rơi ra.

Cả người Vân Trân đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, nàng lập tức cúi người, ôm lấy cổ ngựa.

Ngựa điên mang theo nàng điên cuồng phóng đi.

Rất nhanh, phía trước truyền tới tiếng thác nước rầm rầm.

Xích Thủy Hà sóng gió mãnh liệt xuất hiện trong tầm mắt.

Vân Trân lạnh người.

Bây giờ nhảy ngựa còn có hai phần cơ hội sống, nhưng cũng có nghĩa, cho dù nhảy ngựa vẫn sống sót, tỷ lệ rất lớn nàng sẽ tàn tật cả đời.


Không nhảy, vậy chỉ có thể theo con ngựa lao xuống thác nước cách đó không xa, sống chết do trời định.

Nội tâm Vân Trân vô cùng giãy giụa.

Đúng lúc này, phía sau truyền tới tiếng vó ngựa.

Vân Trân quay đầu, chỉ thấy Triệu Húc giục ngựa chạy tới.

Tốc độ con ngựa dưới thân hắn cực nhanh, rất nhanh đã đuổi tới song song với nàng, duy trì tốc độ như nhau.

"Nhảy qua đây!"
Triệu Húc quay đầu, vươn tay.

Vân Trân cả kinh.

Nhảy?
Nhưng khoảng cách giữa hai con ngựa ít nhất cũng 1 mét.

Ở tốc độ như vậy, rất dễ xảy ra sai lầm, táng thân vó ngựa.

Vân Trân do dự.

Lúc này bọn họ đã tới gần thác nước.

"Tin ta!" Triệu Húc nói.

Vân Trân vốn còn do dự, nhưng khi chạm đôi mắt đen nhánh kia, nàng lập tức bình tĩnh trở lại.


Có lẽ, nàng có thể thử xem.

Cái mạng này cũng là nhặt được, cho dù không thành công, vậy cứ coi như một tháng vừa rồi là giấc mộng trước lúc chết.

"Qua đây!"
Vân Trân hít sâu một hơi, tiếng thác nước đã lớn đến mức màng tai đau đớn.

Một khắc cuối cùng, nàng bắt lấy tay Triệu Húc, ngựa điên lao xuống thác nước...!
Tai Vân Trân ù ù hồi lâu mới dần nghe rõ tiếng nước chảy bên dưới.

Nàng chậm rãi mở mắt, ánh vào mi mắt chính là hình ảnh nàng chưa bao giờ nghĩ tới.

Nước sông Xích Thủy từ thác chảy xuống đổ vào hồ sâu, sau đó gào thét lao nhanh về phương xa.

Con sông, rừng núi, đồng ruộng, cùng với thổ địa Nam Hoang rộng lớn...!
Tất cả sinh động như trong tranh đều ở ngay trước mặt nàng.

Mà phía sau, là nhịp tim và thân thể ấm áp của Triệu Húc.

Nàng, còn sống.

Giờ khắc này, nàng không nhịn được mà hỏi một câu không hợp với thân phận: "Tại sao lại cứu ta?"
"Trân Nhi" chỉ là nha hoàn, hơn nữa còn mang nô tịch thấp kém nhất.

Nô tịch đối với con cháu hoàng thất như Đới Húc mà nói, ngay cả súc vật cũng không bằng.

Nhưng hiện tại, hắn lại vì "nô tịch không bằng súc vật" này, cam nguyện mạo hiểm.

Vân Trân tự hỏi, nàng không hề quan trọng như vậy.

...!
Nàng chờ Triệu Húc trả lời.

Triệu Húc ôm lấy nữ tử, ánh mắt đảo qua sau ót nàng, trầm giọng: "Có lẽ vì ta không có cách nào trơ mắt nhìn một người chết ngay trước mắt ta."
Một câu thẳng thắn, lại chạm tới trái tim.

Cho dù rất nhiều năm sau, bọn họ đều đã đánh mất bản thân lúc ban đầu, Vân Trân vẫn nhớ rõ ngày hôm nay, giờ khắc này, cùng thiếu niên phía sau....