Món ăn Nhật Bản này rất ngon. Ăn ăn Tạ Nghiên và Hoắc Duyên Niên sớm đã đem tin tức ném ra sau đầu. Sau bữa trưa, cả hai cùng nhau đi thanh toán. Tạ Nghiên từ túi áo khoác lấy ví của Hoắc Duyên Niên. Có quá nhiều thẻ, Tạ Nghiên chọn một chiếc và đưa cho nhân viên thu ngân.
Thẻ của Hoắc Duyên Niên căn bản không có mật khẩu, hôm nay cái này lại có mật khẩu.
"Tiền riêng?" Tạ Nghiên nhướng mày.
"Em cảm thấy anh sẽ quên mật khẩu của tiền riêng?" Hoắc siêu giàu đã thử các mật khẩu thường sử dụng và không thành công, phải đổi thẻ cho bên kia.
Cả hai bị hoãn một hồi mới trả phòng, cầm theo chiếc vé nhỏ, chuẩn bị rời đi thì thấy bác sĩ phụ khoa ôm một cô gái đi đến quầy lễ tân.
Ở lối vào của nhà hàng Nhật Bản, có một cửa sổ bán sushi tươi, Tạ Nghiên kéo Hoắc Duyên Niên lại đứng trước tủ đông giả vờ chọn đồ, tai dựng lên nghe động tĩnh bên kia.
"Cửa hàng này tốt thật. Lần sau chúng ta lại đến đây nhé." Cô gái khoác tay Ngô Lệ nhìn hai người có quan hệ rất thân thiết.
"Thuần Thuần anh không dễ dàng đi ra đường, en biết đấy, gần đây luôn có phóng viên đồn thổi chặn nhà để phỏng vấn anh, cuối cùng thì hôm nay anh mới thoát ra đuộc." Ngô Lệ, người vừa bị sa thải, cầm thẻ tín dụng trả mấy ngàn của các hóa đơn. Dường như không để tâm chút tiền này.
"Hàn Mạt Mạt đó quá kinh tởm, nó đã làm cho anh đau khổ. Đừng lo lắng. Em về nhà sẽ nói với chú. Chú của em yêu thương em như vậy sẽ đối phó với những paparazzi đó". Cô gái trang điểm nhẹ, khuôn mặt không được đẹp lắm nhưng cô ấy hay cười. Hai má lúm đồng tiền nhìn dễ thương.
"Lúc yêu đương, anh còn không biết cô ta bị người ta bao nuôi. Còn nói muốn kết hôn với anh, đúng là xem ai cũng đều là kẻ ngốc?", Ngô Lệ tức giận nói, giọng kiềm chế không quá lớn.
"Hai vị cần gì?" Tạ Nghiên đang chăm chú lắng nghe, người phục vụ đột nhiên lên tiếng, Ngô Lệ ở đằng kia nhìn sang, Tạ Nghiên liền quay đầu lại, dùng ngón tay chỉ hai cái hộp.
Anh không để ý đến giá khi người phục vụ gói đồ cho Tạ Nghiên.
Hoắc Duyên Niên cảm thấy tay Tạ Nghiên đang nắm cánh tay của mình đột nhiên siết chặt.
"Làm sao vậy? Sợ bị phát hiện?" Hoắc Duyên Niên lòng bàn tay dính ở trên cánh tay của Tạ Nghiên.
Tạ Nghiên khẽ lắc đầu.
Người phục vụ đóng gói đồ đạc và báo một dãy số có bốn chữ số, bác sĩ phụ khoa đi ngang qua phía sau hai người ngạc nhiên hô lên.
"A Lệ, anh muốn mua không?" Cô gái thân mật hỏi.
"Không, chúng ta đi uống trà chiều." Ngô Lệ rời khỏi cửa hàng đồ ăn Nhật với bạn của mình.
Sau khi người đó rời đi, Hoắc Duyên Niên gãi gãi lòng bàn tay Tạ Nghiên sau khi thanh toán tiền.
"Đắt." Tạ Nghiên nhìn cái túi mà Hoắc Duyên Niên đang xách.
"Không sao, trừ tiền tiêu vặt của anh." Hoắc siêu giàu ôm Tạ Nghiên đi về phía trung tâm thương mại.
Trong xe của Hoắc Duyên Niên có tủ lạnh, Tạ Nghiên kéo Hoắc Duyên Niên đi đặt sushi vào trước, sau đó đi thang máy đến trung tâm mua sắm.
"Có vẻ như Ngô Lệ đã quăng Hàn Mạt Mạt và ở cùng với bạch phú mỹ." Biểu hiện của Ngô Lệ về giá sushi cũng giống như Tạ Nghiên, nhưng cô gái bên cạnh anh ta lại giống như Hoắc siêu giàu, hơn nữa quần áo cô gái đó mặc Tạ Nghiên cũng biết, lúc trước tiểu Lý muốn mua một chiếc cho bạn gái và hỏi ý kiến của Tạ Nghiên.
"Sao không nghe thấy động tĩnh của Hàn Mạt Mạt và Tôn Phi Tường?"
"Sẽ sớm thôi." Hoắc Duyên Niên nắm lấy tay Tạ Nghiên, dùng đầu ngón tay chạm vào chiếc nhẫn trên ngón áp út.
"Anh lại biết?" Người này vì sao luôn ăn dưa.
Những suy nghĩ của Tạ Nghiên tất cả đều hiện lên trên mặt, Hoắc Duyên Niên kéo người ra khỏi thang máy: "Lần này anh cũng không biết, chỉ là phỏng đoán thôi."
Tạ Nghiên cũng không hỏi thêm, thời điểm chọn quần áo cố ý chọn một ít quần áo tươi tắn cho Hoắc Duyên Niên xem.
Hoắc bá tổng tự nhận là giá treo quần áo mặc cái gì cũng đẹp trai, ngay cả quần áo sặc sỡ nhất cũng có thể mang khí chất trầm ổn, cuối cùng nhìn thấy Tạ Nghiên cố ý lấy ra một chiếc áo sơ mi hoa, khóe miệng Hoắc Duyên Niên không khỏi nhếch lên, miệng hơi giật giật.
"Em có chắc muốn chồng mình mặc cái này không?" Hoắc Duyên Niên hấp hối giãy dụa.
"Lăng Lăng nói Phạm tổng mặc quần áo rất đẹp. Em nghĩ chồng của mình phải đẹp trai hơn chồng của anh ấy." Tạ Nghiên đã học được bí quyết lừa Hoắc bá tổng.
Quả nhiên, Hoắc Duyên Niên vừa nghe,ánh mắt lập tức trở nên nghiêm túc, anh ta cầm lấy áo sơ mi hoa, nhân tiện kéo Tạ Nghiên vào phòng thay đồ.
Bên ngoài có nhiều nhân viên cửa hàng như vậy, hắn không muốn mặt mũi!
Trong phòng thay đồ chật chội, việc thay quần áo của Hoắc Duyên Niên luôn chạm tay chân của Tạ Nghiên, hô hấp giữa hai người càng lúc càng nóng.
"Anh đổi của anh, đừng nhìn em." Tạ Nghiên quay lưng lại, không nhìn thấy có người cố ý trêu chọc mình khi thay quần áo.
"Anh..." Tạ Nghiên vừa định phun ra tiếng thơm, Hoắc Duyên Niên đã tiến lên che miệng Tạ Nghiên.
"Bảo bối, em có muốn bị người ngoài nghe thấy không?" Hoắc Duyên Niên khóe miệng nhếch lên, từng tế bào trong cơ thể đều tỏa ra tín hiệu đánh anh đi đánh anh đi.
Chiếc áo sơ mi lòe loẹt lúc này đang ở trên người của Hoắc Duyên Niên, nơi đó vẫn có khí chất trầm ổn, cộng với ánh mắt đầy đắc ý của Hoắc Duyên Niên, để cho Tạ Nghiên cảm thấy không phải đang ở trong phòng thay đồ, mà là ở trong một con hẻm hẻo lánh, Hoắc xã hội đen đã chặn anh để quấy rối tình dục.
Hơi nóng thở ra của Hoắc Duyên Niên phả vào mặt anh, Tạ Nghiên vô thức ôm lấy vòng eo thon và săn chắc của Hoắc Duyên Niên, áp vào người anh rồi hôn anh hai cái, hai tay ôm eo ngăn cách bởi lớp vải mỏng, cố ý vuốt ve vòng eo của Hoắc Duyên Niên.
Cảm giác được hô hấp của ai đó dồn dập, Tạ Nghiên đẩy Hoắc Duyên Niên đang quấy rầy mình ra, quay đầu tránh nụ hôn của ai đó.
"Đừng làm ầm ĩ, thay quần áo đi." Tạ Nghiên vuốt mặt để hạ nhiệt độ. "Mot6 hồi đi ra rồi nhanh chóng rời đi. Em đã có thể đoán được nhân viên đang nghĩ gì rồi."
Hai người bọn họ thay quần áo chơi đùa nhân viên đã nhìn thấy, vô tình ở lâu trong phòng thay quần áo, cảm thấy sắp bị hiểu lầm.
"Em trước tiên rút lui, anh ở phía sau." Hoắc Duyên Niên quét qua đôi môi đỏ mọng của Tạ Nghiên, cổ họng trở nên khô khốc, hôn không đã ghiền mà.
"Anh đi sau làm gì?"
"Thanh toán." Hoắc Duyên Niên vẫn nhớ tới bộ quần áo bình thường mà Nghiên Nghiên đã chọn cho mình.
"Hì hì." thứ này hắn hôn nóng như vậy còn nhớ rõ quần áo. Tạ ấu trĩ ăn dấm cùng quần áo
Sau khi thay quần áo ban đầu, Hoắc Duyên Niê và Tạ Nghiên bước ra khỏi phòng thay đồ, Tạ Nghiên nghĩ rằng sẽ bị người xem, thấy các nhân viên cửa hàng đều tiếp những khách hàng khác, có lẽ là những vị khách quý.
"Sớm biết sẽ ở lại lâu hơn." Tạ Nghiên liếc mắt, đá vào bắp chân của Hoắc Duyên Niên "Đừng mè nhèo, đi trả tiền đi."
Hai người bước tới chỗ đông người, ở phía sau có thể nhìn thấy bóng lưng của vị khách quý, đi qua vừa vặn người nọ xoay người.
Tạ Nghiên và Khương Hành đối mặt nhìn nhau.
Tạ Nghiên chưa kịp suy nghĩ gì, hai mắt tối sầm lại, một luồng hơi thở quen thuộc bao trùm lấy anh, là Hoắc Duyên Niên che mắt.
"Buổi chiều sẽ có một cuộc họp, đi thôi." Khương Hành vốn luôn nhìn Hoắc Duyên Niên phân thắng thua, lần đầu tiên chột dạ nhìn đi chỗ khác, anh vội vàng liếc mắt nhìn Tạ Nghiên môi rõ ràng là không thích hợp, nói một tiếng liền bước nhanh ra cổng, nữ thư ký phía sau đi giày cao gót lon tom đuổi theo Khương Hành đang bước nhanh rời đi.
"Khương tổng! Chiều nay anh không có cuộc họp!!!"
Đôi mắt Tạ Nghiên tối sầm chưa đến một phút, sau khi thu lại tầm mắt, đã không còn bóng dáng của Khương Hành.
"Người đâu?"
"Nhìn thấy anh nên tự ti chạy trốn."
"..." Anh thật là tuyệt vời.
Sau khi trượt đi, Khương Hành mới nhận ra mình có chút khó xử, nhưng hắn nghĩ chuyện mình YY với vợ của người khác có cảm tình với mình, thật sự không còn mặt mũi nào nhìn Tạ Nghiên.
Điện thoại rung lên, Khương Hành không khỏi dừng lại nhìn điện thoại chờ thư ký đuổi kịp.
[Hoắc bá tổng: Biểu hiện không tồi, tiếp tục duy trì. 】
【Khương Hành: Anh nhận sai người rồi. 】
【Hoắc bá tổng: Ngươi là một con chó độc thân, nhận sai cái beep. ]
Con chó độc thân thì làm sao???
[Hoắc bá tổng: Không phải, quên mất chú của anh cũng là một con chó độc thân. 】
【Khương Hành: Liên quan đếch thì đến anh. 】
【Hoắc bá tổng: Nói với chú của anh rằng vợ của người khác không liên quan gì đến hắn. ]
Khương Hành nghĩ đến khi nhìn thấy bước ảnh của Tạ Nghiên trên điện thoại của Bộ Lệ Tình, sững sờ không biết gửi lại cái gì, nhưng lại thấy Hoắc Duyên Niê.kéo đen anh.
"???" Khương Hành.
Không vui lại trở về không vui, Khương Hành đặc biệt mời chú của mình ăn tối, cùng Bộ Lệ Tình nói xấu sau lưng Hoắc Duyên Niên, trên thực tế một bên lại ăn cơm chó của Hoắc Duyên Niên và Tạ Nghiên.
Đến nước này Bộ Lệ Tình chỉ có thể mỉm cười, nói hôm nay sẽ đến quán bar tìm thím nhỏ cho Khương Hành.
Bộ Lệ Tình có một căn nhà gần nhà Bộ thị, Khương Hành thường làm thêm đến tận khuya, và Bộ Lệ Tình cho Khương Hành mượn căn nhà. Sau khi ăn tối với chú, lại trở lại công ty tiếp tục bận rộn đến sáng.
Sau khi xử lý xong công việc đi rửa mặt, phát hiện đã hai giờ sáng, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Khoảnh khắc Khương Hành mở cửa, không khí lạnh lẽo xen lẫn mùi rượu phả vào phòng, Bộ Lệ Tình đang say khướt được trai đẹp đỡ vào.
Cậu bé bí mật nhìn Khương Hành, người không thể che giấu được thân hình đẹp của mình trong bộ đồ ngủ, và nháy mắt với anh ta.
"Bộ tổng say rồi, kêu tôi đưa đến đây."
"Cám ơn." Khương Hành đỡ chú vào, nhưng cậu bé vẫn đứng yên ở cửa.
Lúc này có phải là nên cho cậu ta một số tiền boa không? Khương Hành đang mặc đồ ngủ, rõ ràng là không thể mang theo ví tiền, anh định dìu chú mình đến ghế sô pha trước rồi lấy ví, nhưng cậu bé đột nhiên ôm cánh tay anh ra.
"Anh chàng đẹp trai một mình vất vả chăm sóc Bộ tổng như vậy, có muốn giữ em lại cùng nhau không?" Cậu nhóc vừa nói vừa cọ cọ thân thể Khương Hành.
Cho nên nói Khương Hành rất ghét đi quán bar cùng chú của mình, cũng nhịn không được đẩy người ra, cảm thấy mình luôn là người bị sàm sỡ.
"Tôi thích phụ nữ, cậu đi đi." Khương Hành kéo cánh tay mình lại, thiếu niên lại dán vào, nói mình giỏi giang, nhất định hơn phụ nữ.
Khương Hành bất lực, sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt liếc qua thiếu niên, cuối cùng thiếu niên tự mình mất mặt an phận rời đi.
Đưa người chú say rượu vào giường, Khương Hành nhớ tới lời của Hoắc Duyên Niên, khi anh biết Bộ Lệ Tình xung quanh chú chỉ có con trai, anh cũng nghe nói xung quanh chú còn có phụ nữ, không biết nguyên nhân gì làm chú thay đổi sao?
Hi vọng là anh nghĩ nhiều, Khương Hành liếc nhìn đồng hồ trên tường có kim chỉ số ba, thở dài rồi leo lên chiếc giường băng giá, là con chó độc thân thật thảm.
Bên kia, Tạ Nghiên không phải một con chó, nửa đêm thức giấc, đi toilet trở về, Hoắc Duyên Niên đang nhìn chằm chằm anh với ánh mắt sáng rỡ trong bóng tối.
"Đừng nói với em là nửa đêm anh nghĩ lung tung nhé?" Tạ Nghiên leo lên giường bị Hoắc Duyên Niên ôm lấy, cảnh giác hơi nghiêng người.
"Anh vừa mới mơ thấy em, em..." Tạ Nghiên chặn miệng Hoắc Duyên Niên, không muốn nghe nội dung, dù sao anh biết chắc hẳn là giấc mơ không tốt đẹp gì với mình.
Chiều nay trong phòng thay đồ hai người đều động tâm tư, sau khi về đến nhà, Hoắc Duyên Niên đột nhiên có việc phải làm, Tạ Nghiên đợi không được liền ngủ, lúc này Hoắc Duyên Niên nhìn anh như vậy, Tạ Nghiên dứt khoát chủ động ôm lên.
Trời vừa hừng đông, bên ngoài tờ mờ sáng, Tạ Nghiên thay bộ đồ ngủ sạch sẽ, đặt chân lên chân Hoắc Duyên Niên để sưởi ấm cho anh, giọng nói nhỏ nhẹ yếu ớt.
"Em không đi làm với anh, em rất mệt..." Tạ Nghiên nhắm mắt chuẩn bị ngủ.
"Hôm nay anh ra ngoài bàn chuyện. Không ở công ty, em cứ yên tâm ngủ đi." Hoắc Duyên Niên hôn lên trán Tạ Nghiên, ôm ai đó ngủ.
"Hoắc tâm cơ, anh đã lên kế hoạch từ rất lâu rồi." Tạ Nghiên dùng hết sức nắm tóc của Hoắc Duyên Niên, đi ngủ.