Cùng Ta Qua Từng Thế Giới

Chương 397: Công lược Ba Nuôi Quyền Lực (37)



Nhớ đến cuộc điện thoại của Vương Lão, Hoàng My đúng là không ngờ đến rằng nó thành công ngoài mong đợi.

Như lời đã nói trước đó, Vương Lão sẽ giúp cho Hoàng My đạt được mục đích của mình bằng cách làm phản diện. Tình yêu thì cũng cần một chút chất xúc tác, và trước khi làm điều gì thì ông ta cũng gọi để bàn cho cô cháu gái của mình trước. Vì dù sao cũng chỉ cô mới biết độ thân thiết của họ đến đâu mà có thể thực hiện được. Nếu làm quá thì có khi chẳng những không đạt được mục đích mà còn bị phản tác dụng.

Điều đó cũng khiến một lão già nghiêm túc như Vương Lão phải đi lừa thằng cháu trai ngu ngơ ngốc nghếch ngờ ngệch về EQ của mình. Chuyện định gả bán Hoàng My chỉ là chuyện ảo Vương Lão bịa ra để kích thích tình yêu của Vương Lịch, chứ nếu đã nhìn nhận ra được tài năng như cô thì dù có thằng nào đưa sính lễ là cả một tập đoàn đi chăng nữa, ông ta cũng không cho gả, nói gì đến việc chỉ là thông thương với nước ngoài.

Sau việc đó thì Vương Lịch cứ hay ngẩn ngơ như người trên trời, lại đặc biệt chú ý đến nhất cử nhất động của Hoàng My. Giống như muốn lưu giữ tất cả mọi bước chân, ánh nhìn, hành động của cô gái vào sâu trong tâm trí vậy.

- Cha à, cha có ổn không vậy?

Hoàng My thấy Vương Lịch cứ nhìn chằm chằm mình như người mất hồn thì cảm thấy rất sởn gai ốc, cảm giác như có biến thái ngay gần bên vậy.

Vương Lịch gật gật đầu ngây ngô rồi lại nhìn chằm chằm cô, như một đứa trẻ to xác. Hoàng My hơi cười, cô không ngờ hiệu ứng kích thích này bị quá đà, xem có giống như một trong hai người sắp biến mất khỏi trần đời và anh đang lưu luyến những khoảnh khắc cuối cùng này không!?

Vào một buổi tối nọ, Hoàng My vì không tiện về nhà nên ở lại bệnh viện với Vương Lịch. Đến đêm, vì mọi người đi ngủ nên đèn bệnh viện cũng được tắt đi nhiều, cô và anh cũng chuẩn bị ngủ.

Hoàng My cẩn thận khoá cửa phòng bệnh và cửa sổ, tay đưa lên kéo rèm kín lại, còn cài báo thức để mai dậy sớm, mở cửa cho bác sĩ đến kiểm tra. Vương Lịch nhìn một loạt hành động nước chảy mây trôi của cô mà chỉ trầm mặc, không nói gì.

Dù có tiền để thuê thêm một chiếc giường nữa vào căn phòng bệnh rộng rãi này nhưng Hoàng My biết ý, nhường giường bệnh cho người cần hơn mình, cô lẳng lặng đi thuê chiếc ghế dựa, tựa hồ cũng không muốn nằm chung giường với Vương Lịch.

- Như vậy sẽ không thoải mái, con có thể lên nằm cùng với ta. Giường bệnh cũng rất rộng rãi.

- Không cần ạ, con nằm đây cũng được rồi.

Hoàng My nằm dựa vào chiếc ghế, áo khoác nhỏ che lên người làm chăn. Căn phòng có điều hoà nên căn bản không cần lo về nhiệt độ ban đêm lắm, nhưng có vẻ ngủ như vậy cũng không thoải mái chút nào.

Không quen nên Hoàng My cũng rất khó ngủ, cựa quậy rất nhiều tư thế, cố ngủ cho bằng được. Vương Lịch nằm trên giường bệnh thoải mái, trong bóng tối, nghe tiếng sột soạt của quần áo với bề mặt chiếc ghế dựa của Hoàng My, có chút thương cô con gái của mình.

- Không ngủ được sao?

Hoàng My nghe tiếng Vương Lịch thì cũng mở mắt, chớp chớp mấy cái rồi nhìn về hướng Vương Lịch, khẽ mấp máy môi:

- Vâng. Cha vẫn chưa ngủ à?

- Ừ.

- Cha lạnh sao? Có cần con mang thêm chăn không?

- Con xem con kìa, mình còn đang đắp áo khoác mỏng mà còn lo cho ta.

Hoàng My cười cười. Vương Lịch nhẹ giọng nhắc nhở:

- Con có thể lên giường nằm cùng ta. Biết tính ta bao nhiêu năm nay, con còn sợ ta làm gì con sao?

- Không phải. Chỉ là sợ cha không thoải mái.

- Giường rất rộng. Không lo sẽ không thoải mái.

Vương Lịch khẽ mỉm cười, lùi sang một bên, để lại một khoảng giường lớn. Hoàng My giờ cũng không còn cách nào, đành phải lên giường nằm với anh, nhanh chóng liền thiếp đi.

Vương Lịch theo ánh sáng mỏng của hành lang bệnh viện nhìn rõ sườn mặt của Hoàng My, cô gái xinh đẹp kiêu ngạo thường ngày giờ lại yên tĩnh ngủ, đẹp đẽ đến kì lạ.

Không phải con gái anh ta còn quá nhỏ sao?

Chợt nhớ đến lời nào Hoàng My đã từng nói, Vương Lịch như bừng tỉnh sau một giấc mơ dài. Lúc đó cô thật sự nghiêm túc, anh không thể nào quên được cái ngôn từ vào ngày hôm đó của đứa con gái mình nuôi từ cái ăn cái mặc hơn 10 năm nay được.

"Con thích anh!"

Nhớ đến lần chạm môi đó, gương mặt của Vương Lịch đã đỏ ửng từ lúc nào, anh lấy cẳng tay che miệng lại, thể hiện một sự ngại ngùng khó tả dù trong phòng bệnh đã tối om om và không ai thấy gương mặt của anh chứ nói gì đến biểu cảm đặc biệt này.

Sau tầm hơn một tháng ăn ngủ tại bệnh viện, Vương Lịch cũng đã được xuất viện về nhà. Nhân dịp này thì Trí Hoà cũng muốn tổ chức ăn mừng, việc này cũng rất được hưởng ứng. Dù sao thì Hoàng My cũng phải được bù đắp cho những ngày tháng chăm lo cho Vương Lịch từ A đến Z chứ nhỉ?

Mọi người tổ chức đi ăn rồi đi hát karaoke. Hoàng My thì đặc biệt không có hứng thú với mục hát, dù sao thì cô cũng rất lười.

Ngồi trong phòng karaoke, bởi vì ở đây không có trà nên Hoàng My phải uống tạm nước đá. Cô ngồi cạnh Vương Lịch uống nước, nghe anh trợ lý Trí Hoà ngà say hát từ bài nọ đến bài kia không ngớt lời.

Ít nhất hãy cảm ơn vì anh ta có giọng hát khá ổn đi!

- Mọi người không hát gì sao? Thư ký Lan, cô mau hát một bài đi.

Hát nãy giờ rất nhiều bài thì Trí Hoà cũng đã mỏi, anh đùn đẩy trách nhiệm sang cho Lan Hân. Cô ấy hơi ngại ngùng, hơi liếc mắt nhìn Vương Lịch, song cũng cầm mic lên, chọn bài hát. ngôn tình ngược

Vương Lịch uống rượu như uống nước suối, lâu lâu cũng nhấp một ngụm để cho bớt chán. Hai cha con nhà này giống y chang nhau.

Đến lượt Lan Hân hát thì chợt Hoàng My lại có điện thoại, cô uống nốt ngụm nước đá rồi xin phép ra ngoài hành lang nghe điện thoại.

Bên ngoài hành lang yên tĩnh hơn hẳn ở trong phòng hát, lại bị tiếng chuông điện thoại đang kêu inh ỏi của Hoàng My đánh động. Cô nhìn tên người gọi, liền bắt máy.

- Alo, có tin tốt này!

Một giọng nữ vang lên, giọng nói khiến người khác yên tâm. Hoàng My hơi cười, lưng dựa vào tường, dường như cũng thoải mái hơn nhiều.

- Chuyện gì vậy?

- Tôi vừa tìm được mảnh vỡ của đá Yên Minh. Giờ nó đang ở trong một con bé, ừm...

Hoàng My có chút kích động với tin này, có vẻ đây thật sự là tin tốt. Đá Yên Minh - Viên đá quý bậc nhất của Minh giới và Thiên giới, nó cũng chính là viên đá trên sợi dây chuyền từ bé Hoàng My đã đeo. Nhưng vì một sự cố mà viên đá đó đã tách ra thành hai mảnh và rơi đến những nơi khác nhau, và chỉ Hoàng My mới có thể mang nó trở về một chỗ.

- Trên người một con bé? Nó như thế nào và ở thế giới nào?

- Nó vô duyên lắm!

Hoàng My: "..." Thông tin hữu dụng nhất!

- Lát nữa tôi sẽ đưa ảnh của nó cho.

- Được rồi, cảm ơn.

- Thôi tạm bỏ qua chuyện đó, tôi cũng mới tìm được một thứ hay ho lắm!

Nghe người bên kia thao thao bất tuyệt về thứ gì đó. Hoàng My có vẻ khá vui, cô im lặng nghe người kia nói, song lâu lâu cũng lên tiếng nói để người kia trả lời.

- Mà nhiệm vụ sao rồi? - Chợt người kia hỏi một câu như vậy.