Cùng Quân Duyên

Chương 24



Bùi thị cũng không phải là danh môn, trước Bùi Bá An, Bùi gia chỉ là phú hộ bình thường ở trong kinh thành. Gia tư phong phú, ruộng tốt mênh mang, vốn là địa chủ thứ tộc bình thường, mãi đến khi Bùi Bá An đậu trạng nguyên, Bùi gia miễn cưỡng có thể xưng tụng là một nhà vừa làm ruộng vừa đi học. Bùi Bá An càng làm càng lớn, mãi đến tận lúc ông tuyên ma bái tướng, đứng hàng chư công, hào quang không lớn trong lịch sử gia tộc Bùi gia liền có rất ít người đề cập.

Giờ Mộ Sanh gặp ông nội của nàng, đó là một người già rất là khôn khéo lại không mất từ ái. Sau khi Bùi gia quật khởi, ông nội dốc hết sức ràng buộc người trong tộc bị quyền thế phú quý mê hoặc, cật lực xây dựng mà không màng danh lợi, sống thanh bần vì danh dự gia đình, lót đường cho con đường làm quan gian nan của phụ thân, cũng chưa bao giờ làm chuyện gì kéo chân sau phụ thân cả.

Ngoài những thứ này, ở trong ấn tượng của Mộ Sanh càng sâu sắc hơn chính là, ông nội đối với ca ca và nàng vô cùng sủng ái, giống như bất luận người già thương yêu con cháu nào khác, có được vật gì tốt, đều sẽ giữ cho huynh muội bọn họ. Lúc đó nàng thích đi nhất chính là sân của ông nội.

Nghĩa trang Bùi thị đang ở trước mắt. Tòa nghĩa trang này cũng không phải mộ tổ trước kia của Bùi gia, đây là ông nội sau khi phụ thân bái tướng, cố ý mua lại vì mục đích khác, kì vọng đời sau thuận lợi phát triển đạt được công danh.

Nghĩa trang xây lên hùng vĩ mĩ lệ, phong cảnh bốn phía thiện mĩ (có giá trị giáo dục và giá trị thẩm mĩ). Sau có chỗ dựa, trước có núi dài, bên trong có sân phơi, dòng nước khúc chiết, có thể ấn giấu phong tụ khí*, theo lợi tránh hại, dùng giỏi về "Chuyên nhìn tin tức âm dương, làm biến mất yêu quái" mà âm dương gia nói tới, đây là một chỗ hiếm thấy phong thủy bảo địa.

*Tụ khí: Trong phong thủy, có hai loại tụ khí và tán khí. Tụ khí là hiện tượng những dòng khí tập trung ở một vị trí hay một khoảng không gian nhất định. Tụ khí có lợi cho gia chủ, và ngược lại, tán khí có hại cho gia chủ.

Mộ Sanh từng đọc Dịch Kinh, đối với phong thủy cũng biết chút da lông, từ mặt ngoài đến xem, nơi này xác thực là khối đất tốt, cũng may mắn cho cha nàng vì là tể thủ, không phải vậy cũng chưa chắc giữ được. Nàng một mặt suy nghĩ lung tung, một mặt dắt ngựa dọc theo đường lớn khí thế chỉnh tề kia đi vào.

Nghĩ đến nghĩa địa phía trước có chỗ chôn xác nàng, Mộ Sanh ngũ vị tạp trần.

Sống lại một năm, nàng từng bước từng bước đi về phía trước, không quên thù hận, cũng chưa từng để thù hận mê hoặc, nàng tự giác không thẹn với thời gian, không thẹn với việc chiếm được sinh mệnh quý giá một lần nữa. Chỉ là, tình cờ trời tối người yên, nhớ tới các chuyện kiếp trước, nhớ tới một khắc tuyệt vọng lạnh triệt tâm cốt kia, nhớ tới nụ cười ôn nhu từ ái của mẫu thân, nội tâm phẫn uất của nàng liền khó có thể bình tĩnh, trong lúc đó thì lòng dạ sẽ dâng lên một luồng lệ khí không thể lắng lại.

Luồng lệ khí này, vào lúc này nàng càng ngày càng mãnh liệt lên, như một con thú hung ác đã mệt mỏi, ở trong lòng nàng đâm loạn, ý đồ phá tan. Mộ Sanh mím môi, hít thở sâu, lắng lại tâm tình, không thể làm cho mình khốn đốn ở trong thù hận.

Con đường đã hết, phía trước chính là nơi thăm mộ, Mộ Sanh nắm thật chặt tay trái cầm theo bánh ngọt và hương, nến. Nàng tới đây một chút, là vì, bái tế mẫu thân, bánh ngọt trong tay nàng, là phù dung cao mẫu thân thích nhất lúc sinh thời.

Mũi Mộ Sanh cay cay, lệ khí trong lòng ngực từ từ bị một cỗ bi thống thắm thiết thay thế, lòng tràn đầy trầm trọng.

Từng khối từng khối bia mộ của người trong gia tộc Bùi thị kia hiển hiện ở phía trước, Mộ Sanh đem dây cương buộc ngựa thắt ở trên thuyên cọc ven đường, chính mình sắp xếp hương nến vào hộp cơm đi vào.

Bùi thị là cái gia tộc lớn, từ sau khi phụ thân xuất sĩ, mặt khác dòng bên cũng dần dần có người thi đậu công danh, theo phụ thân càng làm quan càng lớn, một đường dẫn theo bọn họ, Bùi thị hiện ra thịnh cảnh như mặt trời lên cao.

Nơi nghĩa địa này đã vùi lấp hài cốt tổ tiên.

Cho dù không phải Bùi Chiêu, đi tới nơi này, cũng không nhịn được kính ý chia buồn từ tâm mà đến kia.

Mộ Sanh đi vào, nàng từng mơ một giấc mơ, mơ thấy tình cảnh chôn cất mẫu thân cùng nàng ngày ấy, nàng dựa vào tình huống trong mộng, hướng về nơi kia tìm kiếm mộ huyệt của nàng cùng mẫu thân ---- vì nàng trước sau luôn cho rằng tình cảnh trong mộng là sự thật.

Theo phương hướng trong mộng mà đi, mộ huyệt hẳn là ở gần đây. Mộ Sanh nhìn bốn phía, năm rồi tế tổ, nàng cũng đã tới nơi này, vì vậy cũng không xa lạ gì.

Lại đi về phía trước một lần, phía trước có một đạo bóng người bất động đứng thẳng xuất hiện ở bên trong mi mắt, vị trí của nàng ấy, vừa vặn là trước mộ huyệt Bùi Chiêu.

Người kia thân mang tố y (y phục màu trắng), bên hông không bội sức, chỉ có một cái đai lưng trắng tinh. Nàng ấy không hề động đậy mà đứng ở nơi đó, áo bào trắng thuần nhẹ phiêu dật trong gió, mà vị trí nàng ấy trước sau bất động, phảng phất như một khối tượng đá đứng lặng, ở trong gió táp mưa sa bao năm tháng dài đằng đẵng mà dừng lại ở chỗ này.

Mộ Sanh dừng lại bước chân, nhìn từ thân hình lành lạnh kia, nàng liền có thể nhìn ra đó là bệ hạ.

Mạnh Tu Y cũng không có phát hiện bên trong nghĩa trang yên tĩnh này xuất hiện một người khấc, nàng quay lưng với Mộ Sanh, đỉnh đầu từ trước đến giờ đều kiêu ngạo hơi buông xuống. Mộ Sanh dường như có thể nhìn thấy tràn ngập bi thương cùng ôn nhu trong mắt nàng ấy đang nhìn chăm chú tên của nàng trên bia mộ bất động, tim, bỗng nhiên thắt chặt, thật đau.

Gió thổi nhẹ qua hành lang. Màu tóc đen thui của Mạnh Tu Y nhẹ nhàng mà động, hào hiệp bất kham. Tư thái nàng ấy luôn tiêu sái tản mạn như vậy, chưa bao giờ ở trước mặt nàng biểu lộ ra nửa điểm nhớ nhung người đã mất, Mộ Sanh liền dần dần quên đi nàng ấy kì thực hoài niệm Bùi Chiêu vô cùng. Giờ khắc này, nàng đột nhiên nhớ lại, đối với nàng mà nói, các nàng xưa nay chưa từng chia lìa, nhưng đối với bệ hạ mà nói, Bùi Chiêu đã rời đi ròng rã ba năm. Nàng chết đi ở thời điểm nàng ấy không phòng bị, một câu cáo biệt đều không có, để lại một mình nàng ấy bàng hoàng ở nhân gian.

Mộ Sanh không khống chế được bước chân của chính mình, nàng tới gần đạo bóng người trắng thuần kia.

Từng bước từng bước, ở thời điểm nàng còn chưa kịp phản ứng, nàng đã đi tới phía sau Mạnh Tu Y.

Tựa hồ là rốt cục nghe thấy tiếng bước chân, Mạnh Tu Y cau mày quay lại. Nước mắt nơi khóe mắt nàng bị gió hong khô làm tim Mộ Sanh đột nhiên ngưng đập.

"Sao ngươi ở đây?" Mạnh Tu Y nhíu mày đến càng ngày càng chặt.

Mộ Sanh giống như vừa tỉnh khỏi chiêm bao, nàng nhớ ra nàng không phải Bùi Chiêu, không phải người bệ hạ sâu sắc hoài niệm kia, hiện tại nàng là đang bị chất vấn. Trong lúc nhất thời, mất mát nhiều vô kể thật sâu mà tràn đầy trong lòng nàng, Mộ Sanh ngập ngừng nói: "Thần tới bái tế Bùi tiểu thư."

Mạnh Tu Y nhìn thoáng qua hộp đồ ăn trong tay nàng, cái gì cũng không có nói, hơi hơi tránh người ra.

Mộ Sanh tiến lên lấy ra hương nến, thả tế phẩm trước bia mộ, Mộ Sanh liền chỉ đốt hương hành tế bái lễ, sau đó cắm vào lư hương. Chuỗi hành vi này, làm cho nàng cảm thấy khá quái dị, tựa hộ nàng cùng Bùi Chiêu chân chính mà tách ra, các nàng là hai người hoàn toàn khác nhau.

Trong nháy mắt Mộ Sanh có hoảng loạn, nàng là biết nàng đã không phải Bùi Chiêu nguyên bản kia nữa, thế nhưng nàng chưa bao giờ có ý thức rõ ràng đến mức làm cho người ta hoảng hốt thế này, các nàng không phải một người, thậm chí ngay cả linh hồn cũng không phải cái đồng nhất, các nàng không có nửa điểm liên quan.

Mộ Sanh kinh hoảng đến nhìn Mạnh Tu Y, Mạnh Tu Y nhíu lông mày, tức giận nói: "Nhìn trẫm làm cái gì?"

Mộ Sanh: "..." Muốn từ nơi bệ hạ này được một chút an ủi quả thực chính là hi vọng xa vời. Hơn nữa...

Nàng ấy còn muốn đuổi người: "Tế cũng tế xong, ngươi có thể đi rồi."

Mộ Sanh: "..." Rượu còn không có uống được chứ? Ngươi là có bao nhiêu nóng vội!

Mộ Sanh nhất thời cảm thấy rất không thoải mái, nàng một khi không thoải mái liền không chịu nghe lời: "Thần còn muốn bái tế Bùi phu nhân."

Mắt Mạnh Tu Y lộ ra kinh ngạc, nàng chỉ tay vào bia mộ bên cạnh, nói: "Nơi đó."

Mộ Sanh nói cảm ơn, nhấc theo hộp cơm đi đến bên cạnh. Trước mộ Bùi phu nhân cũng bày ra tế phẩm long trọng, đốt hương nến. Mộ Sanh lấy ra một đĩa phù dung cao, so với khó chịu ban nãy trịnh trọng gấp trăm lần, bẩm hương đến đỉnh đầu, chắp tay hành đại lễ.

Ánh mắt tinh duệ của Mạnh Tu Y dừng lại ở trên đĩa phù dung cao kia, đăm chiêu mà nhìn phía Mộ Sanh mặt đầy thành kính đang yên lặng.

Mộ Sanh nhìn thẳng bia mộ, ở trong lòng sắp sửa chậm rãi kể lại.

Mặt trời sắp lặn, Mộ Sanh lúc đó, đã không còn sớm. Nàng quay đầu lại nhìn phía Mạnh Tu Y, Mạnh Tu Y nhận ra được ánh mắt của nàng, lạnh lùng nói: "Phu nhân cũng đã lạy, ngươi còn không đi?"

Quả thực là tâm tâm niệm niệm đều muốn đuổi người. Mộ Sanh lý giải được tâm tình muốn ở đây một mình của nàng, nhưng lý giải xong, hiện tại nàng cảm thấy khá khó chịu. Huống hồ, nàng cũng không muốn để bệ hạ ở đây một mình đắm chìm ở trong hồi ức cùng bi thương, liền rất là tri kỉ nói: "Thời điểm không còn sớm, bệ hạ không bằng cùng thần cùng nhau trở về thành đi."

Mạnh Tu Y thực sự là không thể tin được, vậy mà có người dám ba lần bốn lượt bác bỏ khẩu dụ của nàng ấy, ánh mắt nàng ấy nhàn nhạt nhìn Mộ Sanh, Mộ Sanh khá là chân thành mà cùng nàng nhìn lại.

Thật sự là gan to tày trời. Mạnh Tu Y đang muốn răn dạy, dư quang quét đến cái đĩa phù dung cao kia, trái tim lại nổi lên loại cảm giác cực kì quái dị, nàng sửa lời nói: "Cũng tốt."

Dễ dàng như vậy liền đáp ứng rồi, nhất thời Mộ Sanh nhảy nhót không ngớt. Mạnh Tu Y đã bắt đầu khom người đem tế phẩm đều thu vào trong hộp đựng thức ăn, nàng ấy tự mình động thủ, Mộ Sanh muốn giúp đỡ, liền nghe nàng ấy nói: "Ngươi ở một bên nhìn là tốt rồi."

Lúc nói lời này, nàng ấy cũng không ngẩng đầu, giọng nói vì vô cùng trầm thấp, có vẻ rất khó tiếp cận, Mộ Sanh mím môi, không dám vi phạm, đứng ở một bên, nhìn động tác nàng ấy thành thạo mà cẩn thận thu hồi lư hương, bầu rượu, chén bát, chỉ chốc lát sau, trước bia mộ liền sạch sạch sẽ sẽ, không có nửa điểm vết bẩn. Nơi Bùi phu nhân kia cũng là như thế.

Mộ Sanh quả thực không phân rõ chính mình đến tột cùng là cảm động hay là khó chịu, thậm chí còn có một chút bất bình vì bệ hạ, Bùi Chiêu căn bản không yêu nàng ấy, nàng ấy cần gì phải làm những việc thế này!

Mạnh Tu Y thu thập xong, nhất lên hộp cơm, nàng quen tay sờ soạng bia mộ Bùi Chiêu, động tác dịu dàng giống như xoa xoa người yêu, trong con ngươi thâm thúy của nàng ấy như có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng mà chỉ ngăn ngắn trong chốc lát, nàng ấy liền thu tay về, hít một hơi thật sâu, cùng Mộ Sanh nói: "Đi thôi."

Mộ Sanh mím môi, không nói một lời theo sát sau lưng nàng ấy, hai người lặng im mà đi tới, lúc sắp đi hết con đường này, Mạnh Tu Y nhàn nhạt quay đầu lại liếc mắt một cái, ánh mắt của nàng ấy cũng là nhàn nhạt, đem hoài niệm cùng bi thương giấu ở dưới đáy lòng.

Mộ Sanh bắt đầu lo lắng, bệ hạ chìm trong quá khứ như vậy có thể yêu người khác hay không, cho dù có một ngày, nàng may mắn có thể có được tâm bệ hạ lần hai, địa phương còn lại trong lòng dành cho nàng đó có thể lớn bao nhiêu.