Cùng Quân Duyên

Chương 8



Nhà cũ trước kia của Địch gia bị thu hồi ở thời gian chịu tội, sau đó lại bị tiên đế ban cho tân quý. Địch phủ ở hiện tại là bệ hạ mới ban cho hai năm trước.

Phủ đệ không khí thế hào hùng bằng trước kia, mà rộng rãi, nhưng rất nhã trí, đoạn đường cũng tốt, vị trí cách Hoàng thành rất gần Tuyên Đức phường, bốn phía đều là quan lớn trong triều, cuộc sống xa hoa.

Mộ Sanh đi theo phía sau Địch tiểu cữu, cất bước nhanh trong triều, trên đường nhìn thấy, ngay ngắn có thứ tự, tôi tớ phận sự cẩn thận, viên trì sạch sẽ, hoa hạ rực rỡ, đình các chằng chịt, bỗng nhiên tỏa ra tư thế phục hưng.

Lần này là đến chữa bệnh, mà trong lòng Mộ Sanh cũng mong nhớ ngoại tổ phụ, liền vẫn chưa quan sát nhiều hơn đối với vườn này, có điều là là liếc mắt một cái cảm khác. Càng là nhà quan lớn, bố cục phủ đệ liền càng có chú trọng, nhưng trăm khoanh vẫn quanh một đốm, trưởng bối tôn quý nhất tất nhiên là ở chỗ tốt nhất giữa sân. Mộ Sanh theo sát phía sau cữu cữu, không lâu lắm, liền đến.

Chính viện là chỗ ở rộng rãi thư thích nhất, có một cái cổng vòm cổ điển, một vị nam tử tuấn tú đứng trước cửa, thấy hai người hắn đến, lập tức tiến lên chắp tay: "Tam thúc, Bạc Y Chính." Hắn có nhãn lực vô cùng tốt và đầu óc linh hoạt, không cần người giới thiệu, liền biết cô gái trẻ phía sau kia chính là vị Bạc Y Chính bọn họ muốn mời.

Đây là tứ biểu huynh Địch Cảnh, là người tài ba bên trong Địch gia một thế hệ thanh tuấn, cũng là vị biểu huỳnh cùng nàng chơi thân nhất, cho dù đã không cách nào quen biết nhau, người thân gặp lại đều là cao hứng. Mộ Sanh mỉm cười đáp lễ. Địch tiểu cữu giới thiệu sơ lược qua, thuận tiện nói: "Phụ thân đang ở bên trong, kính xin Y Chính đi theo ta."

Địch Cảnh thuận thế liền đem tình huống của Địch công nói một lần: "Từ hôm qua đến nay, tổ phụ liền có chút nóng lên, mãi cho đến hiện tại đều là sốt nhẹ không lùi, ngơ ngơ ngác ngác, vẫn đang ngủ."

Ngoại tổ phụ là người tập võ, từng làm Đại nguyên soái bảo vệ quốc gia, thân thế từ trước đến giờ tốt, hiện tại già đi, cũng như người già bình thường không có cách nào tránh khỏi ốm đau như vậy. Viền mắt Mộ Sanh nóng lên, vội vàng cúi đầu che đậy đi thất thố nhất thời.

Đi vào cửa, hai vị cữu cữu cùng mấy vị biểu huynh đều phụng dưỡng ở trước giường bệnh, cữu mẫu còn có các biểu tỷ biểu muội đều ở phòng sau tự mình rán thuốc. Mộ Sanh vừa tiến đến, mọi người liền dồn dập đứng dậy chắp tay, cũng nhường ra một con đường, Đại cữu cữu là trưởng tử, lúc này liền đi theo người thạo nghề chịu trách nhiệm, tiến lên phía trước nói: "Kính xin Bạc Y Chính vì gia phụ chẩn đoán bệnh."

Mộ Sanh gật đầu, tiến lên mềm nhẹ mà đáp lên cánh tay Địch công. Lão nhân râu tóc bạc trắng, lúc này không hề tức giận mà nằm ở trên giường bệnh, cảm giác được có người đến, hắn hơi mở mắt, âm thanh suy yếu mà già nua: "Là ai tới?"

Địch đại cữu kính cảnh mà ôn hòa trả lời: "Phụ thân, đây là Bạc Y Chính, là nhi tử mời tới vì ngài xem bệnh.'

Nhãn cầu Địch công giật giật, lại nhắm mắt.

Mộ Sanh mím mím môi, cật lực kiềm chế tâm tình kích động của chính mình, giữ quyết tâm đến chăm chú bắt mạch. Sờ qua mạch, nàng cúi người mở ra mí mắt Địch công xem qua, lại coi bựa lưỡi*.

*Bựa lưỡi: Lưỡi trắng, mấy hột trắng trắng bên trong lưỡi ấy.

Người già có bệnh, nhưng không trị liệu tốt. Mộ Sanh cần phải chữa khỏi cho ngoại tỏ phụ, nàng quay đầu lại dò hỏi: "Mồ hôi trộm* sao? Có tình trạng đầu choáng váng mệt mỏi không? Các bữa cơm trước như thế nào?"

*Mồ hôi trộm: Thuật ngữ dân gian về việc ra mồ hôi quá nhiều vào ban đêm khi ngủ.

Địch đại cữu trả lời từng cái: "Mỗi khi đến đêm thì sẽ mồ hôi trộm, các bữa trước khẩu vị phụ thân không tốt, mỗi món ăn đều ăn rất ít, cũng từng nói đầu choáng váng không còn chút sức lực nào."

Mộ Sanh hơi suy nghĩ một chút liền biết rồi: "Đây là do nắng nóng gây nên, tỳ vị* ướt nóng, lại thêm âm hư**, là khí thế rồi loạn." Cúi đầu nhìn Địch công một chút, mặt mày nàng nhu hòa, cẩn thần mà đem cánh tay của hắn để tốt, sau đó nói: "Mở cửa sổ, thông gió, trông phòng không thể thả băng. Xin mời Địch đại nhân lấy phương thuốc của đại phu trước cho ta xem qua."

*Vị: Dạ dạy, là một cơ quan rỗng, trên tiếp với thực quản, dưới tiếp với tiểu trường. Thức ăn đi qua thực quản rồi vào vị, được vị làm cho chín nhừ.

*Tỳ: Là cơ quan đặc nằm bên trái của vị có chức năng hấp thụ và vận chuyển chất dinh dưỡng.

**Âm hư: Là tình trạng âm dịch của tạng thận bị hư tổn do nội thương mệt nhọc, ốm lâu ngày liên lụy đến thận.

Phương thuốc từ lâu đã đem tới, Địch đại cữu từ trong túi lấy ra, khách khí đưa cho Mộ Sanh, Mộ Sanh hai tay tiếp nhận, tỉ mỉ mà nhìn một lần, nói: "Tính sai, tính sai, khí thế không điều hòa, từ dạ  mà lên, trước tiên làm theo khí thế, lại tư hàng nhiệt. Phương thuốc này, đáng giận!" Tên lang băm nào, làm hại ngoại tổ phụ của ta.

Mộ Sanh rất không vui, thuốc không đúng bệnh, đương nhiên không chữa được, nàng đi tới trước bàn dài, đề bút viết một tờ phương thuốc, thổi khô, sau đó dâng hai tay, vô cùng cẩn thận nói: "Một ngày ba lần, trước tiên dùng ba ngày, Địch công già nua, không chịu nổi lên voi xuống chó, phương thuốc này ôn hòa, nhưng rất hữu dụng, sau ba ngày, ta vì Địch công trở lại chẩn đoán bệnh. Nhớ kỹ trong phòng không thể oi bức, cần thông gió, nhưng tuyệt đối không thể khiến Địch công bị cảm lạnh, đệm giường cần khô ráo, trời nóng, dễ ra mồ hôi, các vị đại nhân khổ cực một chút."

Địch đại cữu đang chờ người vội nói: "Đây là việc nằm trong phận sự của chúng ta."

Mộ Sanh nở nụ cười, vì có phương pháp giúp Địch công khỏi hẳn hoàn toàn, nàng cũng ung dung một chút, lại nói một chút về kĩ xảo làm thuốc, Địch đại cữu vội vàng để cữu mẫu tới nghe, Mộ Sanh vừa nhìn, liền muốn từ Địch phủ hỏi thăm một chuyện.

Như là, ca ca cùng ngoại tổ phụ làm sao tránh được bị phụ thân mưu hại, bọn họ cũng biết bộ mặt thật của phụ thân.

Nói chuyện xong, Mộ Sanh nhìn bốn phía một lần, áy náy nói: "Ta muốn thay y phục, có thể để nha hoàn dẫn đường không?"

Việc nhỏ cỡ này, tự nhiên không cần lí lẽ để từ chối.

Vị trí thay y phục cách nơi này một khoảng, Mộ Sanh một mặt đi một mặt giống như lơ đãng, hỏi: "Quý phủ cùng An Quốc Công phủ là thông gia, vì sao không thấy có người của Quốc Công phủ tới thăm?"

Tiểu nha hoàn không có lòng đề phòng, nghe được nàng hỏi, lộ ra ra vẻ oán giận, nói: "Là thông gia không giả, nhưng An Quốc Công cũng không phải hạng người nhân nghĩa, từ lúc Bùi phu nhân mất, liền không đến đây nữa!"

Mộ Sanh cả kinh, kinh ngạc nói: "Đây là vì sao? Hai phủ không phải từ trước đến giờ quan hệ rất tốt sao?" Lại tiếc hận nói, "Thật sự là đáng tiếc, An Quốc Công được thánh quyến trọng đãi, lúc nghe Bùi phu nhân mất còn tự mình đến phủ thương tiếc." Mất đi một nhà thông gia như vậy, tổn thất rất lớn.

Tiểu nha hoàn xem thường đầy mặt: "Bệ hạ và An Quốc Công phủ thân cận, thời gian phu nhân mất, đâu chỉ thương tiếc, bệ hạ kính xin chùa Hộ Quốc chủ trì, làm lễ chiêu hồn (gọi hồn người chết) bảy bảy bốn chín ngày." Tiểu nha hoàn nói, từ ngữ liền thả lòng hơn, ngữ khí của nàng khó hiểu nói: "Nói đến cũng lạ, bệ hạ vì sao phải chiêu hồn? Không nên để linh hồn người chết được bình an? Nàng ấy như vậy không phải là khiến vong linh không được an sinh sao? Đến lúc đưa ma, bệ hạ còn không để ý khuyên can của quần thần, tự mình đưa linh, tận mắt nhìn linh cữu của Bùi phu nhân cùng Bùi tiểu thư xuống mồ."

Mộ Sanh chợt cảm thấy ngực tê dại, đau lòng đột nhiên không kịp chuẩn bị mà kéo tới như vậy, nàng không thể nào chịu đựng, cũng không thể chống đỡ, chỉ có thể để mặc cho đau đớn xé lòng tràn lan.

Bệ hạ, nàng nơi nào là gọi linh hồn mẫu thân, nàng nơi nào là đưa lại mẫu thân... Nàng rõ ràng là...

"Bạc Y Chính? Ngài làm sao?" Tiểu nha hoàn thấy sắc mặt nàng trắng bệnh, vội vàng sợ hãi hỏi.

Mộ Sanh lấy lại tinh thần, mím mím môi, hai tay không tự chủ được nắm thành quyền, vẻ mặt thản nhiên nói: "Không sao... Ừ, chỉ là, Địch công là ngoại tổ phụ của Bùi đại công tử, hắn cũng không cùng Địch phủ qua lại sao?"

Tiểu nha hoàn lại thấy dáng dấp chứa ý cười ôn nhu của nàng, hẳn là không sao, liền lại cùng nàng nói xấu: "Bùi đại công tử tất nhiên là thân cận với Địch phủ chứ, nơi này là nhà mẹ hắn, hắn từ nhỏ liền thường ở lại Địch phủ. Hôm qua, Bùi đại công tử còn qua đây tới thăm."

Mộ Sanh từ bên trong hút ra được việc nàng muốn biết, từ hai năm trước, Địch phủu cùng Bùi phủ liền không qua lại, ca ca thân cận nhà ngoại nhiều hơn phụ thân. Như vậy, mặc dù bọn họ không hoàn toàn biết, nhưng cũng có phát hiện. Mộ Sanh thoáng yên tâm một chút, biết phòng bị là tốt, nếu không, phụ thân có lòng tính toán độc ác, cùng chỉ có nàng biết. 

Như vậy, ngoại tổ phụ cùng ca ca tại sao đối với phụ thân nghi ngờ đây?

Mộ Sanh cảm giác mình đang ở trong vô số nỗi băng khoăn, giải được một, chính là càng nhiều bí ẩn không rõ theo đến, một mặt, nàng vẫn chưa thể lấy ra thân phận trực tiếp đi hỏi, chỉ có thể dựa vào chính mình từng điểm từng điểm đi thăm dò.

Thực sự là cực kỳ phiền lòng.

Mộ Sanh đi ra từ Địch phủ, khước từ ý tốt muốn phái xe đưa tiễn của các cữu cữu, một mình đi trên phố xá.

Mặt trời ngày hè vô cùng nóng người, trải qua một hôm quỳ ở trước Hàm Phong điện kia, Mộ Sanh cảm thấy ánh mặt trời nóng bỏng này là có thể nhịn được, chỉ là xuất phát từ thiên tính muốn làm đẹp của nữ tử, nàng vẫn là chọn chỗ râm mát đi đến, để không đem chính mình phơi đen.

Bất tri bất giác liền đi tới trong ngõ hẻm quen thuộc này, đây là tư dinh của bệ hạ bên ngoài cung, lúc các nàng gặp lại, đa số là ở chỗ này triền miên giao cảnh. Nàng đứng lặng ở đầu hẻm rất lâu. Đầu kia của ngõ nhỏ bỗng nhiên xuất hiện một chiếc xe ngựa, xe ngựa kia chất phác, theo sau mấy tên người hầu cưỡi trên tuấn mã thượng cấp. Mộ Sanh yên lặng nhìn, nhìn bệ hạ một thân tử bào (ngoại bào tím), từ trên xe bước xuống.

Y quan nàng chồng chất đá quý, ngọc bội huyền mỹ, mặt mày nàng như họa, thân hình lạnh nhạt.

Mộ Sanh nhìn nàng xuất thần. Việc xảo diệu như vậy ở thiên hạ này, nàng nghĩ về nàng ấy, nàng ấy liền xuất hiện ở trước mặt nàng.

Mạnh Tu Y hình như phát giác, chậm rãi quay đầu nhìn, nhìn về phía nơi Mộ Sanh. Mộ Sanh tức khắc ngưng thở, lúc này không biết có nên tiến lên bái kiến hay không, mà tự nhiên nàng không cần rối rắm nhiều hơn, ngay sau đó, ánh mắt lãnh đạm của Mạnh Tu Y đảo qua khuôn mặt nàng, liền không chút động dung quay đầu đi, vừa lúc cửa đã mở, Mạnh Tu Y bước đi và, tựa hồ từ đầu tới cuối đều chưa từng lưu ý người đứng thẳng kia cách đó không xa.

Các nàng, liền như người xa lạ chưa bao giờ quen biết.