- Vì cậu không đi học nhiều nên tôi chắc là cậu chưa thể học tập đầy đủ kiến thức của năm học này. Thầy chủ nhiệm có ý tốt nhờ tôi dạy kèm cho cậu, cậu không nên chủ quan như vậy.
- Tôi không phải là chủ quan, mà là tự tin! Nếu không phải là do tôi nghỉ dài hạn không đi học thì vị trí đầu bảng xếp hạng khối của cậu...sẽ không vững vàng như vậy đâu.
Hoàng My nói những lời tự kiêu một cách điềm tĩnh, cố tình nhấn nhá để chọc tức người khác. Huyền Tiểu Linh bị khiêu khích thì có chút giận dữ, cầm lấy tập đề cương, lật một lúc rồi lấy ra tờ đề toàn những bài tập khó nhất của môn khó nhất đập mạnh xuống bàn. Hoàng My hơi nhíu mày, rồi cũng không nói gì.
Không phải cô đã bảo cô ta phải tôn trọng tài sản của người khác sao? Thôi thì với nhưng người không thể thông não thì không nên nói nhiều làm gì.
- Nếu cậu làm được hết tờ đề này, tôi sẽ báo lại với thầy là cậu rất giỏi, cũng không cần được tôi dạy kèm nữa!
- Tại sao tôi phải nghe cậu? Chẳng lẽ cậu bảo làm là tôi phải làm?
Hoàng My nhấp một ngụm trà, vắt chéo chân rất sang trọng, coi như một sự khinh bỉ đến người đối diện. Huyền Tiểu Linh lúc này có chút câm nín, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần "vì thầy, vì bạn" mà lên giọng:
- Nếu cậu muốn chứng tỏ thực lực của mình thì hãy làm cho tôi xem thử đi!
Huyền Tiểu Linh không nhận ra rằng, lúc này, cô ta đang dần trở thành một con người xấu xa, khi đang ganh tị và cố gắng làm xấu mặt người khác.
Vương Lịch ban đầu có chút thuận mắt với cô bé đáng yêu tự nhận là bạn của con mình, song cũng cảm thấy Hoàng My có người bạn như vậy cũng rất tốt. Nhưng sau một lúc nhìn nhận thái độ hai bên, anh cũng tự biết mình không nên xen vào làm gì.
Dù sao con gái cưng của anh ta không thích thì cũng không thể ép được.
Hoàng My chỉ nhếch môi cười khinh bỉ, chọc tức người kia, cô với tay lấy chiếc bút bi từ túi trên ngực áo của Vương Lịch, anh cũng không nói gì, tùy ý để cho cô làm gì thì làm.
Nhìn họ lúc này giống một đôi tình nhân hơn là cha con đó!
Hoàng My nhìn từ trên xuống dưới tờ đề, sau đó chỉ cười một nụ cười đắc ý rồi gọi hệ thống:
- "Hệ thống, câu nào khó nhất trong tờ đề này?". Đam Mỹ Sắc
- [ Câu 20 ]
Sau khi nghe câu trả lời, Hoàng My nhìn tờ đề rồi thoăn thoắt viết lên. Vương Lịch và Huyền Tiểu Linh nhìn nét chữ thẳng tắp của cô, cũng bị cuốn theo từ lúc nào. Đến khi Hoàng My viết xong một lúc lâu thì cả hai mới chợt hoàn hồn.
- Xong rồi đó. Giờ cậu có thể cầm tập đề cương này, và rời đi.
Hoàng My trả lại chiếc bút bi sang trọng lại cho túi áo của Vương Lịch. Huyền Tiểu Linh nhìn bài tập mà Hoàng My làm, có chút cảm thán, sau lại đổi thành đố kị, cố tình chuyển hướng:
- Cậu phải làm hết tờ đề này chứ! Chỉ một bài không thể nói lên thực lực của cậu được.
Nụ cười trên môi Hoàng My cũng dần tắt, cô nhìn Huyền Tiểu Linh một lúc, sau đó nhấn giọng:
- Tôi đã làm những gì tôi muốn để chứng tỏ thực lực, cô đừng được nước làm tới.
Huyền Tiểu Linh run người, nhưng vẫn cãi cố:
- Nếu cậu không thể làm, chứng tỏ cậu vẫn không đủ kiến thức! Tôi sẽ dạy kèm cho cậu, chỉ cần...
- Đã muộn thế này rồi sao? - Vương Lịch đột ngột cắt ngang.
Huyền Tiểu Linh ngớ người, chợt cảm thấy bối rối, cô ta quên mất là đang có phụ huynh ở đây, mà lại còn là người không tầm thường. Hôm nay cô ta bị làm sao vậy không biết! Cứ mất kiểm soát liên tục.
Hoàng My nhướng mày, sau đó cũng như một phản xạ tự nhiên mà cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay của mình. Vương Lịch chỉ cười, sau đó cũng ngó đầu nhìn đồng hồ trên tay của cô.
- Thật sự đã muộn rồi? Con còn tưởng từ nãy đến giờ chỉ mới có vài phút.
- Cảm nhận thời gian của con chậm quá rồi.
Vương Lịch nhéo cái má hồng hào của thiếu nữ Hoàng My, cô đánh vào tay anh khiến Vương Lịch cười lên một tiếng. Đúng là sau khi có cô con gái xinh xắn này thì anh ta đã cười lên nhiều hơn trước, giống như trở thành một con người khác vậy.
- Cha à! Con đói. Con còn chưa ăn sáng nữa.
Hoàng My vươn vai, đứng dậy kéo tay Vương Lịch đi. Trong khi Huyền Tiểu Linh còn đang ngơ ngơ ngác ngác thì đã nhận được một câu của Hoàng My:
- Cậu không còn chuyện gì cần làm thì đi về đi. Không tiễn!
- Nhưng... - Huyền Tiểu Linh toan nói thêm gì đó.
Vương Lịch đang đi phía sau Hoàng My, chợt nghiêng đầu, đôi mắt sắc lạnh của anh ta liếc nhìn Huyền Tiểu Linh khiến cô ta giật mình, ánh mắt đó khiến cho cô ta trở nên run sợ và không thể thốt ra được lời nào nữa.
Ánh mắt đó...
- Có chuyện gì sao cha? - Hoàng My quay đầu hỏi.
- Không có gì. Mau ăn sáng thôi, hôm nay con lại đến công ty cùng ta, ông có chuyện muốn nói với con.
Vương Lịch cười, xoa đầu cô gái nhỏ. Hoàng My thấy lạ nhưng cũng không hỏi thêm gì, suy tư một lúc rồi gật đầu, bước nhanh vào phòng ăn. Dù sao bây giờ cô cũng chỉ muốn được ăn sáng thôi.
- Tiểu thư, hôm nay cô lại đến công ty sao?
Nhân viên rất niềm nở khi nhìn thấy Hoàng My đi cùng với Vương Lịch, xung quanh là vệ sĩ, Lan Hân và Trí Hoà, cô cũng chẳng quan tâm lắm, mắt chăm chăm vào chiếc điện thoại của mình, tay giữ khư khư một túi đồ, chân cứ như một cái máy nối bước song song cùng Vương Lịch.
Một sự kiêu ngạo và cao quý không thể khước từ!
Hoàng My không chính thức bước vào công ty bằng danh phận con gái của Vương Lịch, mà là danh phận thực tập sinh được chính Vương tổng tự mình dẫn dắt, mặc dù ai cũng biết cô là con gái cưng của anh, đã vậy một tháng cũng chưa chắc đến công ty được một lần.
Vì không chú ý nên Hoàng My đâm vào lưng của Vương Lịch, cô ngước đầu nhìn anh, sau đó mới biết là chân cô cứ đi thẳng bên cạnh anh mà không chú ý phía trước là một chiếc cửa đang mở. Cô đưa tay xoa xoa trán của mình, mỉm cười với anh rồi tiếp tục bấm điện thoại. Vương Lịch hơi nhếch miệng cười:
- Cẩn thận chút!
- Vâng.
Hoàng My gật đầu rồi liền cất điện thoại đi, cô khoác lấy cánh tay của anh, cười tươi rói. Vương Lịch tâm tình có chút vui, sau cũng chỉ đặt tay kia lên đầu cô, xoa xoa mấy cái rồi đút tay vào túi quần và bước tiếp.
Như một cặp đôi hạnh phúc, hai người bên nhau cứ vậy mà khuất khỏi tầm nhìn của các nhân viên đang cảm thán.
- Con chào ông.
Hoàng My mỉm cười, cô cùng Vương Lịch cùng cúi đầu, coi như lời chào đối với chủ nhân của căn phòng rộng rãi và kiến trúc cổ xưa đặc biệt nhất trong công ty này.
- Tiểu Nguyệt, cháu đã đến rồi à.
Vương Lão sau 8 năm thì điều quan trọng nhất là vẫn còn sống nhăn răng. Ông vốn lớn tuổi nên so với 8 năm trước cũng không khác là bao, chỉ có thể cảm thấy là nghiêm nghị hơn rất nhiều.
Vì chăm chỉ tập thể dục thể thao, đọ trí não với con trai mỗi ngày nên Vương Lão có vẻ vẫn còn rất minh mẫn và khoẻ mạnh, không có dấu hiệu nào của bệnh tuổi già hay suy yếu môi trường trong cơ thể cả.