Và rồi trải qua một ngày dằn vặt thì Khương Tuệ Lương và Tạ Triết cũng phải quay về Khương gia để gặp ông nội của cô, mặc dù rằng cô biết ông nội rất thương mình, cơ mà từ sau khi trùng sinh đến nay cô còn chưa đến gặp ông nội lần nào… Bây giờ còn bị chính Tạ Triết bán đứng, liệu rằng ông nội sẽ không đập gãy chân chó của cô chứ?
Nhưng đến khi cô và anh đến Khương gia thì lại thấy chiếc xe của Khương Đạt Lệnh cũng ở đây, thật ra không phải là cô còn lưu luyến cái gia đình đó đâu, mà là vì chiếc xe này là do ông nội tặng cô nhân ngày sinh nhật, nhưng rồi sao đó lại bị Vũ Oánh và Khương Đạt Lệnh chiếm đoạt, chẳng biết từ khi nào mà đó lại thành xe của họ nữa.
Cơ mà bây giờ cô cũng không quan tâm lắm, so với chiếc Mercedes thì chẳng phải ngồi Rolls-Royce sẽ thích hơn sao? Hơn nữa chẳng những có dòng xe Rolls-Royce mà ở dưới hầm nhà họ Tạ cô còn nhìn thấy rất nhiều dòng xe có giá trị đắt đỏ, dại gì mà không tận dụng chứ nhỉ?
Đến đây, Khương Tuệ Lương cùng Tạ Triết vẫn hiên ngang “nắm tay nhau” rồi đi vào trong nhà, đập ngay vào mắt của cô không chỉ có ba người kia mà còn có cả Phó Âu Trực và cha mẹ hắn ta nữa chứ.
Khương Tùng Kháng - Ông nội của cô vừa thấy cháu gái đến liền bảo cô đến chỗ của mình, ngồi ngay bên cạnh ông ấy. So với những đứa cháu khác thì Khương Tùng Kháng yêu thương nhất chính là cô cháu gái này, chỗ ngồi bên cạnh lão gia chủ đâu phải ai muốn ngồi là ngồi chứ, tuy nhiên… Khương Tuệ Lương luôn là ngoại lệ.
Nhưng điều làm cho Khương Tuệ Lương ngơ ngác nhất không phải chuyện Khương gia có mặt ở đây, mà là Phó gia tại sao lại có mặt ở đây vậy?
- Ông nội, có chuyện gì ở đây sao?
Khương Tùng Kháng cũng nhìn cô, ông ấy đưa tay xoa đầu của cô, nói:
- Là Âu Trực muốn kết hôn với Tĩnh Tĩnh.
Khương Tuệ Lương nghe qua cũng ngạc nhiên, vốn dĩ cô còn tưởng Khương Tuệ Tĩnh sẽ sống chết bám theo Tạ Triết chứ? Sao mà từ bỏ sớm quá vậy? Làm cô có hơi bất ngờ đó nha.
Nhưng còn chưa đợi ai lên tiếng thì Khương Tùng Kháng lại nhìn cô, rồi nhìn sang Tạ Triết, nói:
- Còn hai đứa thì sao? Khi nào thì kết hôn? Ông là ông chờ hai đứa lâu lắm rồi đó… Ngay từ đầu hôn ước này của con, nhưng vì con có bạn trai rồi nên mới đưa sang cho Tuệ Tĩnh, ai mà có ngờ đâu… Đi một vòng cuối cùng vẫn rơi vào tay con.
Khương Tuệ Lương cũng chỉ mỉm cười, cũng lựa lời nói qua loa mấy câu cho xong chuyện, cơ mà Tạ Triết làm sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy chứ, anh vừa nghe ông nội nhắc đến hôn sự là liền ngồi thẳng lưng, nói:
- Ông nội, thật ra cháu đã chuẩn bị xong hết rồi, chỉ cần Lương Lương gật đầu nữa thôi.
Khương Tùng Kháng cũng nhìn gật đầu hài lòng, không những vậy mà ông ấy còn ngó lơ Phó gia, nắm lấy tay của cô, nói:
- Lương Lương à, con cũng phải xem xét về ông nội chứ. Ông lớn tuổi rồi, sống nay chết mai ai mà biết được, nên con phải tranh thủ đi, nhân lúc ông còn sống… Sinh vài đứa chắt cho ông.
Tạ Triết nghe thấy ông nội nói thế cũng nói vào thêm.
- Em nghe chưa? Phải sinh “vài” đứa đấy.
Khương Tuệ Lương bị hai người trêu đến ngượng đỏ hết mặt, nhưng rồi sau đó cô vẫn gật đầu đồng ý. Tạ Triết thấy cô gật đầu cũng nhanh chóng gọi điện cho ai đó, lúc hỏi ra thì mới biết anh gọi cho Kim Yết, bảo cậu ta chuẩn bị sính lễ đưa đến đây.
Tầm khoảng nửa tiếng sau, sáu, bảy chiếc xe đã dừng lại ở trước cửa, lần lượt hết người này đến người kia cứ khiêng khiêng vác vác gì đó vào Khương gia, làm cho ai nấy đều lác mắt.
Ngay cả Khương Tuệ Lương cũng phải ra ngoài xem có chuyện gì, nhưng lúc cô và cả nhà ra ngoài xem thì chỉ thấy chi chít những chiếc hòm bằng gỗ rất lớn đặt ở trước cửa nhà. Còn chưa kịp để cô hiểu chuyện gì xảy ra thì anh đã nói:
- Ông nội, toàn bộ chỗ này sẽ là sính lễ để cháu xin cưới Lương Lương. Đương nhiên là vẫn chưa hết, nhưng sân nhà ông hơi nhỏ, cháu chỉ mang đến đây hai phần năm số sính lễ thôi. Những món khác sẽ được mang đến sau ạ.
Dứt lời, Tạ Triết còn nhìn Kim Yết gật đầu một cái, những người vệ sĩ kia liền nhanh chóng mở hòm gương ra, ở bên trong nào là vàng, là bạc, là đá quý, còn có những đồ cổ lưu truyền nhiều năm nữa như là Âu vàng ba chân thời nhà Minh, Bình sứ tráng men Thanh triều, Bàn ghi chép cổ của Gia đình Goddard & Townsend, Liễn bạc hoàng gia Pháp,… Và còn rất nhiều muốn đồ cổ khác nữa, vì Tạ Triết biết Khương Tùng Kháng rất thích sưu tầm đồ cổ, nên anh đã đánh đúng tâm lý của ông ấy luôn mà.
Đừng nói là Khương Tuệ Lương há hốc, đến những người khác cũng chỉ biết im lặng mà nhìn anh “flex” sương sương về sính lễ của mình. Đến cuối cùng, Tạ Triết lại bước đến bên cạnh cô, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, nói:
- Anh không có ý định tổ chức lễ cầu hôn với em, nhưng chỉ cần em đồng ý kết hôn với anh, thì số nhà đất đó sẽ là của em.
Tạ Triết vừa dứt lời thì Thủy Nhai đã mang đến trước mặt cô là rất nhiều giấy tờ nhà đất, tất cả đặt chồng chéo lên nhau, tính ra là nó còn dài bằng cả gang tay nữa mà… Cô đưa mắt nhìn anh, nói:
- Tạ Triết, anh chơi lớn vậy?
- Trước sau gì tài sản của anh cũng sẽ là của em. Nhưng đây là món quà trước hôn nhân, là tài sản riêng của em… Nếu như Tạ Triết anh có phản bội em, thì xem như là anh mất trắng. Khương Tuệ Lương, anh chỉ muốn nói… Tất cả những gì của anh, đều cho em hết rồi, nên em đừng vứt bỏ anh… Nhé?
Câu nói cũng Tạ Triết làm cho cô phải bật cười, sau đó cô còn cười nhìn anh rất mãn nguyện, nói:
- Sẽ không vứt bỏ anh đâu mà.
Và cứ như thế… Khương Tuệ Lương đã chấp nhận kết hôn với Tạ Triết.