Trong khi mọi người xung quanh đều đang e ngại thì Hoàng My hơi cười, bản chất văn vở liền phát huy tác dụng, nói:
- Hoàng thượng khí chất phi phàm, mỗi bước chân đều thể hiện uy quyền và dũng mãnh, sợ sẽ ảnh hưởng đến hai tiểu a ca, khiến cho hai đứa trẻ sợ hãi.
Nghe Hoàng My nói khéo, Hoàng Tuấn Khương cũng có chút cảm thấy buồn cười. Rõ ràng là cô đang có ý nói hắn có thể doạ trẻ nhỏ khóc rống lên.
Chính là ý "Chỉ giỏi doạ trẻ con"
Chợt để ý đến cậu nhóc đang đứng an an ổn ổn mỉm cười bên cạnh Hoàng My, hắn suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn buột miệng hỏi:
- Đây là tiểu a ca nào vậy?
Mọi người ở đó đều bị câu hỏi này làm cho bất ngờ. Sớm biết hoàng thượng không quan tâm đến hậu cung, nhưng cũng thật không đến nỗi không nhớ con mình là ai chứ?
Như hiểu được tâm lý của các thị nữ và thái giám xung quanh, Hoàng My liền lên tiếng chửi xéo, cũng coi như là giải vây cho Hoàng Tuấn Khương:
- Hoàng thượng bận rộn nhiều việc triều chính, lại còn có nhiều thê thiếp, con cái cũng rất nhiều nên có thể không nhớ ra. Đây là Thất a ca Tuấn Hoàng, đứa con thứ 2 của thần thiếp và hoàng thượng.
- Thất a ca...là Tuấn Hoàng sao?
Tuấn Hoàng đứng nép bên chân mẹ, mắt tít lên nhìn Tuấn Khương, miệng cười cũng rất tươi, giống như việc nở nụ cười như vậy là một thói quen của cậu bé, dù ý cười chẳng chạm đến đáy mắt.
Hoàng Tuấn Khương nhìn con trai mình một lúc, cũng không rõ nên nói thế nào. Cái tên Tuấn Hoàng này là vì nghe bảo thất a ca vừa sinh đã có gương mặt sáng sủa, tươi tắn, khi cười lên thật sự ấm áp như nắng mai, liền tùy tiện đặt một cái tên cho sáng sủa, tuy nhiên sáng không sủa, trưa không sủa, tối cũng không sủa. Không nghĩ đến là lớn hơn một chút có thể thật sự sán lạn thế này.
Lại nhìn đến Hoàng My, không phải nói chứ hai mẹ con có cái nết cười y đúc nhau, miệng thì cười nheo cả mắt, nhưng lại chẳng mang ý vui vẻ bao nhiêu. Như thể mọi lời sau nụ cười đó đều là ẩn ý, khiến cho người ta có chút nghi ngờ và e dè.
Không khí đang trong giai đoạn lúng túng thì chợt một bóng hình nhỏ bé bước vào cung. Với gương mặt lạnh mà sự trưởng thành, đại a ca Tuấn Kiệt hành lễ liền thu hút được sự chú ý của mọi người.
- Tham kiến hoàng a mã.
- Miễn lễ. Tuấn Kiệt, con học xong rồi sao?
- Lão sư cho con nghỉ ngơi chốc lát, nhi thần liền quay về thăm ngạch nương và các tiểu đệ.
Lời nói lạnh nhạt, gương mặt không biến sắc, cứ thế mà nói chuyện với Hoàng Tuấn Khương. Hắn cũng không có phản ứng gì, giống như là đã quá quen, chưa kể là cậu bé giống y đúc hắn, lại còn thông minh xuất chúng, không ưng cũng lạ.
Tuấn Kiệt nói xong thì cũng lon ton chạy đến chỗ Hoàng My, một ánh mắt cũng không thèm nhìn đến Tuấn Khương. Cậu bé nhìn Tuấn Hoàng đang đứng cười cười ra vẻ chào mừng, miệng còn phát ra tiếng "c...ca" rất đáng yêu. Sau cũng chỉ xoa đầu cậu nhóc rồi nắm lấy tay Hoàng My.
- Ngạch nương, hôm nay người chăm sóc các tiểu đệ có mệt không?
- Tuấn Kiệt ngoan, các tiểu đệ cùng đều ngoan. Ngạch nương không mệt. Còn con, đi học có mệt không?
- Dạ không.
Tình mẫu tử thiêng liêng như toả sáng làm mù mờ hết cảnh vật xung quanh, kể cả hoàng thượng dù có mặc long bào chói loá hay hào quang nhân vật chính thì cũng bị ánh sáng thiêng liêng này làm cho chói mắt. Quá ghê gớm!
Lúc này thì chợt tiếng khóc um trời vang lên làm thức tỉnh cả đống con người đang chiêm ngưỡng tình mẫu tử. Các thị nữ liền hớt hải chạy vào trong cung, Hoàng My cũng Tuấn Kiệt và Tuấn Hoàng cũng nhanh chóng theo sau. Có vẻ Hoàng Tuấn Khương cũng hiếu kì, nhìn sang Quản công công, sau khi công công tỏ vẻ hiểu ý rồi thì hắn liền đi cùng vào trong xem sao.
Khi mọi người vào trong thì thấy nôi của một trong hai a ca đang rung lắc dữ dội, khỏi nói thì cũng biết là Thập nhất a ca - Tuấn Hùng. Trong khi anh trai sinh đôi là Tuấn Anh lúc nào cũng an an ổn ổn uống sữa rồi ngủ thì Tuấn Hùng lại vô cùng ồn ào, náo nhiệt hơn cả những đứa trẻ bình thường.
Bình thường thì khi trẻ đói hay khó chịu thì sẽ khóc, còn Tuấn Hùng thì đói cũng khóc, no cũng khóc, buồn ngủ cũng khóc, ngủ dậy cũng khóc, thậm chí là nằm không chán quá cũng khóc luôn.
- Tiểu chủ tử ngoan ngoan, hoàng thượng đang ở đây đó!
- Tâm Lan, cô đừng dỗ trẻ con như vậy chứ!
Hoàng My lắc đầu ngao ngán trước việc Tâm Lan lắc lư cái nôi và mang Tuấn Khương để dỗ dành đứa trẻ mới sinh được hơn một tháng như Tuấn Hùng.
Bình thường là Hoàng My toàn vỗ nhẹ liên tục vào miệng con để con phát ra âm thanh "ô ô", "a a" ngắt quãng nghe rất vui tai, điều đó cũng khiến cho cậu bé đang khóc cũng phải ngạc nhiên mà thích thú rồi cười tít cả lên. Thế là dỗ được con.
Nhưng bây giờ là trước mặt đối tượng công lược chưa có thiện cảm mấy với mình, dù sao cũng không mất nết thế được, cô đành phải cầu cứu đến hệ thống:
- "Nhị thập cửu, nói xem làm sao để dỗ con trai thật tử tế trước mặt chồng"
- [ Bế trẻ sơ sinh trên tay và di chuyển ]
Mặc dù nghe có vẻ khá là "đại loại" nhưng Hoàng My vẫn làm theo. Cô bảo Tâm Lan tránh sang một bên rồi bế cậu bé đang khóc um xùm lên, vỗ vỗ nhẹ rồi đưa qua đưa lại từ trái sang phải, rồi bắt đầu đi đi lại lại.
Hoàng Tuấn Khương đứng dựa lưng vào cửa, tay khoanh lại thoải mái, nhìn một màn dỗ con của Hoàng My. Cảm thấy cô dịu dàng như vậy cũng thật sự ra là đáng yêu, cũng không đến nỗi nào.
Chỉ một lát là Tuấn Hùng đã im lặng hẳn ra, mọi người cũng liền thở phào nhẹ nhõm. Mỗi người một câu khen Hoàng My, nào là cô khéo chăm con, có kinh nghiệm làm mẹ, họ chăm bao nhiêu đứa cũng không bằng cô,...bla bla. Hoàn toàn không ai để ý đến hoàng thượng - người đứng trên thiên hạ lại đang đứng một góc hóng hớt.
Hoàng My đặt Tuấn Hùng xuống nôi, lại nhìn đến Tuấn Anh vẫn an ổn ngủ say, cũng có chút nể cậu anh trai sinh đôi này vẫn có thể ngủ trong khi cậu em suýt nữa thì quậy banh cả cung rồi.
Tuấn Kiệt và Tuấn Hoàng vẫn đứng bên cạnh chân mẹ. So với đại a ca lạnh lùng, nhạt nhẽo nhìn chằm chằm vào Tuấn Hùng trong nôi thì thất a ca lại đang cười cười rất tươi tắn và vui vẻ, tay còn luồn qua khe gỗ của nôi để chọc chọc làn da mềm mại của em bé. Hai thái cực này lại bị ngăn cách bởi Hoàng My ở giữa.
- Ngạch nương, tiểu đệ mỗi khi khóc đều phiền thế này sao?
- Tuấn Kiệt ngoan, Tuấn Anh chỉ mới vừa sinh ra, liền không thể nhận thức. Sau này, khi các tiểu đệ bằng tuổi Tuấn Kiệt thì sẽ không khóc nữa đâu nhé.
Hoàng My dở giọng dỗ trẻ con rất đa cấp. Tuấn Kiệt dù có chút kì thị nhưng vẫn không nói gì.
_________Góc trò chuyện cùng tác giả
Thứ bảy, ngày 25 tháng 6 năm 2022
Thời gian đăng: 2 giờ 46 phút
Happy birthday to mami! Hôm nay là sinh nhật mẹ của ad nè. Vì hè với cả không có tiền nên ad cũng không thể mua và cũng không biết tặng quà gì, chỉ có thể gửi lời chúc thôi nè. Bình thường vào mấy ngày 8/3 hay 20/10 ad hay làm đồ handmade tặng mẹ lắm. Nhưng mà sinh nhật thì gần như là chỉ chúc thôi thì phải.
Ad nghĩ là mình sẽ phải dậy sớm và ngoan ngoãn một chút cho mẹ vui hén!
Vào ngày sinh nhật của mẹ thì mọi người tặng quà gì vậy? Có thể cho ý kiến ad tham khảo thử không?