Cùng Ta Qua Từng Thế Giới

Chương 234: Công Lược Quân Nhân Khó Tính 4





#Cap riêng: Bổn công...tử không chạy nữa!
Hoàng My cầm áo choàng rồi khoác lên, chạy ra khỏi phòng.

Ở đằng sau, ánh mắt Thượng Luật tối tăm nhìn tách trà kia, tay bẻ gãy cây bút lúc nào không hay.
Hoàng My đi xuống sảnh tập, hỏi mấy người về cô gái mới đến.

Ai cũng lắc đầu.

Mãi đến khi cô định quay về thì mới thấy nữ chủ đang ngồi đung đưa trên xích đu ở vườn quân sự.
- Thì ra là cô ở đây.
Hoàng My tiến đến, bộ dạng vẫn soái ca như thuở đầu gặp mặt.

Nhan Ly nhìn cô rồi cúi đầu quay đi.
- Xích đu này là của tôi.

Cô ngồi mà không xin phép như vậy sao?
- Nó có tên anh sao?
- Ừ có.

Đây này!

Nhan Ly cạn lời nhìn hai chữ Minh Hoàng to tướng ở lưng ghế.

Hoàng My nhún vai, tỏ vẻ mình không biết gì hết! Đây là tại nam phụ "trẻ trou" chứ đâu phải do cô.

Sau này nam phụ die thì Thượng Luật và Nhan Ly hay đứng hồi tưởng ở cái xích đu này.
- Cô có tâm sự gì sao?
- Không liên quan đến anh.
Nhan Ly đứng phắt dậy, định rời đi.

Theo như ngôn tình thì nam chính sẽ níu nữ chính lại rồi nói một chuyện gì gì đó đúng trọng tâm rồi nữ chính cũng sẽ kể chuyện của mình cho nam chính nghe.

Theo mô típ ngôn tình là vậy!
Ủa nhưng mà Hoàng My đâu phải nam chính?? Nên cái mô típ gì đó không có đâu xuất hiện nha!
Hoàng My phủi phủi xích đu rồi đặt mông ngồi xuống.

Kệ Nhan Ly đang có một cái tâm lý sẵn sàng được níu lại, dù đến cả cô ta cũng chẳng biết mình có cái tâm lý này hồi nào.

Nhan Ly đi được bước nào là nặng nề bước đó.

Hoàng My nhìn mà nản giùm.
Muốn đi thì đi nhanh đi trời!
Nhưng cô là con người xinh đẹp, dịu dàng, nết na, hiền lành và quan trọng nhất là rất tinh tế.

Một cô gái muốn làm gì thì vẫn là không nên ngăn thì hơn, kẻo có ngày lại ăn đấm.
Sau khi hưởng thụ những cơn gió tát vào mặt giữa khu vườn trồng những luống rau tươi này xong thì Hoàng My quay lại văn phòng.

Dù gì hôm nay cô cũng được đại nguyên soái Thượng Luật cho nghỉ ngơi rồi nên cô không cần phải đi tập luyện và huấn luyện nữa.
- Luật Luật!
Tiếng nói trầm trầm nhưng êm dịu của Hoàng My vang lên.

Thượng Luật nhanh chóng vứt cái bút gãy vào thùng rác rồi cầm chiếc bút khác, tiếp tục xem tư liệu.
- Cậu không sắp xếp người hướng dẫn cho người mới à?
- Cậu có vẻ rất quan tâm đến cô ấy?
Thượng Luật không trả lời câu hỏi của Hoàng My, vẻ mặt anh rất không vui.

Cô thì đang đứng trong phòng ngó ra ngoài hành lang nên không nhìn thấy.
- Không có.

Tại thấy cô ta trọng dụng được thôi!
Bổn công chúa không quan tâm đến nữ chủ để cô ta giật mất đối tượng công lược sao!?
Thượng Luật nghe được câu trả lời của cô thì cũng hoà hoãn lại, không biết là do ghen hay ghét.


Hoàng My ngồi xuống sofa, nhìn tách trà nhạt toẹt vừa nãy vẫn chưa được mang đi.
- Luật Luật, tôi đi khảo sát nhé!
- Tôi đi với cậu.
Thượng Luật như thể chỉ chờ giây phút này, lập tức buông bút rồi đứng dậy.

Hai người bước song song trên hành lang, đi lướt qua chỗ nào là được kính chào đến chỗ đó.
- Đại nguyên soái! Nguyên soái!
Hoàng My đi vòng vòng khu tập luyện, cảm thấy khu huấn luyện quân đội cũng chả khác mấy huấn luyện ở trường chính.

Khác mỗi cái là nhiều người hơn, nhiều sân hơn, nhiều kiểu huấn luyện hơn thôi.
Đi lướt qua khu y tế, Hoàng My nhìn thấy Nhan Ly đang vụng về giúp đỡ các bác sĩ, y tá ở đó.
- Đại nguyên soái! Nguyên soái!
Thấy Hoàng My và Thượng Luật, tất cả bác sĩ và y tá đều chào, kể cả Nhan Ly.

Lần đầu cô được xem phòng y tế quân đội, mấy trăm cái giường bệnh nhưng vẫn rất rộng rãi, thoáng mát.
- Nhan Ly, sao cô lại ở đây?
Hoàng My nhướng mày, không phải giờ này nữ chính phải cùng các quân nhân luyện tập ở ngoài sân à? Sao giờ lại ở đây giúp y tá??
- Tôi...
- Đại nguyên soái! Nguyên soái!
Một người mặc quân phục chạy vào, thì thầm với Thượng Luật.

Không ai nghe cuộc nói chuyện là gì, nhưng có vẻ là rất quan trọng, bằng chứng là đôi mày ngài của Thượng Luật đã nhíu rất chặt, dường như có thể kẹp chết con ruồi.
- Minh Hoàng, cậu mau đi cùng tôi!
Thượng Luật hét lên một tiếng rồi chạy đi, Hoàng My nhướng mày thắc mắc rồi cũng chạy theo.

Nhan Ly đứng sau nhìn theo hai chàng trai chạy đi, mím môi không nói gì.
Thượng Luật và Hoàng My chạy theo người quân nhân kia xuống sân huấn luyện.

Những người quân nhân khác nhìn thấy cảnh này thì có chút tò mò nhìn theo, nghe tiếng hô lớn của đội trưởng thì mới quay lại tập trung tập luyện.
- Đại nguyên soái, nguyên soái, là ở đây!
Ba người chạy ra khỏi khu huấn luyện quân đội rồi chạy đến chỗ một con sông gần đó.

Đập vào mắt họ là hàng loạt vũ khí như dao, kiếm, mũi tên, súng, đạn,...đang nổi lềnh bềnh trên mặt nước, dù nó có là những thứ vô cùng nặng và không có khả năng nổi.
Giống như đã được tính toán trước, một tiếng cạch trong không gian vắng lặng vang lên.

Sau đó, không biết có phải phản xạ tự nhiên của Thượng Luật hay không, anh nắm lấy áo của người quân nhân kia, dùng sức mình quăng anh ta về phía khu quân đội.

Còn bản thân thì quay lưng về phía con sông, ôm lấy Hoàng My và ngã xuống.
Một tiếng nổ long trời nở đất vang lên, tất cả mọi người ở khu huấn luyện đều bị tiếng nổ làm cho giật mình.

Không cần mất quá lâu để biết rằng đã có chuyện lớn xảy ra, các đội trưởng đã nhanh chóng điều động người đi đến chỗ tiếng động lớn.

Người quân nhân kia bị ném ra xa con sông không bị thương tích nặng cũng gượng được dậy, dẫn mọi người đến nơi vụ nổ.
Đến nơi thì chỉ thấy những mảnh sắt vụn cùng nước sông bắn tung toé, Thượng Luật đè lên người Hoàng My, cả người gắt gao ôm lấy cô.

Cả người đã ướt đẫm nước sông, sau lưng thì găm đầy lưỡi sắt nhọn.
- Đại nguyên soái! Nguyên soái!
Những quân nhân mau chóng chạy đến xem, đội trưởng cũng đã mau chóng liên lạc cho đội ngũ y tế.

Rất nhanh và gọn, Hoàng My và Thượng Luật đã được đưa về phòng y tế.
Hoàng My vẫn đang loading chuyện xảy ra, gương mặt ngờ ngệch nhìn Thượng Luật đang nằm ở giường kế bên.
Dù cả lưng và bụng của Thượng Luật đang được băng bó nhưng cũng không ngăn cho cái thân hình mlem kia toát vẻ soái khí ngời ngời của người quân nhân.
- Cậu ổn không?
Hoàng My không biết giọng nói của mình đã run run từ lúc nào.

Thượng Luật ngồi dậy nhìn cô, Hoàng My cũng nhìn lại.

Hai người nhìn nhau hồi lâu rồi Thượng Luật mới lên tiếng.
- Không sao.
Thượng Luật rời tầm mắt.

Hoàng My hơi cúi đầu, không rõ biểu cảm, bàn tay nắm chặt lấy ga giường.
Ngay khoảnh khắc cận kề nguy hiểm đó, Hoàng My đã nhìn thấy một thứ vốn dĩ không nên có ở đối tượng công lược.

Đó là sự lo lắng dành cho một người quan trọng của cuộc đời ở đôi mắt của Thượng Luật.
Hoàng My có lẽ không biết, vốn dĩ ngay từ đầu thì anh ta đã không phải là Thượng Luật rồi.

Và nhiệm vụ công lược này sẽ luôn luôn thành công, dù Hoàng My chỉ ngồi một chỗ đi chăng nữa.
_________Góc trò chuyện cùng tác giả
Thứ 2, ngày 6 tháng 9 năm 2021
Thời gian đăng: 0 giờ 0 phút
Ad muốn thông báo rằng là vị diện này sẽ phản ánh một số vấn đề.

Tuy nhiên không có ý định xúc phạm đến bất kì cá nhân hay tổ chức nào.
Ad cũng muốn đưa một số câu chuyện của người quân nhân vào vị diện này, (chuyện ở quân đội gần đây về ai thì mọi người chắc cũng biết rồi) nhưng vì vấn đề tư tưởng, và một số vấn đề liên quan đến chính trị nên đành thôi vậy..