Cùng Quân Duyên

Chương 26



Lúc đầu, các nàng là mỗi người một góc, bình an vô sự.

Chẳng qua là, Mạnh Tu Y xem xong một quyển tấu chương, lúc ngẩng đầu lên, lại phát hiện người đối diện kia đang quay qua xem đến ngốc một quyển thoại bản không thể nào đặc sắc. Khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết tịnh kia tràn đầy nghiêm túc, miệng nhỏ đỏ bừng mím chặt lại, giống như bất lực vô cùng, tay nhỏ trắng loáng tinh tế vững vàng mà cầm lấy sách, cả người đều chìm ở trong một loại suy tư nhập thần cực kì.

Mạnh Tu Y không khỏi kì quái, thoại bản trong tay nàng, nàng ấy chưa từng xem. Từ nhỏ nàng ấy liền rất bận rộn, bắt đầu là vội vàng sinh tồn, sau đó là vội vàng phản kích, sau đó nữa lại chính là tranh quyền đoạt thế, thật sự tìm không ra nhàn hạ đến xem loại thoại bản mà thiếu nữ kiều diễm nơi khuê phòng kí thác hoặc dùng để giải buồn. Có điều, nàng đúng là từng nghe người ta giảng qua. Thời điểm đôi mắt A Lâm còn tốt rất thích xem. Khi đó, A Thư cùng A Lâm sống nương tựa lẫn nhau, mà nàng một mình hăng hái chiến đấu, đều là bị những huynh đệ con thứ thiếp làm nhục, tất nhiên là có thể đồng cảm với nhau, nên ở cùng một chỗ. Nàng cùng A Thư cùng nhau mưu tính làm sao nhất lao vĩnh dật*, A Lâm rất yêu thích quấn quít lấy các nàng, tình cờ cùng nàng ấy nói một chút những câu nói giai thoại li kì trong thoại bản.

*Nhất lao vĩnh dật: Đánh một lần thắng luôn, sau này không cần khổ nữa.

Đều là tình tình ái ái tẻ nhạt mà không thiết thực.

Mạnh Tu Y không cảm thấy hứng thú một chút nào, chẳng qua là vị cô nương trước mắt này tựa hồ rất say mê.

Thực sự là không nghĩ ra tính tình nàng như vậy mà sẽ thích. Như A Lâm, lớn một chút cũng không chạm vào tình yêu một chút nào.

Lẽ nào trong tay nàng là bản đặc biệt "làm người say mê"? Mạnh Tu Y xuất phát từ hiếu kì, liền nâng giọng hỏi một câu: "Ngươi xem cái gì?"

Mộ Sanh đang nhập thần mà chình ở trong suy nghĩ của mình, bất thình linh nghe người ta đặt câu hỏi, không nhịn được run lên, nàng ngẩng đầu, hai con mắt như sen trong nước trợn trừng lên, khuôn mặt nhỏ trắng xám, giống như chịu đựng kinh hãi.

Mạnh Tu Y hơi giương lên lông mày, không hỏi lại, mà là tự mình duỗi ra cánh tay thon dài từ trong tay nàng trực tiếp đem quyển sách kia lấy tới.

"Ai." Mộ Sanh thét một tiếng kinh hãi, cũng không kịp ngăn cản, sách vở tuyến trạng kia liền rơi xuống trong tay Mạnh Tu Y.

Mạnh Tu Y thản nhiên mà mà lật ra xem, cùng lắm giây lát, nàng ấy liền lật đến cuối cùng, đóng lại, Mộ Sanh liền nhìn thấy nàng ấy đem sách ném lại cho mình, sau đó nhìn nàng, khe khẽ lắc đầu, thở dài: "Không ngờ ái khanh có  thích đặc biệt như vậy." Bên dưới ngữ khí nhẹ nhàng bao phủ tràn đầy cười nhạo.

Nàng ấy làm sao biết, thứ làm cho nàng trầm tư không phải lời lẽ tầm thường này, chuyện xưa nghìn bài như nhau , mà là vì nàng nhìn thấy chính mình bên trong. Mộ Sanh không phục nói: "Bệ hạ không phải thần, sao biết thần suy nghĩ cái gì, thần chính là xem sách này, đồng cảm không ngừng với sách."

Mộ Sanh không khỏi buồn cười: "Chẳng lẽ thật đúng là khiến ngươi ngộ ra đại trí tuệ rồi?"

Nàng ấy nói lời này thì, chây lười mà dựa vào đệm dựa, mi mắt cong cong, ngậm lấy nụ cười nhàn nhạt lại làm cho người ở ngoài mê muội, hiếm thấy bình dị gần gũi. Bệ hạ kì thực cũng không dễ thân cận, lúc nàng không nói chuyện, cả người liền tỏa ra uy nghiêm như núi lớn nặng nề, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Mà lúc này, tâm tình nàng ấy tựa hồ không tệ, dáng vẻ nhìn như rất dễ nói chuyện, trong lòng khẽ nhúc nhích, không khỏi liền muốn biết nàng ấy nghĩ như thế nào. Tích tụ dũng khí, Mộ Sanh cẩn thận từng li từng tí tìm từ: "Bệ hạ, thoại bản ngài vừa xem, cho nên, ngài cho rằng người cùng quỷ mị có thể bên nhau sao?"

Đoán chừng chưa từng có người đem chuyện kì lạ như vậy tới hỏi nàng. Vẻ mặt Mạnh Tu Y ngạc nhưng ngưng trệ trong nháy mắt, rất nhanh nàng ấy lại bình thản ung dung, thuận miệng nói: "Nào có cái gì là chuyện có nên hay không. Chuyện này trẫm chưa từng trải qua, không thể bình luận."

Đáp đến kín kẽ không một lỗ hổng. Lời đã nói ra, liền dừng lại như vậy, tựa hồ có hơi đáng tiếc. Mộ Sanh rất nhanh lại nói: "Nếu như ngài có thể trải qua thì sao?" Lời này quá mức lớn mật, Mộ Sanh dừng một chút, do dự thay đổi lời giải thích, "Hồn phách sơn tinh quỷ quái, ngài cảm thấy tồn i sao? Hay là, ngài hi vọng tồn tại sao?" Tiếng nói vừa dứt, Mộ Sanh liền hận không thể đem lời vừa nói ra đều nuốt trở về, ai sẽ hi vọng những đồ vật nửa đêm khuya khoắt khiến người ta sởn gai óc kia tồn tại!

Quả nhiên, Mạnh Tu Y há một liền nói: "Tất nhiên là..." Mộ Sanh liền có một loại cảm giác đưa đám quả nhiên như vậy, nhưng mà, chưa kịp nói ra đáp án, Mạnh Tu Y chợt dừng lại, vẻ mặt cười khoan khoái tràn trề lúc đầu đột nhiên hoảng hốt lên, nàng ấy khép lại đôi môi hé mở, tựa hồ đang rơi vào trầm tư trong nháy mắt.

Mộ Sanh cảm thấy không biết làm sao, thân thể của chính mình đều cứng ngắc lên, nàng miễn cưỡng mở miệng, ngữ khí đều là cứng nhắc cương trực: "Bệ hạ..."

Theo âm thanh nàng khẽ gọi, Mạnh Tu Y phục hồi tinh thần lại, nàng ấy chậm rãi nhìn về Mộ Sanh, ánh mắt sâu thẳm như đêm đen ngưng thúy thâm trầm, Mộ Sanh nhất thời sản sinh một loại ảo giác, nàng cảm thấy tất cả bí mật của mình ở dưới đôi mắt sắc bén mẫn cảm này không chỗ che thân.

Mạnh Tu Y nở nụ cười, chần chờ, vạn phần thận trọng nói: "Trẫm... trẫm cũng không để ý..." Vốn là một lời nói vô căn cứ, nhưng nàng ấy đáp đến đặc biệt trịnh trọng.

Mộ Sanh nhất thời ngừng thở.

Lời đã nói ra, nói tiếp cũng dễ dàng hơn nhiều, Mạnh Tu Y ngôn từ thông thuận: "Trẫm cũng không để ý những cái kia có tồn tại thật không. Nghĩ đến, nếu bọn họ thật sự ở cõi đời này, cũng là kết quả của thiên lí tuần hoàn, luôn có đạo lí của họ, nếu không có, chính là người thường không nghĩ ra được, coi như là, kí thác một niệm tưởng tốt đẹp đi."

Mộ Sanh không nghĩ tới nàng ấy sẽ nói như vậy, không khỏi sững người, ngơ ngác hỏi: "Niệm tưởng tốt đẹp?"

Mạnh Tu Y đã khôi phục như thường, nàng ấy tùy ý gật đầu một cái, một mặt chê cười nói: "Đúng đấy, ngươi xem thoại bản ngươi cầm kia, cây liễu tinh bên trong dung mạo xinh đẹp, phẩm tính cao thượng, còn dịu dàng thiện lương hiếm thấy, không phải là niệm tưởng tốt đẹp? Trẫm đoán người viết thoại bản này, chắc là một thư sinh chán nản tình trường thất hứa, chỉ có thể kí thác hư ảo, để tự an ủi."

Lại đang cười nhạo nàng khả năng thưởng thức thấp, Mộ Sanh mạnh miệng: "Luôn có người thích xem, bệ hạ ngài không thích, không có nghĩa là người bên ngoài cũng không thích."

Mạnh Tu Y rất tán thành, mắt chứa thâm ý nhìn nàng. Chẳng qua ý tứ lại rõ ràng, Mộ Sanh thẹn quá hóa giận: "Thần là biện giải vì những người yêu thích sách này."

"Ừm, trẫm biết." Mạnh Tu Y rất phối hợp gật đầu, "Ngươi không phải đúng không?"

Mộ Sanh: "..." Cũng không có cách nào chơi với nhau!

Người đẹp tức giận, khuôn mặt nhỏ ngồi đến rất xa, cả người đều tỏa ra khí chất lạnh như băng, khắp toàn thân đều tràn ngập "Người sống cùng Hoàng Đế bệ hạ chớ gần."

Đáng tiếc, lần này li cung, đường xá xa xôi, không tìm cho mình chút chuyện vui, cũng quá tẻ nhạt. Mạnh Tu Y cầm lấy dâng sớ một lần nữa, miệng nói: "Khát."

Mộ Sanh làm bộ không nghe được.

Mạnh Tu Y lặp lại: "Trẫm khát, trẫm muốn uống nước."

Dù sao cũng là Hoàng Đế, không thể không tuân theo ý chỉ của nàng ấy. Mộ Sanh bất đắc dĩ mà đứng dậy, đến cạnh một bên bàn trà, đem trà lạnh bên trong ấm rót ra một chén, xa giá vững vàng cực kì, không xóc nảy một chút, bàn trà ấm chén trên xe sắp đặt chắn chắn, như ở đất bằng. Mộ Sanh nâng lên chén trà, hai tay dâng đến trước mặt Hoàng Đế.

Dáng vẻ Bạc mỹ nhân giận cũng thật là vui tai vui mắt. Tâm tình Mạnh Tu Y khoái trá mà thưởng thức một lúc dáng vẻ Mộ Sanh bị áp bức, hài lòng tiếp nhận chén trà, hơi hơi uống một hớp, nói: "Đây là trẫm để ngự trà phường nấu theo phương thuốc của khanh gia, khanh cũng thử xem, xem phương pháp phối chế của bọn họ."

Nàng ấy vừa nói như thế, Mộ Sanh cảm thấy chính mình thật sự khát, liền rót cho mình một chén, uống một hớp, mát lạnh giải nhiệt, thoải mái vô cùng. Ở ngày mùa hè chói chang, uống cạn một chén trà như vậy, mang đến một mát mẻ thoải mái. Mộ Sanh bên miệng liền có một vệt cười nhợt nhạt cong lên.

Mạnh Tu Y âm thầm lắc đầu, một chén trà lạnh liền có thể làm cho nàng mở lòng mang ra như vậy, thật là một cô nương thuần túy dễ dụ. Mạnh Tu Y cười cười, cảm giác nàng không tức giận, liền lại cúi đầu xe dâng sớ.

Mộ Sanh vốn là không tức giận, chỉ là vì không phục miệng lưỡi rơi xuống hạ phong, vào lúc này cũng bình tĩnh lại, có thể suy nghĩ thâm ý bên trong lời nói Mạnh Tu Y.

Có thể xác định bệ hạ đối với những quỷ quá sắc thái kì ảo đúng là không phản cảm, tuy nói bên trong khẩu khí của nàng ấy có châm chọc nhiều, những cũng nhìn ra được, nàng ấy cho rằng phàm là tồn tại liền có lý do tồn tại của nó, nàng cũng không có toát ra loại bài xích đến chán ghét câu chuyện quỷ thần. Mộ Sanh nhất thời mở mang nỗi lòng, khoan khoái không ngớt, nàng nhìn phía Mạnh Tu Y, Mạnh Tu Y đang cúi đầu, vẻ mặt nghiêm túc phê duyệt dâng sớ.

Nàng ấy ăn mặc yến phục nguyệt sắc, vì hôm nay xuất hành, rất là trịnh trọng, trên áo đen thêu hoa văn đoàn long, dù cho nghiêng người dựa vào trên đệm lót, đều không thể che lấp khí thế cao thượng toàn thân của nàng ấy.

Mộ Sanh nghĩ đến trong giây lát, bệ hạ chưa bao giờ đề cập với nàng lúc trước nàng ấy làm Thái nữ ra sao, bị thích khách truy sát, trọng thương ngã xuống đất suýt chút nữa khó giữ được tính mạng lại là xảy ra chuyện gì. Dù cho thời điểm vẫn là Bùi Chiêu, bệ hạ đều chưa bao giờ đề cập với nàng đoạn năm tháng dài đằng đẵng khi nàng ấy ở một góc cấm cung không người hỏi thăm ấy. Nàng chỉ biết giống mọi người suy đoán ra một hình tượng Ngũ điện hạ tầm nhìn ẩn nhẫn.

Hóa ra dù cho từng làm chuyện thân mật nhất, các nàng vẫn là không hiểu rõ đối phương như vậy.

May là, còn có cơ hội.

Mộ Sanh vừa nghĩ cái này thì có chút nhập thần. Xưa nay nàng lạc quan, nghĩ đến có thể sống lại một đời, để nàng nhìn thấy bệ hạ nhớ nhung ẩn nhẫn đến ngột ngạt, làm cho nàng chậm rãi yên tâm, làm cho nàng từ từ luân hãm, chính là trời ân huệ tốt nhất trời ban, khó khăn khác, đều là có thể nghĩ cách phá giải. Vì vậy, tuy rằng Mạnh Tu Y cũng không có nói ra nàng ấy có thể tiếp thu người cùng quỷ yêu yêu nhau hay không, Mộ Sanh cũng chưa từng thất vọng.

Lúc thánh giá tới đã gần đêm.

Tòa Cam Tuyền Cung xây ở trong một dãy núi liên miên bất tận, cung vũ tựa như hoàn toàn hòa vào dãy núi này, kéo dài không dứt. Bên trong sơn minh thủy tú, cũng là mỹ lệ hùng vĩ, bố cục cung điện nghiêm cẩn, phảng phất giống như ngư ông thả câu bên sông vậy, vô cùng hoang dã.

Thánh giá vừa đến, dãy núi tịch mịch liền náo động lên, dù cho đám người không cùng ngôn ngữ, nhưng loại độ nóng nhiệt liệt này liền đủ để khiến Cam Tuyền Cung thức tỉnh từ bên trong vắng lặng.

Xa giá đến trước cửa cung, Mộ Sanh đi xuống xe theo phía sau Mạnh Tu Y.

Chấp nâng bảo đỉnh, lá cờ phất phơ theo bước chân thiên tử đã ngay ngắn san sát, theo phía sau Hoàng Đế, hướng cửa cung đi đến. Mộ Sanh chần chờ chốc lát, thấy cách đó không xa chính là các vị đồng liêu bị phơi đến đỏ cả mặt ở Chính Sự Đường, liền dự định chờ bọn họ lại đây, nàng liền cố hết sức không để người khác chú ý mà nhập vào.

Vừa mới quyết định, Mạnh Tu Y đã đi vài bước bỗng nhiên dừng lại bước chân, quay đầu lại nhìn đến nàng. Trong lúc nhất thời toàn bộ đội ngũ đều ngừng lại, ánh mắt chúng thần thị vệ cung nhân đều theo Hoàng Đế rơi vào trên người Mộ Sanh.

Ánh mắt nhàn nhạt kia của Hoàng Đế rõ ràng đang nói còn không mau đuổi tới. Mộ Sanh không để ý tới ánh mắt nóng rực của người khác, vội vàng vứt bỏ dự định lúc đầu, bước nhanh về phía trước, đi theo phía sau Hoàng Đế.

Mạnh Tu Y thấy nàng đuổi tới, liền như được vuốt lông, thần thái thích ý đi về phía trước.