Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 711: 711





Nguyên Bảo vừa nói xong, liền cảm nhận có tầm mắt lạnh như băng dừng trên người mình.

Hắn vội cúi đầu, trong lòng bồn chồn.

Thật ra, hắn cũng không muốn lắm lời.

Nhưng hôm nay, trước đại hôn, Đức Phi phái Bích Diên tỷ tỷ tới, dặn dò hắn một phen, hắn không dám không nghe.

Triệu Húc lạnh lùng liếc nhìn hắn, sau đó nâng bước tới tân phòng.

Nơi đó là phòng sau khi hôn sự của hắn và Liễu Trản Anh định ra, cung nhân vội vàng sửa sang lại, chuẩn bị cho đêm đại hôn bọn họ dùng tới.

Tuy thời gian bố trí ngắn, nhưng nên có, đều có, thậm chí còn vô cùng phong phú.

Không bao lâu, Triệu Húc đến trước tân phòng.

Nguyên Bảo và cung nữ Đức Phi phái tới cẩn thận theo sau, thấy Triệu Húc dừng lại.

Hắn mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt, không ai biết hắn đang nghĩ gì.

"Điện hạ, nô tỳ..."

Người Đức Phi thấy tới thấy hắn đứng yên không nhúc nhích, liền sốt ruột nghĩ nên thay hắn mở cửa hay không.

Ngay khi tay cung nhân sắp đụng tới cánh cửa, Triệu Húc lại đột nhiên xoay người, nói với người phía sau: "Ta đột nhiên nhớ ra còn có chuyện chưa nói rõ với mẫu phi, hiện tại phải tới Chiêu Đức Cung một chuyến.

Sau khi từ Chiêu Đức Cung trở về, còn phải xử lý công việc phụ hoàng giao cho, e rằng đêm nay phải nghỉ ngơi bên thư phòng.

Các ngươi nói với hoàng tử phi một tiếng, bảo nàng không cần chờ ta, sớm nghỉ ngơi đi."
Dứt lời, không màng người phía sau khiếp sợ thế nào, hắn đã đi về phía thư phòng.

"Lục hoàng tử..." Người Đức Phi phái tới dậm chân, thấy hắn kiên định bỏ đi, vội đuổi theo.

Nguyên Bảo đứng trước cửa, vừa xấu hổ lại rối rắm.

Hít sâu một hơi, hắn ngẩng đầu, tiến lên gõ cửa.

"Hoàng tử phi nương nương, điện hạ sai nô tài chuyển cáo với người, nói đêm nay có việc, sẽ nghỉ ngơi ở thư phòng.

Cho nên, người nghỉ ngơi sớm đi, không cần chờ ngài ấy." Nguyên Bảo khom người, cung kính nói.

Nguyên Bảo nói xong, cũng không dám ngẩng đầu, cong eo chờ đợi.

.


Truyện Lịch Sử
Không biết qua bao lâu, nha hoàn hồi môn của Liễu gia mới đi ra mở cửa, nói với hắn: "Hoàng tử phi nương nương biết rồi, ngươi lui xuống đi."
"Vâng." Nguyên Bảo lại hành lễ, cung kính rời đi.

Chờ người canh giữ ngoài cửa đều đi rồi, nha hoàn của hồi môn kia đóng cửa lại, vào trong.

Trong phòng đều thay bằng đồ dùng cho hôn lễ, lụa màu đỏ, nến màu đỏ, giấy dán màu đỏ, mâm màu đỏ...!
Cùng với Liễu Trản Anh ngồi trên giường mặc hỉ phục, đầu đội hỉ khăn.

"Tiểu thư, người đã đi rồi." Nha hoàn của hồi môn trở về, nói.

Hết câu, Liễu Trản Anh giơ tay gỡ hỉ khăn trên đầu xuống, lộ ra dung nhan kiều diễm.

Nàng im lặng một chút, gật đầu: "Vậy ngươi cũng lui xuống đi."
"Nhưng tiểu thư, hôm nay là ngày đại hỉ của người và Lục hoàng tử điện hạ.

Ngày đại hỉ này, tân lang sao có thể bỏ mặc tân nương phòng không gối chiếc, còn mình nghỉ ngơi ở thư phòng? Nếu để người ngoài biết, vậy tiểu thư..." Nha hoàn của hồi môn không nhịn được mà bất bình thay Liễu Trản Anh.

Liễu Trản Anh cúi đầu, vuốt ve đôi uyên ương thêu trên hỉ khăn, lắc đầu: "Đừng nói nữa, lui xuống đi.

Chuyện đêm nay phải gạt tổ mẫu và Nhị ca, không được để lộ ra ngoài nửa chữ! Có biết chưa?"
Nha hoàn của hồi môn nhíu mày, cuối cùng, miễn cưỡng gật đầu.

Sau đó, nàng ta hành lễ lui rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại một mình Liễu Trản Anh..