Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 722: 722





"Giúp...!Giúp ta tìm muội muội...!Muội muội ta không thấy đâu nữa..." Thanh niên kia ngây ra một lúc, mới nói.
Thì ra thanh niên này tên Thiết Trụ, nhà ở Hồi Hồn trấn, đang làm tiểu nhị ở tửu lâu ở châu quận gần đó.

Trước đó không lâu, phụ mẫu quê nhà cho người tới nhắn, nói muội muội gã mất tích.
Thiết Trụ nghe được tin này, liền gấp gáp trở về.
Ngỗng quay trong tay Bát sư huynh là do chưởng quầy tửu lâu nghe nói muội muội gã mất tích, phải về nhà, trong lúc gấp gáp, liền đưa gã mang theo để ăn khi đối bụng.
Nhưng gã nào có tâm tình ăn vịt quay?
Cho nên vốn định giữ mang về quê, cho cha mẹ dùng thử.
Khi nãy dừng lại nghỉ ngơi, thời điểm lấy lương khô ra lấp bụng, gã không cẩn thận cũng lấy ngỗng quay ra, cho nên mới thu hút Bát sư huynh tới.
Mấy ngày nay Bát sư huynh đi theo Vân Trân chỉ được ăn màn thầu, nhìn thấy ngỗng nướng, đương nhiên thèm tới chảy nước miếng.

Thiết Trụ thấy hắn tuy có hơi...!Không ra gì, nhưng ăn mặc bất phàm, trên eo còn đeo kiếm.

Trước đó ở tửu lâu Thiết Trụ cũng gặp nhiều người, đương nhiên nhận ra người trước mặt có chút bản lĩnh.
Bởi vậy, dùng ngỗng quay tạo ân tình, Thiết Trụ hi vọng Bát sư huynh có thể giúp đỡ tìm muội muội.
Bát sư huynh sớm đã thèm đến không thể suy nghĩ nhiều, lại nghe gã nói "Hồi Hồn trấn", đương nhiên lập tức đồng ý.

Tiếp theo chính là một màn Vân Trân vừa thấy.
...
"Hồi Hồn trấn..."
Ánh mắt Vân Trân lập lòe.
Thật trùng hợp, cấp dưới phái đi hiểu tin tức về nói nơi cuối cùng người cầm đèn xuất hiện là Hồi Hồn trấn.

Hiện giờ, thanh niên tên Thiết Trụ này lạc mất muội muội, vừa lúc có thể cho họ một chỗ dừng chân ở Hồi Hồn trấn.
"Hiệp nữ, có phải có gì...!Không ổn không?" Thiết Trụ thấy nàng không nói lời nào, thấp thỏm hỏi.
Gã nhìn người rất chuẩn, hai người trước mặt không hề tầm thường.

Nếu có bọn họ hỗ trợ, cơ hội tìm được muội muội lớn hơn rất nhiều.
"Không có gì." Vân Trân lắc đầu, "Người nhắn tin có nói muội muội ngươi mất tích thế nào không?"
"Có." Thiết Trụ vừa nghe liền gục đầu, ưu thương kể, "Muội ấy ra bờ sông giặt đồ, nhưng không thấy người về.

Hồi Hồn trấn của chúng ta chỉ là một nơi nhỏ bé, thị trấn cũng không lớn, hơn nữa người trong trấn cơ bản đều biết nhau.


Sau khi muội muội ta mất tích, cha mẹ cũng đi tìm, nhưng không ai nhìn thấy muội ấy..."
"Ngươi đừng lo lắng.

Người không thể đột nhiên biến mất, chắc chắn sẽ tìm được dấu vết để lại." Vân Trân nói.
...
Sau đó, bọn họ kết bạn với Thiết Trụ đến Hồi Hồn trấn.
Trên đường, Vân Trân hỏi thăm gã ít chuyện về Hồi Hồn trấn.

Theo lời gã kể, Hồi Hồn trấn là một trấn nhỏ, ba mặt dựa núi, có một con sông chảy qua.

Người dân ở đó đều sống qua mấy thế hệ nên rất có tình cảm quê hương của mình.

Mà trong vòng ngàn năm qua, cũng rất ít khi xảy ra chuyện lớn.
Tuy rằng tất cả đều tốt, nhưng cũng có khuyết điểm.
"Quá khép kín." Thiết Trụ gãi ót nhìn bọn họ, "Người trẻ đều muốn ra ngoài.

À đúng rồi, chờ vào trấn, người khác có hỏi, hai người cứ nói là bằng hữu của ta, bởi vì...!Người già trong trấn không thích người lạ ở lại."
Bài xích người lạ sao?
Vân Trân và Bát sư huynh nhìn nhau.
Nếu Hồi Hồn trấn bài xích người lạ như vậy, người cầm đèn tới đó làm gì?.